Chương 35+36+37+38
Chương 35
Xua tan lưu luyến với Ba ba Hách Liên cùng Như Tuệ mẹ, Nhược Thủy đã hết ngày nghỉ, lại bay trở về Bắc Kinh. Mới ra cửa sân bay, đã có người đi đến hỏi: " Cô là Hách Liên tiểu thư sao?"
Nhược Thủy sửng sốt, ngẩng đầu đánh giá người tới, lại phát hiện chính mình không biết anh ta: "Là tôi, xin hỏi anh là?"
Tới là người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, tây trang thẳng tắp, bộ dáng tinh anh, thấy Nhược Thủy nghi hoặc, anh ta mỉm cười: "Tôi là trợ lý của Ngụy Ương tiên sinh, họ Trương. Ngụy tiên sinh hiện có hội nghị không thể tự mình đến, cho nên để tôi tới đón cô
Thì ra là trợ lý của anh: "Xin chào." Nhược Thủy gật đầu nói: "Nhưng, sao cậu nhỏ phải phái người tới đón tôi?" Bình thường đều là hai người lớn Ngụy gia kêu lái xe đến.
Trương trợ lý thực bình tĩnh lắc đầu: "Chuyện này tôi cũng không biết."
Nhược Thủy cảm thấy còn có nghi ngờ, nhưng đúng lúc Ngụy Ương gọi điện thoại tới. Anh dường như có chút việc, hỏi Nhược Thủy hai câu, nhắc tới việc anh phái Trương trợ lý đi sân bay đón cô, sau đó tùy ý nói hai câu liền cúp máy.
Nhược Thủy cầm di động, lẳng lặng đứng tại chỗ. Trương trợ lý bỗng nhiên thấy đầu có chút lo lắng, thật cẩn thận hỏi: "Hách Liên tiểu thư, lái xe đã ở bên kia chờ."
Cô gật gật đầu, Trương trợ lý tiếp nhận hành lý của cô, đi sau nửa bước, hai người một đường đi ra ngoài.
☻☻☻
Một đường đem Nhược Thủy đưa đến cửa nhà, thái độ của Trương trợ lý rất cung tất kính. Khi Nhược Thủy mở cửa, Trương trợ lý còn thập phần quan tâm hỏi: "Hách Liên tiểu thư, có cần tôi gọi người đến quét dọn một chút không?"
Nhược Thủy lắc đầu cười nói: "Không cần, cám ơn anh. Bình thường nơi này đều có người đến quét dọn."
Phòng ở này là Hách Liên Thành và Hách Liên Minh Tú cùng nhau chọn, Hách Liên Minh Tú tự mình giám sát trang hoàng, sau khi Nhược Thủy vào ở, hầu như mọi chuyện lớn nhỏ đều là cô một tay xử lý. Sau khi Nhược Thủy về thành phố L nghỉ hè, Hách Liên Minh Tú thỉnh thoảng phân phó người lại đây quét dọn một phen, cần phải chắc chắn thời điểm Nhược Thủy trở về vẫn luôn sạch sẽ.
Trương trợ lý sờ sờ cái mũi, quả nhiên ân cần không thể tùy tiện.
Vẫn là lần đầu tiên, Ngụy Ương phân phó anh làm việc riêng có liên quan tới phụ nữ, tuy rằng cô gái nhỏ kia gọi Ngụy Ương là "cậu nhỏ", nhưng là một trợ lý đủ tư cách, anh mẫn cảm cảm nhận được có điều gì giữa hai người không giống lắm.
Thấy Nhược Thủy không có tinh thần gì, anh thực thức thời cáo từ, còn nhiều thời gian để biết không phải sao?
☻☻☻
Đem quần áo trong hành lý thu thập một chút, Nhược Thủy tựa vào ghế mềm trong phòng ngủ, suy nghĩ nặng nề.
"A...AAAAAA....!" Nhược Thủy ôm lấy đầu, phát điên la lên, cuối cùng buông tha, tựa lưng vào ghế ngồi, thở dài: còn có năng lực nghĩ ra cái gì? Ở trong lòng mình rối rắm đến rối rắm đi, còn không bằng chờ lúc gặp mặt trực tiếp hỏi cậu nhỏ, dù sao như thế nào cũng không trở về giống như trước được nữa, vò đã mẻ lại sứt thôi!
Nghĩ thông suốt Nhược Thủy cảm thấy thư thả, nhẹ nhõm không ít, vui vui vẻ vẻ đi tắm.
☻☻☻
Ngụy Ương nhấn chuông cửa nửa ngày, đều không thấy người đến mở cửa. Anh đang tự hỏi Nhược Nhược vì quá mệt mỏi nên đang ngủ? Nhược Thủy như một trận gió từ phòng tắm chạy ra, ở mắt mèo nhìn nhìn, là anh liền mở cửa.
"Cậu nhỏ, sao cậu lại tới đây?" Nhược Thủy vừa lau tóc vừa dẫn anh đến sô pha ngồi xuống. Ngụy Ương lúc này đã có chút quẫn bách, ánh mắt cũng không biết nhìn chỗ nào mới tốt.
Vừa mới tắm rửa xong, hai má Nhược Thủy hồng hồng, trong mắt long lanh nước, tóc dài đen mượt còn nhỏ nước, nhỏ lên áo ngủ mỏng manh, làm trước ngực ẩm ướt một mảnh, mà người nào đó đang cúi đầu lau tóc lại không hề tự giác.
Cuối cùng Ngụy Ương rũ mắt xuống, khụ hai tiếng: "Nghe Trương trợ lý nói sắc mặt em không tốt lắm, đến xem em thế nào."
Sắc mặt? Nhược Thủy bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Bữa ăn trên máy bay quá khó ăn."
Ngụy Ương đang trầm mặc, lập tức nở nụ cười: "Mua cho em bữa tố có người mang đến."
"Cám ơn cậu." Thần thái Nhược Thủy tự nhiên, thật giống như người vừa rồi ở phòng ngủ rối rắm đến phát điên không phải cô. Nghe được xưng hô của cô, Ngụy Ương chua sót cười cười, không thèm nhắc lại. Hai người cứ ngồi đối diện như vậy, một người dùng khăn lau tóc, một người im lặng cúi đầu, cũng không biết suy nghĩ cái gì. Ngụy Ương vài lần ngẩng đầu muốn mở miệng, lại thôi, cho đến khi chuông cửa vang lên, lúc này mới đánh vỡ im lặng giữa hai người.
Nhược Thủy đứng lên, cười nói với Ngụy Ương: "Không chừng là bữa tối đến, cậu nhỏ giúp con mở cửa một chút, con đi thay quần áo."
Ngụy Ương gật đầu.
Khi trở ra, Nhược Thủy đã thay đổi quần áo mới, bên ngoài áo khoác màu trắng lông dê, bên trong áo sơmi ô vuông, phía dưới chân thon dài thẳng tắp mặc quần jean màu lam, gương mặt nhỏ sạch sẽ, thanh xuân dào dạt. Ngụy Ương nhìn cô thất thần, áp chế tim đập dồn dập, anh dọn xong bát đũa ở trên bàn cơm: "Đến ăn cơm."
Nhược Thủy vừa vặn cũng đói bụng, không một chút khách khí ngồi xuống, tao nhã lại rất nhanh bắt đầu tiêu diệt đồ ăn trên bàn. Ngụy Ương ngồi ở một bên chống cằm nhìn cô, trên mặt là thỏa mãn cùng hạnh phúc mà chính anh cũng chưa phát hiện. Ăn đến một nửa, Nhược Thủy vươn tay lấy thìa ăn canh, Ngụy Ương lại giống như biết cô muốn làm cái gì, cô vừa động liền đưa qua một cái thìa sạch sẽ. Nhược Thủy ngẩng đầu nhìn anh một cái: "Cậu chắc chưa ăn cơm tối?"
Ngụy Ương gật gật đầu, Nhược Thủy thở dài, đứng lên lấy cho anh một bộ bát đũa mới, anh mở miệng ngăn cản: "Không có việc gì, anh không đói bụng."
Nhược Thủy lại giống như không có nghe thấy, cầm bát đũa cho anh, thấy anh bất động, nâng mắt dò xét anh: "Cậu sẽ không kêu con bới cơm cho cậu đấy chứ?"
Ngụy Ương sờ sờ lỗ tai, khóe miệng nhịn không được gợi lên, săn sóc nho nhỏ như vậy khiến cho anh hạnh phúc lâng lâng.
☻☻☻
Nhược Thủy ăn cơm rất ít, lập tức liền ăn xong, thấy cô ăn xo muốn thu thập bát đũa, Ngụy Ương ngăn cản: "Để anh làm!"
Nghe lời nói quen thuộc, Nhược Thủy bật cười, liền buông xuống. Đợi cho Ngụy Ương đem bàn ăn dọn dẹp xong, rửa xong chén, là lúc đèn thắp lên rực rỡ. Nhược Thủy ngồi ở phòng khách, dùng bình trà khắc hoa pha trà, thấy anh đi tới liền đưa cho anh một chén trà. Ngụy Ương nhẫn nhịn, vẫn là không nhịn được, phá hư không khí nói: "Sau khi ăn xong, nhanh như vậy liền uống trà đối với thân thể không tốt."
Tay cầm chén trà của Nhược Thủy dừng một chút, nghe lời đem chén trà buông xuống. Thực ra cô cũng không muốn uống trà, nhưng lời muốn nói tiếp theo làm cho cô có chút khẩn trương, pha trà có thể làm cho cô bình tĩnh một ít. Ngụy Ương yên lặng đem chén trà uống hết, lòng tràn đầy ảo não. Trong phòng yên tĩnh, lượn lờ hương trà.
"Lần này trở về, con nghĩ thật lâu, nhưng vẫn không nghĩ được. Cho nên, con nghĩ cậu có thể nói cho con biết." Nhược Thủy mở miệng, lời nói như nước chảy mây bay, bất quá anh hẳn là nghe hiểu được. Ngụy Ương nhẹ nhàng đem chén trà buông xuống, trong tay vô ý thức vuốt mặt ngoài ôn nhuận như ngọc: "Hai ta... Không có quan hệ huyết thống."
"Con biết, cho nên?" Nhược Thủy khoanh hai tay lại, ngoài ý muốn, trấn định ngoài ý muốn, có chút khí thế bức người.
"Em chán ghét anh, cũng là... thực bình thường, " Ngụy Ương cúi đầu, ngữ khí thê lương: "Là sai lầm của anh. Anh sẽ không bức em... Về sau, em còn có thể xem anh là... cậu nhỏ."
Nhược Thủy trào phúng cười: "Làm sao có thể? Ngày đó tự cậu chọn lựa làm sáng tỏ, con liền không bao giờ có khả năng coi cậu là cậu nhỏ của mình nữa."
Ngụy Ương không dám nhìn cô, trong mắt nổi lên một tầng hơi nước, ngày xưa là một đôi mắt hoa đào lúc này tối lại, không khỏi chọc người thương tâm. Nhược Thủy lấy lại bình tĩnh, thiếu chút nữa bị sắc đẹp dụ dỗ.
"Cậu nếu dám chọn phá, liền cho tới bây giờ không nghĩ tới mọi việc xảy ra sau này sao? Như bây giờ, cậu làm cho con đối mặt với cậu như thế nào?" Nhược Thủy khí thế càng mạnh.
"Là sai lầm của anh..." Ngụy Ương bỗng nhiên che mặt, nức nở ra tiếng: "Đều do anh... Ô ô... Anh chỉ sợ em chán ghét anh..."
Nhược Thủy ch động. Dũng khí cùng kế hoạch ban đầu đều bị tiếng nức nở đóng băng hết, Nhược Thủy chần chờ mở miệng an ủi: "Cậu... Đừng khóc, con không có ý trách cậu."
Ngụy Ương vẫn khóc không ngừng. Loại cảm giác đang bắt nạt con gái đàng hoàng này là chuyện gì xảy ra a!!! Nhược Thủy bị anh khóc tâm phiền ý loạn, cuối cùng nhịn không được hét lớn một tiếng: "Im miệng! Không được khóc!"
Tiếng khóc im bặt. Ngụy Ương mở to đôi mắt hoa đào rưng rưng, xuyên thấu qua khe hở thật cẩn thận nhìn lén sắc mặt của cô. Khuôn mặt Nhược Thủy rất khó xử, loại tình huống hiện tại này là cô chưa kịp tính đến, thật sự làm cho cô đau đầu không thôi. Nói đi, người đàn ông khóc sướt mướt này thật là cậu nhỏ của cô sao? Không phải bị cái gì kỳ quái nhập vào người đấy chứ? Cuối cùng cô cũng không tính toán được nữa, ngược lại suy nghĩ bị loạn thành một đoàn, cô vẫy vẫy tay: "Cậu đi về trước đi, để cho con cẩn thận suy nghĩ, cậu cũng cẩn thận suy nghĩ."
Ngụy Ương lặng lẽ lau nước mắt, nơm nớp lo sợ đề nghị: "Kỳ thật... anh đã nghĩ xong rồi, nếu.... em không ngại... " hai má anh ửng đỏ: "Chúng ta có thể cùng một chỗ."
Nhược Thủy táo bạo nhìn anh: "Con để ý, con đương nhiên để ý! Con làm sao có thể không ngại?!"
Đôi mắt Ngụy Ương đỏ lên, vừa muốn rơi nước mắt.
"Cậu đừng khóc, đừng khóc." Nhược Thủy khoát tay: "Để cho con suy nghĩ một chút."
Ngụy Ương còn muốn nói, nếu em lo lắng người trong nhà, không có vấn đề gì, anh sẽ giải quyết. Nhưng hiển nhiên, lúc này Nhược Thủy không muốn nghe anh nói, vì thế anh chỉ có thể yên lặng đứng dậy, quay đầu rời đi.
Chương 36
Một đêm không ngủ.
Buổi sáng tỉnh lại, Nhược Thủy bị doạ bởi đôi mắt thâm đen của mình trong gương, nghĩ tới hôm nay còn phải đi Ngụy gia, đầu lại bắt đầu đau. May mà, Ngụy Ương hôm nay không về nhà, làm cho Nhược Thủy thoải mái không ít.
Lúc này vừa mới qua tết Nguyên Tiêu không lâu, bận rộn đến đi, Ngụy Bá Bình rốt cục rảnh rỗi ở nhà, cùng Ngụy lão tướng quân mỗi người một bên chơi cờ.
Nhược Thủy nhìn Ngụy Dịch đã lâu không gặp, cười nói: "Khí sắc không sai, gần đây anh không bận?"
Ngụy Dịch cũng cười: "Mới tháng giêng, cũng không có người kiện tụng."
Hai người cũng không nói chuyện trước đây, Nhược Thủy thấy thái độ của Ngụy Bá Bình đối với Ngụy Dịch dịu đi rất nhiều, cũng có thể hiểu được tình huống của anh cùng với Tạ Nhân Nhân.
Đang tán gẫu, Ngụy Dịch bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện: "Nhược Nhược, em làm thế nào mà cùng Tạ Phỉ Phỉ có mâu thuẫn?"
"Tạ Phỉ Phỉ?" Nhược Thủy ở trong trí nhớ tìm tòi tên này một chút, sau đó kinh ngạc nói: "Không có a, em với cô ta nói cũng chưa nói qua hai câu, làm sao có mâu thuẫn?"
"Vậy thật kỳ quái! " Ngụy Dịch cũng không giải thích: "Theo lý thuyết, hai người các em không có tiếp xúc, nó không có lý do gì đi hại em nha!"
"Hại em?" Nhược Thủy đầu đầy mờ mịt.
"Chính là chuyện trên mạng thời gian trước đó, chú nhỏ không phải đi tra xét sao, kết quả điều tra ra là Tạ Phỉ Phỉ làm." Ngụy Dịch thấy cô không biết, tuy rằng kỳ quái, nhưng vẫn một năm một mười nói cho cô.
Nhược Thủy cắn môi dưới, trong nháy mắt rất nhiều chuyện đều tụ lại một chỗ, chuyện "Vương Triều" hội sở trước đây, Lý Lộ Lộ mạc danh kỳ diệu dũng khí, câu nói cuối cùng của An thiếu... Toàn bộ đều chỉ về phía Tạ Phỉ Phỉ.
"Ừ, em cùng Lương Thần tốt như vậy, " Ngụy Dịch đoán, "Có thể hay không là nó ghen tị em?"
Nhược Thủy lắc đầu: "Em không biết. Cho dù là ghen tị nhưng cũng không đến mức như vậy đi? Chuyện làm hại người không có lợi này đối với nó có chỗ tốt gì sao?"
Ngụy Dịch cũng lắc đầu, hai người nhìn nhau, hoàn toàn không thể lý giải động cơ hành vi của Tạ Phỉ Phỉ. Có lẽ, não của ả không giống người bình thường...
Đột nhiên đã biết người khởi xướng, trong lòng Nhược Thủy lại không có cảm xúc phẫn nộ, có chút bị đè nén còn phần nhiều là khó hiểu.
Đã biết thì thế nào? Cô cũng không thể xông vào Tạ gia tát Tạ Phỉ Phỉ hai cái. Về phần âm mưu dương mưu khác của ả, Nhược Thủy cho tới bây giờ không lo sợ.
Có thể dựa vào trưởng bối trong nhà, nhưng Nhược Thủy không hy vọng bởi vì chuyện của mình liên lụy đến nhiều người. Suy nghĩ như vậy, còn không bằng không biết là ai làm! Thật sự buồn bực.
☻☻☻
Không quá vài ngày chính là sinh nhật hai mươi tám tuổi của Thôi đại thiếu, lúc trước không nói thì thôi, lần này là Lương Hàm tự mình đem thiệp mời đưa đến cửa, luôn dặn Nhược Thủy nhất định phải đi.
Nhược Thủy tuy rằng không thích những trường hợp như này, nhưng cũng không muốn phụ tâm ý của cô, chỉ đành đáp ứng.
Tiệc tối ngày đó Nhược Thủy kéo Trịnh Hạo Sơ cùng tham dự.
Sau khi anh họ Hạo Sơ đã trải qua cuộc sống quân giáo tàn khốc, khuôn mặt nguyên bản môi hồng, răng trắng, tuấn tú hoàn toàn bị phơi nắng thành mạch nha, tuy rằng vẫn tuấn tú, nhưng cùng bộ dáng lúc trước là hai loại khác nhau hoàn toàn.
Tuy rằng như vậy cũng tốt lắm, nhưng là, được rồi, Nhược Thủy thừa nhận, cô chính là thích tiểu bạch kiểm (mặt trắng nhỏ) như vậy...
Kim đồng ngọc nữ hai người vừa vào liền hấp dẫn không ít ánh mắt, đang tiếp đón khách nhân Thôi Tiến Đông cùng Lương Hàm lập tức liền đi tới.
Thôi Tiến Đông nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Trịnh Hạo Sơ, một quyền đánh lên vai anh, cười nói: "Cừ thật, đàn ông mười tám biến đổi nha!"
Lương Hàm cũng gặp qua Trịnh Hạo Sơ ngày bé, không nghĩ tới mới vài năm không gặp, anh thế nhưng thay đổi lớn như vậy, nhất thời sợ hãi than không thôi.
Cho đến khi hai người rời đi tiếp đón những người khác, Nhược Thủy mới cười ra tiếng. Trịnh Hạo Sơ nhéo nhéo lỗ tai em họ, căm giận nói: "Em cười đi! Hừ, ngày bé em liền chê anh trắng trẻo, hiện tại anh rốt cục không trắng, em thế nhưng còn chê anh đen! Hách Liên Nhược Thủy, em nha đầu không lương tâm chết tiệt kia!"
Nhược Thủy che miệng, nhưng ý cười lại như thế nào cũng không thể ngừng: "Trước khác nay khác thôi! Nói gì thì nói, bộ dáng này của anh, em thật sự thích ứng không được..."
Dung mạo so với con gái còn thanh tú hơn, nay màu da ngăm đen, đang nhìn bộ dáng thay đổi của anh họ, Nhược Thủy liền cảm thấy có chút không khoẻ.
"Tiểu Nhược đang cười cái gì? Sao vui vẻ như vậy?"
Lương Thần xa xa liền nhìn thấy Nhược Thủy đang cười to, tuy rằng cảm xúc không thể hoàn toàn tiêu tan, nhưng lúc này có Trịnh Hạo Sơ , hai người trong lúc đó hẳn là sẽ không quá mức xấu hổ.
Trịnh Hạo Sơ không cần quay đầu đều biết là Lương Thần đến đây, chỉ vào Nhược Thủy nói: "Còn có thể cười cái gì, từ khi mình phơi nắng bị đen, con bé đều cười hai ngày! Thật không hiểu chuyện này có cái gì buồn cười..." Vừa than thở vừa mang theo oán giận.
Lương Thần vừa nghe, khóe miệng nhịn không được cũng nhếch lên, "Ừ, quả thật buồn cười."
Trịnh Hạo Sơ đen mặt, "Các người liền cười đi, hừ!" ╭(╯^╰)╮
☻☻☻
Cách đó không xa, Ngụy Ương nhìn ba người trẻ tuổi phong nhã hào hoa, sắc mặt âm trầm đáng sợ, ngửa đầu đem ly rượu uống một hơi cạn sạch.
Thôi đại thiếu tranh thủ lúc rảnh rỗi, lại đây nhìn, hoảng sợ!
"Tao hiểu được, ngài là tới đập phá quán. Còn không có bắt đầu đâu, mày đây là uống bao nhiêu rồi?"
"Không uống bao nhiêu." Sắc mặt Ngụy Ương không thay đổi, tiếp tục nhìn chằm chằm phía kia làm cho anh không thoải mái.
Thôi Tiến Đông nhìn theo ánh mắt của anh, nhất thời hiểu rõ. Kéo anh ngồi xuống, tùy tay cầm ly nước chanh trong khay bên cạnh, cười nói: "Ghen tị người ta tuổi trẻ?"
Ngụy Ương hừ lạnh một tiếng.
"Chuyện kia cũng không có biện pháp, có nhiều tiền cũng mua không được tuổi trẻ. Lại nói tiếp mày cũng không còn trẻ, tuổi sắp ba mươi rồi." Chuyện Thôi đại thiếu thích làm nhất chính là xát muối lên miệng vết thương của Ngụy Ương.
Quả nhiên, sắc mặt Ngụy Ương càng trầm thêm, lại uống thêm một ly rượu.
Thôi Tiến Đông thấy thế, cũng không dám lại kích thích anh: "Được rồi được rồi, đừng uống nữa. Đợi lát nữa say, tao cũng không đưa mày trở về đâu. Mày ở đây mà cô đơn, cũng không có người tới đón mày..." Theo thói quen bổ thêm một đao.
Mắt của Ngụy Ương như một con dao sắc bén bay đến, lúc này mới làm cho hắn im miệng. Chỉ là Thôi Tiến Đông nhìn nhìn Ngụy Ương, lại nhìn nhìn ba người Nhược Thủy cách đó không xa, bỗng nhiên nở nụ cười - hắn quyết định giúp người anh em một phen.
☻☻☻
Thời điểm tan tiệc, Nhược Thủy tìm nửa ngày cũng không nhìn thấy Trịnh Hạo Sơ, lại đụng phải Lương Hàm đang tiễn khách. Nghe cô hỏi, Lương Hàm cười nói: "Lúc nãy đã tính nói với em, nhiều người quá liền quên. Tiểu Thần cùng Hạo Sơ hai người không biết sao liền uống say, lúc nãy chị kêu người ta đưa hai người bọn họ vào phòng nghỉ ngơi, em đợi lát nữa đi, trong chốc lát chị đưa em trở về."
Nhược Thủy lắc đầu, "Không cần, lái xe dưới lầu. Nếu Hạo Sơ anh ấy uống say, em đi trước."
Lương Hàm thấy thế, cũng không giữ cô, đang muốn đưa cô ra đại sảnh, Thôi Tiến Đông không biết từ nơi nào hiện ra, có chút lo lắng nói với Nhược Thủy: "Cậu em nó hôm nay uống không ít rượu, lúc nãy anh không giữ lại, lúc em đi xuống nhân tiện nhìn một cái, trăm ngàn lần đừng cho nó lái xe!"
Nhược Thủy ngẩn ra, lập tức gật gật đầu, bước nhanh xuống tầng. Phía sau, Thôi đại thiếu sờ sờ cằm, vừa lòng nở nụ cười.
Lương Hàm vừa thấy bộ dáng này của anh nhất định là trong bụng có ý nghĩ xấu, chỉ không biết có chuyện gì gạt cô, cười lạnh một tiếng, xoay người muốn đi.
"Ôi chao, vợ ơi, em đi đâu vậy?" Thôi Tiến Đông hô to.
Lương Hàm trở lại, liếc trắng mắt: "Ai là vợ của anh, có chứng cớ không? Không có anh đừng nói lung tung."
"Hai ta đều đính hôn ba năm, ai chẳng biết em là vợ của anh, đến, hôn một cái!"
"Anh... Ngô, ngô."
���
Nhược Thủy gõ gõ cửa kính xe đang đóng chặt, Ngụy Ương có chút mơ hồ đem cửa kính xe hạ xuống, một cỗ hương rượu nhất thời xông vào mũi.
Hương vị này cô thập phần không thích, nhưng lúc này chỉ có thể chịu đựng,: "Cậu nhỏ, cậu uống quá nhiều không thể lái xe, để xe lại nơi này, con đưa cậu trở về."
Mắt Ngụy Ương đầy sương mù, dùng sức lắc đầu: "Không, anh không cần, anh không ngồi xe của em!"
Nhược Thủy dỗ nửa ngày anh cũng không chịu xuống xe, rơi vào đường cùng cô chỉ có thể ôn tồn thương nghị với người nào đó, sau khi uống rượu chỉ số thông minh đột nhiên hạ thấp: "Vậy cậu ngồi sang bên cạnh đi, con lái xe của cậu, đưa cậu về nhà được không?"
Ngụy Ương trầm tư trong chốc lát, lúc này mới miễn miễn cưỡng cưỡng gật đầu. Nhược Thủy thở dài, kêu lái xe Hách Liên Minh Tú phái tới đi trước, chính mình lên xe Ngụy Ương.
Chương 37
Dọc theo đường đi Ngụy Ương đều thực nhu thuận, trừ bỏ việc Nhược Thủy nghiêng người qua thắt dây an toàn cho anh liền hừ hừ hai tiếng, sau vẫn duy trì trạng thái mắt to ngập nước nhìn Nhược Thủy.
Vừa mới bắt đầu Nhược Thủy còn có chút là lạ, sau lại càng trấn định, dù sao đang lái xe, đâu ai rảnh đi để ý người bên cạnh đang say rượu không được bình thường.
Khi xuống xe có một vấn đề khó khăn không nhỏ, Ngụy Ương rõ ràng là say không tỉnh táo, Nhược Thủy hoàn toàn không có cách nào đem người đi lên tầng, chỉ có thể lại ôn tồn cùng anh thương lượng, để cho chính anh đi lên.
May mà Ngụy Ương tuy rằng say, nhưng chỉ là đầu óc có chút quay cuồng ra đi đường vẫn là có thể. Nhược Thủy vừa mở khoá, vừa quay đầu liền nhìn thấy anh đang lắc lư đi tới theo hình chữ S, nhanh chóng đi tới đỡ lấy anh.
Lúc trước Nhược Thủy đã đến nơi ở của Ngụy Ương một lần, còn nhớ rõ tầng trệt, Ngụy Ương dựa vào, hơn phân nửa thân mình đều đặt ở trên người cô. Nhược Thủy vừa đi vừa cắn răng, nặng muốn chết!
Ngụy Ương vừa đi còn vừa nói chuyện, Nhược Thủy nghe cũng không hiểu anh đang nói cái gì, chính là ngẫu nhiên có thể nghe thấy anh gọi mình: "...Nhược Nhược... Nhược Nhược..."
"Ôi chao, con đây."
"... Nhược Nhược... Nhược Nhược..."
"... Con đây."
"... Nhược Nhược... Nhược Nhược..."
-_-# "Cậu có để yên không!"
"..."
Rốt cục dìusô pha, Nhược Thủy há to miệng hút khí, Ngụy Ương nằm trên sô pha màu trắng, đi qua, nghe anh nói: "Muốn uống nước..."
Nhược Thủy nhận lệnh thở dài, tùy tay lấy tiểu A Ly bên cạnh trên sô pha nhét vào trong lòng Ngụy Ương, đi tìm nước.
���
Ngụy Ương ép buộc thật lâu, làm Nhược Thủy rốt cục an bài cho anh xong, khi tính về nhà, đã là nửa đêm.
Trên giường Ngụy Ương đang ôm tiểu A Ly mà Nhược Thủy đưa cho anh ngủ say sưa, ngọn đèn màu vàng ấm áp, Nhược Thủy tựa vào cửa phòng ngủ, nhìn anh, ánh mắt chợt loé. Cảm thấy có cảm xúc đang lên men, vừa chua xót lại ngọt, không biết là tư vị gì.
Thật sự không muốn thừa nhận, cậu nhỏ ngốc nghếch như vậy, thế nhưng ở đáy lòng cô chiếm vị trí nho nhỏ.
☻☻☻
Nhược Thủy bị tiếng chuông di động đánh thức, cô chậm rãi mở to mắt, lại phát hiện Ngụy Ương đang đứng ở trước giường của cô, thần sắc quỷ dị nhìn cô, trên tay còn cầm điện thoại của cô.
Xoa xoa mắt, duỗi tay ra, Ngụy Ương liền đưa di động qua, điện thoại vẫn còn reo, Nhược Thủy vừa nhìn, thì ra là Trịnh Hạo Sơ.
Tùy ý cùng Trịnh Hạo Sơ nói hai câu, làm cho anh không cần lo lắng, chính mình đã sớm ở nhà, sau liền cúp điện thoại, không hề cảm thấy bứt rứt khi nói dối.
Buông di động, Nhược Thủy lấy tay che mặt, âm thanh rầu rĩ: "Cậu nhìn cái gì? Đi ra ngoài, con muốn rời giường."
Ngụy Ương như là làm sai chuyện gì, chột dạ cúi đầu bước nhanh ra phòng khách, thuận tiện đóng cửa dùm Nhược Thủy.
☻☻☻
Trong phòng bật máy sưởi, Nhược Thủy ra phòng khách mới nhìn thấy Ngụy Ương mặc một thân quần áo ở nhà, cùng quần áo thường gặp thì kém quá nhiều, tuy rằng gương mặt vẫn là bất an như vậy, bất quá lại ngoài ý muốn ở nhà, thoạt nhìn tựa như một người ——đàn ông tốt... Nếu lại đeo cái tạp dề thì càng giống.
ười đàn ông tốt lúc này đang ngồi ở trước bàn ăn, tư thế ngồi giống như bạn nhỏ ở nhà trẻ phạm vào sai lầm, chỉ còn chờ cô giáo đến xử lý.
Nhược Thủy không có ý xử lý anh, khi nhìn đến hương thơm bốn phía trên bàn, một bàn đồ ăn vô cùng tốt thì kinh ngạc một chút, "Đây là cậu làm?"
Ngụy Ương gật đầu, mặt hơi hơi có chút đỏ.
Một câu hỏi bình thường lại đứng đắn như vậy, cậu đỏ mặt cái gì a?!!!
Từ ngày đó Ngụy Ương ở trước mặt cô khóc lê hoa đái vũ, dường như nội tâm của cô số lần rít gào liền tăng nhiều.
Cậu nhỏ lúc trước xinh đẹp như hoa, ôn nhu săn sóc, phong lưu phóng khoáng đi nơi nào? Cô thật sự rất khó chấp nhận loại biến hóa thình lình này xảy ra a!
Ngụy Ương yên lặng hầu hạ cô ăn cơm, Nhược Thủy phát hiện cô thế nhưng thực thích ứng...
Nhưng quá im lặng cũng không tốt, vì thế cô tùy tiện chọn cái đề tài mở miệng: "Cậu đêm qua uống không ít rượu, hôm nay có đau đầu không?"
Lời này vừa nói ra, Ngụy Ương nháy mắt hồng thành một mảnh, ánh mắt né tránh không dám nhìn cô, "... Ngày hôm qua... Phiền toái em, không có đau đầu."
Nhìn anh như vậy, Nhược Thủy rốt cục vô lực thở dài, "Chuyện của chúng ta đại khái thật có sự khác nhau." Bằng không cô làm sao không hiểu được anh đỏ mặt vì cái gì?
Nói sự khác nhau, ai dám tranh phong. Tuổi xem như là tâm bệnh lớn nhất của Ngụy Ương, nhất là ngày hôm qua còn thấy được một màn chói mắt như vậy. Sắc mặt anh thay đổi cực nhanh, nháy mắt trắng xanh, tay run đến nỗi ngay cả chiếc đũa đều cầm không được, "Em, đây là muốn cự tuyệt anh sao?"
"Ách... Con nói gì đó sao?" dấu chấm hỏi trên đầu Nhược Thủy cơ hồ muốn hiện hình, tư duy hai người thật sự ở cùng một bậc sao?
"Vậy, vậy em nói chúng ta có sự khác nhau..." Ngụy Ương nhỏ giọng nói.
Nhược Thủy ngẩnh đầu lên, "Chúng ta vốn có sự khác nhau, cậu hơn con mười tuổ
Ngụy Ương bị thương cúi đầu không nói.
"Cậu có nghĩ tới, nếu chúng ta cùng một chỗ, trong nhà làm sao bây giờ?"
Ngụy Ương cứng đờ, giống như pha quay chậm trong điện ảnh chậm rãi ngẩng đầu lên, trong mắt là không thể tin mừng như điên."Em... Anh... Em không cần lo lắng, anh đã an bài xong. Chỉ cần em nguyện ý, liền không có gì không thể."
"Như vậy a..." Nhược Thủy lắc đầu, nhìn bầu trời phía ngoài cửa sổ, âm thanh giống như từ thế giới bên kia bay tới, "Nhưng là, mẹ con sẽ rất khó chấp nhận?"
Một cú trúng đích.
Ngụy Ương trầm mặc không nói, Ngụy Như Tuệ là một nhân tố duy nhất không xác định trong kế hoạch của anh. Đó là chị ruột của anh, Nhược Thủy là con gái kế của bà, nơi này, chỉ có thể bế tắc.
"Anh biết, anh thực ích kỷ. Nhưng anh không có cách nào bởi vì ánh mắt cùng cảm xúc của người khác mà buông tha em. Anh thử qua, nhưng không thể thực hiện được. Cho nên anh chuẩn bị thật lâu, chỉ sợ em không muốn." Ngụy Ương nhìn cô, thản nhiên mỉm cười, ngữ khí trầm thấp, "Chỉ cần em nguyện ý, dù gian nan, anh liền không sợ."
...
Cuối cùng, Nhược Thủy cũng không có thể cho anh một câu trả lời thuyết phục xác thực. Cô là người nhát gan, nhưng luyến tiếc anh, lại sợ hãi lọt vào sự phản đối của người nhà, càng sợ, làm bọn họ thương tâm.
Ngụy Ương hiểu được băn khoăn của cô, nhưng là cô không có cự tuyệt, chuyện này với anh chính là chuyện tốt.
Cái khác, có thể từ từ sẽ đến. Cho tới bây giờ, anh không thiếu nhất, chính là kiên nhẫn.
☻☻☻
"Đại tuyết?! Còn trăm năm mới thấy một lần?!"
Nhược Thủy ngồi ở trên sô pha nhà Ngụy Ương, ôm tiểu A Ly của Ngụy Ương, nhìn chằm chằm tin nhắn của lớp trưởng gởi đến, mí mắt trái nhảy xong mắt phải tiếp tục
"Làm sao vậy?" Ngụy Ương từ phòng bếp nhô đầu ra.
"Trường học chúng con nghỉ học, nói là tuyết rơi quá lớn, không an toàn." Nhược Thủy lời ít mà ý nhiều giải thích nói.
Ngụy Ương như là nhớ tới cái gì, "À, đúng rồi, anh đều đã quên nói với em. Bên ngoài tuyết rơi quá lớn, em đừng vội đi, chờ tuyết ngừng, mặt đường dọn sạch sẽ anh sẽ chở em về."
Nhược Thủy không đáp, kéo dép lê mới tìm ra của Ngụy Ương, đi đến trước cửa sổ sát đất xem —— quả nhiên, tuyết lông ngỗng đang rơi xuống, lâu dần bên dưới đã là một mảnh trắng xoá.
Ngụy Ương rửa xong chén đi ra, thuận tay mở tivi, mới mở ra, chợt nghe nữ phóng viên trong đó nói: "... đại tuyết trăm năm mới thấy một lần, hơn nữa rơi liên tục hai đến ba ngày, người dân tốt nhất không nên ra ngoài, nếu là ra ngoài nên chú ý an toàn..."
"Nhược Nhược, xem ra em nên ở nhà anh hơn hai ngày, bên ngoài thật sự rất nguy hiểm!" Ngụy Ương nghiêm túc.
"..." Mí mắt giật giật, sao mày lại nhảy?
Chương 38
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro