Chương 23+24+25+26
Chương 23
Cứ nghĩ tạm thời không gặp mặt, hòa hoãn tâm tình, để Ngụy Ương suy nghĩ một chút, sau khi nhận được điện thoại của Hách Liên Thành, tâm tình thật sự rất phức tạp.
Giống như kế hoạch bị đánh vỡ, hết thảy không thể khống chế khủng hoảng cùng tức giận, còn có một chút vui sướng chính anh đều nói không rõ. Trong lòng đến tột cùng là như thế nào, anh không muốn nghĩ nữa, chỉ chuyên chú bắt đầu làm tốt chuyện này.
Một cháu gái nhỏ sắp mười bảy tuổi sẽ hy vọng sinh nhật của mình như thế nào? Ngụy Ương không thể hiểu hết. Vì thế, anh không thể không lại thỉnh giáo Thôi đại thiếu, kinh nghiệm phong phú đầy mình.
Tuy rằng lần trước dựa chút men say thoáng nhắc nhở anh em tốt một chút, nhưng lần này, Ngụy Ương là có người nhờ tổ chức sinh nhật cho cháu gái, rất đứng đắn, Thôi đại thiếu tự nhiên không lại nói thêm cái gì, còn thật sự ra chủ ý cho Ngụy Ương.
Thôi đại thiếu quả nhiên không phải hư danh nói chơi, lúc này biểu tình kinh hỉ của Nhược Thủy có thể chứng minh
Nhược Thủy nhìn quanh bốn phía, cái miệng nhỏ nhắn nửa ngày không thể khép lại, hoa tươi cây xanh, ánh sáng chung quanh thật chói mắt, lung linh tràn đầy màu sắc, giống như cung điện trong truyện cổ tích, rất lãng mạn.
Nhưng: "Cậu, chỗ này..." Nhược Thủy có chút rối rắm: "Sao giống như nơi để cầu hôn?"
Ngụy Ương sửng sốt, nhìn trái nhìn phải, lúc đầu anh còn không có suy nghĩ nhiều như vậy, cái này bị Nhược Thủy nhắc tới, đừng nói, thật là có chút giống!
Anh có chút quẫn bách, có chút chột dạ nho nhỏ, không biết nên trả lời như thế nào mới tốt, chỉ có thể sưng mặt lên: "Bé con, nghĩ nhiều như vậy làm gì!"
Nhược Thủy hé miệng cười, ngoan ngoãn đi theo anh ngồi xuống.
Gắp một tôm viên hoa hồng lên, Nhược Thủy hạnh phúc ăn luôn, thuận miệng nói: "Con còn tưởng rằng cậu sẽ mang con đi nơi lần trước ăn cơm. Con nghe nói chỗ kia là của cậu, thật thế chăng?"
Ngụy Ương ngẩn ra, lập tức cười gật đầu.
Nhược Thủy ngẩng đầu, chớp chớp mắt nhìn anh, âm điệu kéo dài kêu: "Cậu~ cậu ~" bộ dáng có chút ủy khuất: "Cậu cho Ngụy Dịch thẻ hội viên, sao không cho con? Cậu bất công!"
Tính tình của Nhược Thủy cho tới bây giờ cũng không phải là hay nhõng nhẽo, kiếp trước không phải, kiếp này cũng không phải. Trừ bỏ khi phải bất đắc dỗ ba ba Hách Liên – tim bằng thuỷ tinh, Nhược Thủy rất ít làm nũng. Dù sao nếu tính toán sắp thành người ba mươi tuổi, thỉnh thoảng làm nũng một hồi, là cô bị bắt buộc.
Ngụy Ương vẫn là lần đầu gặp cô gái nhỏ làm nũng, vì bất công trong chuyện này, nhịn không được buồn cười, nắm tay thành quyền, che miệng giả ho hai tiếng.
Lần trước anh mang Nhược Thủy đi, tiểu nha đầu khóc thê thê thảm thảm, thương xót ưu tư, anh dụ dỗ cũng dụ dỗ không được, làm sao còn nhớ rõ việc nhỏ này.
Như thế rất tốt, lòng dạ này rất hẹp hòi, lôi chuyện cũ ra tính!
Gặp Nhược Thủy không thuận theo, trừng ánh mắt ngập nước nhìn anh, Ngụy Ương cười nói: "Được rồi, được rồi, một lát cũng cho con, cho con thẻ quyền hạn cao nhất được không?"
Lòng tham người nào đó lúc này mới vừa lòng gật gật đầu.
Ăn uống no đủ, mới đưa quà tặng. Nhược Thủy mở hộp trang sức xinh đẹp mà Ngụy Ương đưa, nhất thời bị chói hoa mắt.
Nhược Thủy há to miệng, ngơ ngác nhìn nửa ngày, lại nhẹ nhàng mấp máy môi, muốn nói cái gì nhưng lại không biết nên nói cái gì cho tốt.
Nếu Ngụy Ương đưa là một cái chìa khóa, của một căn nhà nhỏ hoặc của một chiếc xe, mặt của Nhược Thủy sẽ không đổi sắc nhanh chóng tiếp nhận, nói cám ơn. Dù sao chờ khi anh kết hôn hoặc là sinh nhật tặng thứ khác giá trị tương đương, Nhược Thủy nhận quà sẽ không thẹn.
Nhưng anh cố tình đưa là kim cương! Mỗi người phụ nữ đều không thể chống lại dụ hoặc —— một bộ trang sức kim cương cực kỳ tinh xảo!
Nhược Thủy thấy qua rất nhiều trang sức châu báu, nhiều nơi triển lãm châu báu, ba ba Hách Liên yêu thương cô, cũng mua cho cô không ít để áp đáy hòm*. Nhưng bỗng nhiên một bữa sinh nhật bình thường nhận được một phần quà tặng rất đắt tiền, Nhược Thủy nhất thời có chút không thể nhận
*áp đáy hòm: tiền, vàng châu báu của hồi môn cô dâu
Hơn nửa ngày, Nhược Thủy mới tìm lại giọng nói của chính mình, thế nhưng ngoài ý muốn rất bình tĩnh: "Cậu phá của."
Nhìn thấy biểu hiện Nhược Thủy, biết cô thích, Ngụy Ương thực vui vẻ, xoa xoa đầu cô gái nhỏ, tóc rất mềm mại, sờ rất tốt.
"Con thích là tốt rồi."
Nhược Nhược nhìn trời, cậu nhỏ thật tài đại khí thô, o(╯□╰)o
Nhìn bộ dáng Ngụy Ương cười tươi như hoa, Nhược Thủy ra vẻ tâm trạng thở dài: "Ai ~ thực hâm mộ mợ nhỏ sau này."
Ngụy Ương ngẩn người, ôn hòa cười nói: "Sao bỗng nhiên nghĩ như vậy?"
"Cậu nhỏ tốt như vậy, tương lai không biết muốn tiện nghi khuê tú nhà ai nữa!" Tiếp tục thở dài.
Ngụy Ương lại không tiếp lời, chỉ nhìn cô, cười có chút miễn cưỡng, cảm xúc trong mắt khó tả quay cuồng, sắc mặt trầm xuống.
☻☻☻
Nhược Thủy cứ tưởng rằng hôm nay có thể cứ viên mãn như vậy, không nghĩ tới, khi ra khỏi khách sạn còn có thể gặp được Ngụy Dịch cùng Tạ Nhân Nhân.
Thật sự là nhân sinh nơi nào không tương phùng a! Nhược Thủy châm chọc nghĩ. Hai người này hoàn toàn có thể thành một đội, tên gọi là tẻ ngắt.
Tẻ ngắt.
Vẫn là Ngụy Dịch mở miệng trước đánh vỡ xấu hổ, nhìn ánh mắt Ngụy Ương ẩn hàm tức giận, mỉm cười cùng Nhược Thủy chào hỏi: "Nhược Nhược, em cũng cùng chú nhỏ tới nơi này ăn cơm?"
Vô nghĩa! Nhược Thủy đều lười trả lời anh, từ sau khi về nước, chỉ số thông minh của anh càng ngày càng thấp. Hiện tại Nhược Thủy nghĩ đến lúc trước còn vì anh khóc một hồi, liền hối hận!
Cũng là Ngụy Ương trả lời, ngữ điệu lạnh lùng thản nhiên: "Hôm nay là sinh nhật Nhược Thủy."
Biểu tình của Ngụy Dịch nhất thời thay đổi, vừa kinh ngạc vừa mắc cỡ nhìn về phía Nhược Thủy.
Nhược Thủy không nhìn anh, mà là nhìn Tạ Nhân Nhân.
Hôm nay Tạ Nhân Nhân không giống ngày đó ở bệnh viện, trắng trong thuần khiết, một thân váy dài màu tím đậm đem dáng người lung linh ẩn hiện, trên cổ đeo vòng bảo thạch cùng bộ với vòng tay, làm cô rạng rỡ không ít, trên mặt trang điểm tỉ mỉ, nguyên bản ba phần dung mạo, trang điểm như vậy, cũng đến năm phần.
Ừ, hiện tại có thể xem như có khí thế thượng lưu. Nhược Thủy ở trong lòng đánh giá.
Nhược Thủy hiện tại tin tưởng Ngụy Dịch là yêu thật.
Người con gái như vậy, trong thành phố này, bỏ qua gia thế không nói, thật sự không tính cái gì. Bàn luận dung mạo, liền ngay cả Lý Lộ Lộ trong lớp Nhược Thủy đều hơn so với cô.
Nói tới gia thế, Ngụy Bá Bình tại Trungương như mặt trời ban trưa, Ngụy Như Tuệ lại từng bước thăng cấp đại quan, Ngụy Ương kinh doanh, trong tay nắm không biết bao nhiêu nhân mạch tiền tài. So với Ngụy gia ngày nay, Tạ gia đang dần dần suy sụp sao có thể sánh bằng.
Hơn nữa giữa hai người có trở ngại rất lớn, Ngụy Dịch lại như cũ đối với cô ta cuồng dại không thay đổi, đây không phải tình yêu đích thực thì là cái gì?
Nhược Thủy cười lạnh, chợt nghe Ngụy Dịch tràn đầy áy náy nói: "Nhược Nhược, thật có lỗi, gần đây anh có chút việc, quên mất sinh nhật của em. Lần khác tặng quà bù cho em nhé."
Nghe nói như thế, Nhược Thủy ngay cả cười lạnh đều vô lực. Mặc dù đã hết hy vọng, không phải là tình yêu nam nữ, có trí nhớ của hai năm kia, Nhược Thủy vẫn như cũ muốn làm bạn bè tốt nhất của anh. Nếu không thể, hai người vẫn là anh em họ của nhau.
Nay nghe anh nói có lệ như vậy, Nhược Thủy ngay cả tức giận đều giận không được, thất vọng vô cùng.
Ngụy Ương làm như cảm giác được tâm tình Nhược Thủy, trấn an nhìn Nhược Thủy một cái, quay đầu lại, vẻ mặt nghiêm túc: "Mặc kệ con bận việc gì, cũng nên về nhà nhìn xem. Chú đã nói với con, nhưng con đều đã quên. Trong nhà nuôi con lớn như vậy, không phải để con vì phụ nữ liền đối với cha mẹ trưởng bối ngỗ nghịch bất hiếu!"
Lời này nói rất nặng, nhất thời không người nói tiếp, một góc nhỏ, không khí áp lực phi thường.
"Chú nhỏ, ngay cả cô đều không thèm để ý, vì sao các người còn không chấp nhận? Mọi chuyện đều là chú hai của Nhân Nhân làm, cùng Nhân Nhân một chút quan hệ cũng không có a! Vì sao các người đều đem hết tội đổ lên người Nhân Nhân?" Ngụy Dịch ngẩng đầu, không cam lòng phản bác nói.
"A!" Ngụy Ương bị tức nở nụ cười: "Cô con đương nhiên không thể nói, muốn cô làm sao bây giờ? Chẳng lẽ muốn cô nói với con – cháu trai cô yêu thương từ nhỏ - không thể cùngngười phụ nữ này chung một chỗ?"
Ánh mắt của anh phát lạnh lẽo: "Nếu Tạ lão gia tử không có đồng ý Tạ An Quốc đem ngoại thất kia phù chính, thì việc này cùng Tạ Nhân Nhân quả thật một chút quan hệ cũng không có. Bất quá ông ta đồng ý. Nếu ccô ta kết hôn, tương lai con phải kêu ngoại thất hại cô con là thím hai, kêu gã đàn ông phụ cô con là chú hai, con trai, con gái riêng của ngoại thất kia đều kêu con là anh rể. Như vậy, con liền vừa lòng?"
Ngụy Dịch hung hăng run lên, sắc mặt nháy mắt tái nhợt. Tạ Nhân Nhân bên cạnh cũng run run cả người, nhìn người yêu, cũng không dám vươn tay đỡ.
Ngụy Ương không thèm nhắc lại, dắt tay Nhược Thủy rời đi, lại không nhìn bọn họ liếc mắt một cái.
"Dịch." Tạ Nhân Nhân thấy hai người đi rồi, nhẹ nhàng kéo tay Ngụy Dịch, tính giống như bình thường dùng lời nói nhỏ nhẹ an ủi anh, an ủi anh không được người nhà thấu hiểu.
Nhưng, Ngụy Dịch một phen gạt tay cô tara!
Tạ Nhân Nhân kinh sợ nhìn người yêu ngày xưa ôn nhu săn sóc: "Dịch, anh, anh làm sao vậy?!"
Ngụy Dịch thở hổn hển mấy hơi, cúi đầu, thấy không rõ thần sắc: "Nhân Nhân, để cho anh suy nghĩ, để cho anh suy nghĩ."
Đứng trong chốc lát, anh thấp giọng nói: "Thật có lỗi, anh còn có việc ở văn phòng luật, đi về trước, hôm nay không thể cùng em ăn cơm."
Hai người đều biết đây là lấy cớ, nhưng côta không cách nào cự tuyệt, chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu, nhìn theo anh xoay người rời đi.
Chương 24
Đi tới chỗ Nhược Thủy ở, nửa ngày không thấy cô có ý xuống xe.
Dọc đường đi, Nhược Thủy đều suy nghĩ, nghĩ đến mới vừa rồi sắc mặt của Ngụy Dịch nháy mắt tái nhợt, cùng giãy dụa trong đó.
Anh cùng với Tạ Nhân Nhân là thanh mai trúc mã, nếu không có chuyện Tạ An Quốc, hai người sẽ dắt tay nhau cho tới bây giờ, tất nhiên lại là một đoạn giai thoại. Nhưng cố tình, sai lầm của trưởng bối, hôm nay thành khoảng cách hai người khó có thể vượt qua.
Rốt cuộc Ngụy Dịch kiên trì là đúng hay sai? Nhược Thủy cũng không rõ.
Ngụy Ương nhìn cô gái nhỏ vẫn trầm tư như cũ, làm như hiểu được cô suy nghĩ cái gì, thấp giọng nói: "Cảm tình không có đúng hay sai, chẳng qua, nếu nó hưởng thụ chỗ tốt dòng họ này mang đến cho nó, vậy phải gánh vác trách nhiệm tương ng."
Lời này, cũng không biết là giải thích nghi hoặc của Nhược Thủy, hay là nói cho chính anh nghe.
☻☻☻
Sau đêm nay, Ngụy Ương liền thật lâu đều không có xuất hiện.
Nhược Thủy đếm trên đầu ngón tay tính, đều hơn hai mươi ngày không có nhìn thấy anh. Không tự giác thở dài, từ trước mỗi ngày gặp mặt còn thôi, bỗng nhiên một thời gian không có nhìn thấy, lại nhớ mong.
Cũng không biết cậu nhỏ rốt cuộc bận việc gì, thời gian này cô về Ngụy gia ăn cơm, ngay cả Ngụy Dịch đều gặp hai lần, nhưng không gặp Ngụy Ương.
Quan hệ của Ngụy Dịch cùng trong nhà dịu đi rất nhiều, ít nhất Ngụy lão gia tử không hề vừa thấy anh liền mặt lạnh. Nhưng mẹ ruột Ngụy Dịch, Đào Diệc Ninh, đến nay nhìn thấy con vẫn nghiêm mặt, làm như anh một ngày không cùng Tạ Nhân Nhân đoạn tuyệt lui tới,mợ cả liền một ngày không thừa nhận có người con trai này.
Sau này Nhược Thủy mới biết được, thì ralúc trước Ngụy Như Tuệ cùng Tạ An Quốc kết hôn, do chị dâu Đào Diệc Ninh làm mai mối. Sau Tạ An Quốc ở bên ngoài, sinh ra con trai con gái riêng, Ngụy Như Tuệ ly hôn, ngoại thất bị phù chính, con riêng nhập thành con vợ cả, hai nhà Ngụy Tạ hoàn toàn nháo loạn tới đóng băng quan hệ, Đào Diệc Ninh vẫn luôn cảm thấy là lỗi của mình, đối với Ngụy Như Tuệ đi xa tha hương lại áy náy vạn phần.
Nay con mình làm ra việc như vậy, quả thực chính là đánh vào mặt bà! Bà cùng Ngụy Như Tuệ vừa vặn tương phản, là người ngoài mềm trong cứng, xưa nay liền cực kỳ mạnh mẽ, toàn bộ chuyện cũ năm xưa đều ở trong lòng bà, một chuyện lại một chuyện, giống cuộn phim chiếu đi chiếu lại. Dưới loại tình huống này, kêu bà như thế nào có thể cho Ngụy Dịch sắc mặt hoà nhã?
Việc này Nhược Thủy cũng không tiện mở miệng, may mắn Đào Diệc Ninh thích Nhược Thủy, khi có mặt cô, mặc dù thấy Ngụy Dịch, sắc mặt cũng sẽ tốt hơn rất nhiều, nên thời gian này Nhược Thủy thường thường bị kêu trở về ăn cơm, làm người điều hoà không khí.
☻☻☻
Trừ chuyện đó ra, Nhược Thủy chủ yếu vẫn là đến trường. Ước chừng là vì ít tiếp xúc, thái độ của các sinh viên trong lớp đối với Nhược Thủy rất phức tạp, "Mỹ nhân như hoa cách đám mây", muốn thân cận lại không thể thân cận.
Bên phòng này, Nhược Thủy mới nhận điện thoại, là lớp trưởng gọi, điện thoại nói cuối tuần này là sinh nhật anh, còn mời Nhược Thủy đi ăn, blablabla...
Trong lời nói có kính sợ, ngữ khí kính sợ, giống như bên kia điện thoại không phải bạn học cùng lớp của anh, mà là chủ nhiệm lớp.
Nhược Thủy rất muốn cười, liên thanh đáp ứng nhất định sẽ đi.
Lớp trưởng là một nam sinh người Sơn Đông cao cao gầy gầy, Nhược Thủy đối với anh ấn tượng rất
Vừa khai giảng, khi muốn đi lĩnh sách mới, bởi vì là hệ tiếng Trung, nam sinh số lượng ít, cho nên các lớp đều xuất động không ít nữ sinh, đi lấy sách mới. Chỉ có lớp Nhược Thủy, lớp trưởng vung tay hô một cái, mười nam sinh tự mình đi, còn trực tiếp đưa sách mới đến tận cửa phòng ngủ cho nữ sinh.
Qua chuyện này, địa vị của lớp trưởng trong giang hồ lên rất cao, hơn nữa gia cảnh anhkhá, ngũ quan đoan chính, người cũng hào phóng sảng khoái, danh tiếng trong khoa vô cùng tốt, cơ hồ mỗi người đều biết anh.
Sinh nhật lần này, thực hào khí, đặt phòng ở Tụ Hiền lâu gần trường học, tất cả bạn học cùng lớp đều tề tựu, từ khi học năm nhất tới nay, trừ bỏ họp lớp, đây là lần đầu tiên tụ họp bên ngoài.
Trong phòng tất cả đều là nam thanh nữ tú, còn là bạn học cùng lớp, nâng ly cạn chén một phen, không khí rất nhanh liền náo nhiệt.
Vài nam sinh đề nghị chơi trò chơi, nhìn vài người trong lớp ít khi xuất hiện, mọi người nhất trí trao đổi ánh mắt, liền chơi đoán số, thua liền nói thật tình hoặc đại mạo hiểm.
Nhược Thủy phì cười, mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này, trò chơi nói thật - đại mạo hiểm này đều được hoan nghênh như vậy.
Chơi được một vòng, không ít người bị trừng phạt, mọi người không hẹn mà cùng đều lựa chọn đại mạo hiểm. Có uống chén rượu giao bôi, có gọi điện thoại thổ lộ, còn có bị bắt đi ra cửa, gặp người khác phái đầu tiên thì xin số điện thoại.
Mạnh Doanh chính là một quỷ xui xẻo, cô cũng không nhăn nhó, trực tiếp ra khỏi phòng, làm quần chúng kích động, đều ở cửa vây xem.
Chỉ thấy Mạnh Doanh ra cửa, vừa vặn ngay tại hành lang gặp một tiểu chính thái mới sáu bảy tuổi, tiểu chính thái ở phòng bên cạnh, một mình đứng ở nơi đó nhìn trái nhìn phải. Mạnh Doanh chần chừ nửa ngày, quay đầu cầu xin các bạn học tha ứ, nhưng mấy tên này e sợ thiên hạ không loạn càng thêm hưng phấn, đều ngoắc tay cổ vũ Mạnh Doanh.
Mạnh Doanh hung ác, đi đến trước mặt tiểu chính thái, ngồi xổm xuống, tận lực ôn nhu cười nói: "Bạn học nhỏ, có thể nói cho chị số điện thoại của em hay không?"
Tiểu chính thái cắn ngón tay, chớp chớp mắt, bỗng nhiên "Oa" một tiếng khóc, cửa phòng bên cạnh lập tức bị đẩy ra, một đôi tuổi trẻ vợ chồng vội vàng đi tới, ôm lấy con, giận trừng trừng nhìn Mạnh Doanh.
"Ma ma, dì này... Ô ô... Nói... Ô... Muốn số điện thoại nhà chúng ta... Ô ô" bạn nhỏ khóc thút thít nghẹn nói.
Vợ chồng trẻ vừa nghe, càng thêm cẩn thận nhìn chằm chằm Mạnh Doanh, ánh mắt của người mẹ trẻ tuổi kia cơ hồ muốn ở trên người Mạnh Doanh đào ra một cái hố.
Mạnh Doanh xấu hổ không biết như thế nào cho phải, may mà các bạn học phía sau rốt cục có lương tâm, đi lên giải thích, đem cô cứu trở về.
Trải qua chuyện như vậy, sau khi trở lại phòng, không khí liền nhẹ nhàng hơn.
Khéo như vậy, đoán số kế tiếp, Nhược Thủy thua.
Nhìn đám sói mắt xanh chung quanh, Nhược Thủy vội vàng xua tay: "Mình chọn nói thật!"
Không nghĩ tới ánh mắt mọi người không có mất mát, ngược lại càng thêm hưng phấn.
Nhược Thủy bất đắc dĩ.
Trải qua một phen thương thảo, lớp trưởng ra mặt, lớp trưởng cười nói: "Bạn học Hách Liên a, này bạn đừng trách mọi người, ai cho bạn bình thường thần long kiến thủ bất kiến vĩ*, mọi người đều rất tò mò." Nhanh chóng từ giải thích đổi thành đặt câu hỏi: "Xin kể về mối tình đầu của bạn!"
thần long kiến thủ bất kiến vĩ: Thần long thấy đầu ko thấy đuôi
Tự thuật? Vấn đề này cũng quá giảo hoạt đi!
Trông thấy ánh mắt mọi người chờ mong, Nhược Thủy bật cười: "Mình còn chưa từng có bạn trai, thầm mến có tính không?"
Trầm mặc, vẫn là trầm mặc.
Nhìn Nhược Thủy cười, mọi người choáng váng trong chốc lát, tiếp theo lại nghe được tin tức lớn như vậy —— hoa khôi khoa bọn họ, Hách Liên Nhược Thủy chưa từng có bạn trai!
"Vậy, Lương Thần thì sao?" Một cô gái dè dặt hỏi.
"Lương Thần?" Nhược Thủy nghiêng đầu cười nói: "Chúng mình là bạn bè mà thôi."
Nghe đáp án như thế, nhất thời có người mừng có người buồn, còn có người khẩn cấp: "Vậy nếu không có mối tình đầu, vấn đề này liền trở thành phế thải nha. Lại đổi một câu khác, bạn như thế nào cùng Lương phó chủ tịch quen biết?"
Cô gái đặt câu hỏi là một người chơi thân với Lý Lộ Lộ, lúc này cô ta liên tục đặt câu hỏi, hoàn toàn không cho người khác xen mồm hoặc là có cơ hội đánh gãy, hỏi xong còn nhanh chóng nhìn Lý Lộ Lộ bên cạnh im lặng không lên tiếng liếc mắt một cái.
Trên bàn an tĩnh lại, Lý Lộ Lộ thích Lương phó chủ tịch là chuyện hầu như mọi người đều biết.
Tâm tư cẩn thận của cô ta về điểm này, Nhược Thủy cũng không thèm để ý, nghĩ nghĩ liền hồi đáp: "Là lúc mình còn nhỏ, ở giáo đường Westminster Luân Đôn Anh quốc. Mình ở nơi đó gặp anh ấy, chào hỏi qua lại liền quen biết."
"Luân Đôn?" Cô gái kia có chút
Nhược Thủy gật gật đầu, ánh mắt trong trẻo nhìn cô bạn, cười như trăng sáng. Cô gái kia nhất thời có chút chột dạ, giống như tâm tư cẩn thận của cô ta đều bị xem thấu.
Lý Lộ Lộ đêm nay lần đầu tiên chủ động mở miệng: "Bạn làm sao có thể ở Luân Đôn gặp anh ấy?"
Nhược Thủy có chút kinh ngạc khi cô tanói chuyện với mình, trên thực tế mọi người đều thực kinh ngạc khi cô ta chủ động mở miệng. Tuy rằng Lý Lộ Lộ ở hội sinh viên nhân duyên rất tốt, người quen rất nhiều, cũng truyền ra danh hiệu cô là "Tửu quốc danh hoa", nhưng khi cùng bạn học cùng lớp ở chung, cô ta luôn tỏ ra lãnh diễm cao quý, không chủ động nói chuyện, người khác cùng cô ta đáp lời cũng chỉ là ôn hoà trả lời hai câu, bộ dáng như cao không thể chạm tới.
Bất quá cô ta hỏi cũng không phải chuyện riêng tư trọng yếu gì, Nhược Thủy thuận miệng đáp: "Mình du học ở Anh quốc, anh ấy đi du lịch ở đó."
Bên cạnh Mạnh Doanh kinh ngạc hỏi: "Lúc trước bạn du học ở Anh quốc a? Sao cũng chưa nghe bạn nhắc tới?"
"Không ai hỏi, mình đương nhiên sẽ không nói." Nhược Thủy bất đắc dĩ cười.
"Vậy khi nào bạn về nước nha?" Mạnh Doanh tò mò.
Nhược Thủy trong lòng giật mình, trên mặt lại thản nhiên: "Năm kia trở lại."
Mọi người thấy cô không muốn nhiều lời, cũng thức thời không nhắc lại, thay đổi đề tài khác tán gẫu.
Ai cũng không chú ý tới, trong mắt Lý Lộ Lộ chợt lóe qua ánh sáng.
Chương 25
Đảo mắt đã lại đến lễ Noel, hai người lớn Ngụy gia tìm các loại lý do kêu Nhược Thủy về nhà ăn cơm, kỳ thật lão nhân gia rất yêu thương cháu gái ngoại này, đáng tiếc không phải ở bên người mình lớn lên, cũng không phải ruột thịt, rất nhiều thời điểm thích lại biểu đạt không được.
Lần này Nhược Thủy rốt cục ở phòng khách Ngụy gia nhìn thấy cậu nhỏ đã lâu không gặp, vẫn hoan hoan hỉ hỉ như trước cùng anh nói chuyện.
Nhìn cháu gái nhỏ mặc một áo khoác dày màu đỏ, đi giày đế bằng, cười vui sướng, Ngụy Ương sửng sốt thật lâu.
Bỗng nhiên phát hiện, nhiều ngày nay cố ý tránh đi, cố ý không thèm nghĩ về cô, kết quả khi gặp lại, mãnh liệt nhớ mong.
Giống như, thật lâu, thật lâu đều không có thấy cô, nhưng cô nói mỗi một câu, mi một cái tươi cười giống như là mọc rễ ở đáy lòng anh, tịch mịch thành chất dinh dưỡng tốt nhất, khi gặp lại mới phát hiện, phát triển xum xuê như vậy.
"Cậu, sao lâu như vậy đều không gặp cậu? Cậu bận việc gì nha?" Ở trước mặt Ngụy Ương, Nhược Thủy chưa bao giờ cần che giấu, nhớ anh liền hỏi anh lý do.
Ngụy Ương giật mình, gợi lên một nụ cười thanh thiển: "Gần đây đi công tác, công việc công ty có chút nhiều."
Nhược Thủy gật gật đầu, xem như chấp nhận lý do này của anh.
Ngụy Bá Bình lâu lâu mới trở về được một chuyến, trong vẫn cười dài cùng Nhược Thủy trò chuyện học hành. Bị lãnh tụ quan tâm như vậy, Nhược Thủy có chút khẩn trương, nghiêm trang trả lời, nhàn thoại việc nhà.
"Được rồi, được rồi, nhìn anh kìa, khó trở về được một chuyến, lúc ăn cơm còn muốn hỏi chuyện học!" Đào Diệc Ninh nhìn ra Nhược Thủy không được tự nhiên, oán trách nhìn chồng một cái, chuyển hướng Nhược Thủy cười nói: "Nhược Thủy đừng để ý đến ông ấy, cậu lớn con chính là cái dạng này." Sau liền cùng Nhược Thủy nhắc tới chủ đề thoải mái thú vị khác.
Tiệc gia đình, đứa nhỏ đều lớn, không thiếu được hỏi chút vấn đề cảm tình.
Nhược Thủy cười, đem họa dẫn đi: "Cậu nhỏ còn chưa có bạn gái đâu, con còn nhỏ, không nóng nảy."
Nhắc tới chuyện này, quả nhiên, một đám trưởng bối lập tức đã đem đầu pháo nhắm ngay Ngụy Ương vô tội.
Ngụy lão phu nhân phóng ra đầu tiên, đi thẳng vào vấn đề: "Thúc An a, con cũng 27, chớp mắt sẽ ba mươi, mọi người nói 'Thành gia lập nghiệp', vốn là nên thành gia trước lập nghiệp sau. Nay sự nghiệp của con cũng phát triển không sai biệt lắm, là thời điểm nên lấy vợ rồi?"
Ngụy lão tướng quân nói ngụ ý: "Thời gian trước ở Đường gia, thấy cháu nội của ông ta đều đã sinh ra rồi, béo ú mập mạp, thật sự là đáng yêu!" Dứt lời mắt uy nghiêm nhìn Ngụy Bá Bình, ý bảo ông cũng lên đi.
Đang tính bàng quan, Ngụy Bá Bình bất đắc dĩ, mở miệng nói tiếp: "Ngạch, lão Tam Đường gia hình như nhỏ hơn một tuổi so với em, a ha ha ha..." Ngây ngô cười.
Đào Diệc Ninh giận người này không tranh, ghét bỏ nhìn chồng bình thường uy nghiêm ổn trọng, lúc này lại chỉ biết ngây ngô cười liếc mắt một cái, quyết đoán lên đỉnh: "Thúc An a, có đối tượng không? Nếu có, thừa dịp tết âm lịch mang về, cho ba mẹ gặp mặt một lần!
Vẫn hưng trí bừng bừng vây xem, Ngụy Dịch cũng thêm một câu: "Đúng vậy đúng vậy."
Đúng cái đầu con! Ngụy Ương trừng mắt nhìn Ngụy Dịch bỏ đá xuống giếng một cái, lại im lặng liếc nhìn sắc mặt Nhược Thủy như thường, trong lòng liền nhói, lúc này trong lòng quả nhiên là hàng trăm tư vị cái gì cũng có.
Trong chốc lát anh cũng không nói tiếp, mọi người hai mặt nhìn nhau, nhất thời không khí có chút cổ quái.
"Không thích hợp." Đợi nửa ngày, mới chờ được Ngụy Ương thản nhiên một câu.
Trong lời nói mang chút hương vị bi thương, hai người lớn Ngụy gia liếc nhau, lại nhìn nhìn Nhược Thủy cùng Ngụy Dịch đang mờ mịt không hiểu, thức thời không nhắc lại, việc riêng như vậy không nên ở trước mặt tiểu bối thương nghị.
Ráng ăn xong một bữa cơm không khí vẫn quỷ dị như vậy!
☻☻☻
Vào đêm, trong phòng hai người lớn Ngụy gia, Ngụy lão phu nhân rốt cục vẫn là nhịn không được, mở miệng hỏi lão nhân nhà mình: "Ôi chao, ông nói bộ dáng của Thúc An, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra vậy?"
Ngụy lão tướng quân đeo kính lão viễn thị, đang đọc một quyển sách cũ, nghe vậy ngừng tay, buông sách, tháo kính lão viễn thị xuống, chậm rãi nói: "Tôi làm sao mà biết được. Tùy tiện cầm lấy một khăn sạch sẽ lau kính, tinh tế lau: "Người trẻ tuổi, bất quá chính là tình yêu, còn có thể thế nào?"
"Vậy cũng phải có đối tượng a!" Lão phu nhân nhíu mày: "Từ khi lão Tam học đại học có một mối tình, sau lại không có nghe qua nữa. Nhiều năm như vậy, cũng chỉ có một người, chẳng lẽ còn đối với cô gái năm đó nhớ mãi không quên?"
Ngụy lão gia tử cười xuy một tiếng: "Thôi đi, còn nhớ mãi không quênho rằng lão Tam còn không nhớ rõ tên người ta. Con chính bà sinh bà còn không biết, nó khi đó đều còn không có thông suốt đâu! Nếu cô gái người ta không theo đuổi nó, nó cũng không nghĩ tới sẽ ở cùng một chỗ, bà cho lão Tam là Đông tử cách vách à! Hắc, còn nhớ mãi không quên..."
Trong ngữ khí của ông đầy ý cười nhạo, Ngụy lão phu nhân thẹn quá thành giận, hung hăng đánh một chưởng lên người ông, cả giận nói: "Là tôi sinh, chẳng lẽ không phải con ông, ông cười cái cái gì!"
Tuy rằng đã bảy mươi, nhưng uy phong của lão phu nhân vẫn như cũ không giảm, đánh một chưởng, lão tướng quân xuất thân binh nghiệp đau nhe răng trợn mắt, vội vàng cầu xin tha thứ: "Ai ai ai, là tôi sai lầm rồi, là tôi sai lầm rồi, bà nhẹ tay chút nha! Một bó tuổi to, còn hung hãn như vậy..." Càng nói càng nhỏ giọng, một câu cuối cùng là nói ở trong lòng.
Lão phu nhân lười xem ông như vậy, lại nói tiếp: "Tôi nghĩ a, lão Tam phỏng chừng là có chuyện, chính là theo đuổi không được. Hôm nay như vậy, tôi coi đều có chút đau lòng."
Ai, con trai nhỏ này từ nhỏ luôn tự giải quyết mọi việc, không cho người khác quan tâm, nay sắp ba mươi, lại thủy chung không tin tức. Nghĩ có thể đường tình của con nhấp nhô, trong lòng bà, thật sự vừa sốt ruột vừa đau lòng.
"Này cũng không nhất định." Ngụy lão tướng quân lắc đầu, bình tĩnh khách quan phân tích nói: "Nói không chừng là có đối tượng, sợ gia thế không tốt hoặc là có thứ khác không vừa lòng chúng ta, cho nên mới chậm chạp không dám mang đến gặp chúng ta..."
Dứt lời sờ sờ cằm, thở dài: "Tôi chỉ cần nó đừng giống Tam tiểu tử Thẩm gia kia giống nhau, dẫn đàn ông về nhà, tôi đây liền cám ơn trời đất." (lk: anh Thẩm tam này rất cute, tiếc là ko có ngoại truyện nói về anh!)
Nhắc tới chuyện này, Ngụy lão phu nhân rùng mình một cái, kinh sợ không thôi:"Không thể nào?" Càng nghĩ càng nặng lòng, không ngừng an ủi chính mình: "Sẽ không sẽ không, Thúc An không phải người như vậy..."
Ngụy lão gia tử nhìn bạn già đang tự hù dọa mình một cái, thở dài: "Nếu thật sự như vậy, cũng không có biện pháp. Tính hướng trời sinh, xoay cũng xoay không được. Bà xem Thẩm lão đầu, náo loạn hai tháng như vậy, còn không phải chỉ có thể chấp nhận, chính là không cho Thẩm tam mang tên nhóc kia tới cửa thôi, bình thường thì mặc kệ."
Lão phu nhân hoảng sợ nhìn ông.
Ông lại thở dài: "Có khi tôi nghĩ, chuyện của Tiểu Dịch, thực so với Thẩm Tam tốt hơn không biết bao nhiêu lần. Ít nhất, nó thích phụ nữ."
Lão phu nhân đã muốn tuyệt vọng, nhận mệnh rằng con trai nhỏ của mình thích đàn ông là chuyện thực.
Ngụy lão tướng quân vỗ vỗ tay bà, trấn an nói: "Tôi cũng chỉ nói như vậy, tình huống chân chính như thế nào còn không biết đâu, bà cũng đừng lo lắng quá sớm. Chính là chuyện của Tiểu Dịch, bà cũng thả tâm, con cháu đều có phúc của con cháu."
Nhắc tới cháu nội, lão phu nhân sầu não chỉ có thể thở dài: "Thật sự là, làm sao có cha mẹ không thương con cái. Nếu nó thực thích, liền như vậy buông xuống, chúng ta cũng không có biện pháp, còn có thể không cho nó ra khỏi cửa? Nhưng tôi thật sự không thích nha đầu Tạ gia kia, cả người đều là nội tâm, chỗ Diệc Ninh cũng là cái nan đề, trong lòng nó không qua được, cho dù Như Tuệ gật đầu, nó cũng khó đồng ý." Cảm thán, vì cháu nội này, người một nhà xem như thao nát tâm.
"Bà rỗi rảnh liền khuyên nhủ Diệc Ninh đi, người một nhà vẫn nên hoà hảo. Nếu tương lai thực sự vào cửa, cũng không thể còn cầm sắc mặt làm cho người ta xem." Ngụy lão tướng quân nhẹ nhàng hí mắt: "Tạ gia bên kia, nay cũng là nước sông ngày một rút xuống, muốn đem con gái này gả lại đây, bọn họ thật đúng là nhọc lòng."
Ngụy lão phu nhân cười khẽ: "Nhà bọn họ là một thế hệ không bằng một thế hệ, đồng lứa này, chính là vài cháu gái trổ mã tốt. Thời gian trước gặp vợ Tiểu Lương, nó còn nói với tôi " dừng một chút, bà cười lạnh một tiếng: "Tạ gia cố ý đem thứ xuất kia ghép đôi với con trai nhỏ của nó."
"Con trai nhỏ của Tiểu Lương? Tên là Lương Thần?" Ngụy lão tướng quân ngạc nhiên nói: "Thằng nhóc kia rất không sai nha, Tạ gia làm sao dám đánh chủ ý với nó?"
Ngụy lão phu nhân nhàn nhàn nói: "Nghe nói thứ xuất kia khá xinh đẹp, Tạ lão đầu yêu thương hết mực. Tiểu Lương đang thăng tiến, con gái lớn đã đính hôn, chỉ còn con trai nhỏ, không đánh chủ ý lên nó thì đánh ai?"
"A, chuyện này ông ta tính nhầm rồi." Lão gia tử gặp bạn già tò mò nhìn qua, đắc ý dào dạt khoe khoang chính mình tin tức linh thông: "Hai ngày trước tôi đi lão Thôi cách vách ngồi, vừa vặn Đông tử cùng cháu dâu tương lai trở vềthăm ông ấy, chính là con gái của Tiểu Lương, gọi là Lương Hàm. Con bé nói cho tôi, nói nha đầu Nhược Nhược của chúng ta cùng thằng nhóc Lương Thần kia chơi rất thân." Dứt lời còn "Hừ hừ" hai tiếng, cười đến cực kỳ sảng khoái.
Lão phu nhân khó hiểu: "Chuyện này thì sao?"
"Hừ, bà nhìn bộ dáng kia của Nhược Nhược nhà chúng ta, con gái Tạ gia kia có thể so sánh với con bé nhà mình?" Ngụy lão tướng quân kiên nhẫn giải thích nói.
Ngụy lão phu nhân bất đắc dĩ nâng trán, lão nhân tử này sao càng già càng ngây thơ? Sao nghĩ đơn giản như vậy!
Bất quá, xem ông ấy vui vẻ, bà cũng liền không nói ra. Cùng người Tạ gia lão nhân đối địch mười năm, nay tiểu bối thắng người ta một bậc, nên cao hứng.
Chương 26
Hôm nay là thứ sáu, Nhược Thủy đang hưng trí bừng bừng dạo chơi trên diễn đàn bát quái nổi danh, đột nhiên có điện thoại.
Nhược Thủy bị giật mình, buổi tối, cô ở một mình, chung quanh đều rất im lặng, tiếng chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên, âm thanh chói tai, cô lại tập trung tinh thần, ngây người một hồi lâu mới phản ứng lại, luống cuống tay chân tiếp điện thoại.
Là Mạnh Doanh, âm thanh của cô trong điện thoại có chút dồn dập bất an, bùm bùm cách cách đem sự tình nói cho Nhược Thủy, Nhược Thủy càng nghe càng nhíu mày.
"Làm sao có thể gọi điện thoại cho bạn? Lý Lộ Lộ cô ta không phải có rất nhiều bạn bè sao? Như thế nào cũng không tới phiên bạn nha!" Nhược Thủy cảm thấy rất kỳ quái.
Thì ra vừa rồi Mạnh Doanh nhận được một cú điện thoại, là Lý Lộ Lộ gọi đến. Mạnh Doanh thực kinh ngạc, nhưng vẫn tiếp, không nghĩ tới đầu bên kia điện thoại là một giọng nam xa lạ, rất lễ phép nói cho cô là Lý Lộ Lộ uống rượu, ở hội sở "Vương Triều" đường XX , nhờ bạn học của Lý Lộ Lộ tới đón cô trở về.
Mạnh Doanh vừa nghe vội vàng đáp ứng, sau khi cúp điện thoại, cô vốn tính đi ký túc xá đối diện tìm bạn của Lý Lộ Lộ, trong đó có hai người cùng Lý Lộ Lộ quan hệ cũng không tệ lắm, để hai cô đi tiếp Lý Lộ Lộ.
Không nghĩ tới gõ cửa nửa ngày cũng không có người lên tiếng trả lời, cô phỏng chừng hôm nay là thứ sáu, hoạt động nhiều như vậy, vài người này hẳn là đều là đi ra ngoài.
Gặp loại sự tình này, Mạnh Doanh cũng không ngại. Từ lúc khai giảng cô cùng Lý Lộ Lộ nói không quá mấy câu, Lý Lộ Lộ bình thường tự cao, giống như khinh thường nữ sinh phổ thông bường, thậm chí còn có chút dáng vẻ quê mùa như Mạnh Doanh, vừa nghe phải đi cái loại địa phương này đón người, đổi lại là người khác đều không muốn.
Nhưng dù sao cũng là bạn học, cô không muốn để mặc Lý Lộ Lộ một người uống rượu tại loại địa phương ngư long hỗn tạp kia. Nghĩ tới nghĩ lui, cô vẫn không dám đi một mình, cố tình vài vị cô nương ở ký túc xá cô cũng đều không ở, cuối cùng chỉ có thể gọi điện thoại cho Nhược Thủy, hỏi cô có thể hay không cùng mình đi.
Nghe thấy nghi vấn của Nhược Thủy, Mạnh Doanh cũng có chút kỳ quái: "Mình cũng không biết. Bất quá tối hôm nay là chung kết cuộc tranh tài ca sĩ các trường đại học, mọi người đều đi xem, phỏng chừng nơi đó rất ầm ỹ, đều nghe không được tiếng chuông điện thoại, nên chỉ có mình nhận điện thoại."
Trong lòng Nhược Thủy còn có chút nghi ngờ, nhưng cô cũng không thể để Mạnh Doanh một người đi, vẫn đáp ứng Mạnh Doanh trong chốc lát đến cửa đông trường học gặp cô.
Nghĩ nghĩ, cảm thấy hai nữ sinh đi vẫn không quá an toàn, Nhược Thủy liền gọi điện thoại cho lớp trưởng, thêm nam sinh cao lớn cảm thấy an toàn hơn rất nhiều.
"Đô" hai tiếng, lớp trưởng liền tiếp điện thoại, vừa nghe xong chuyện này, đáp ứng ngay, còn nói thật đáng tiếc phần lớn các nam sinh khác đều đi coi ca nhạc, bằng không còn có thể kêu thêm hai nam sinh cùng đi.
☻☻☻
Đứng ở cửa hội sở "Vương Triều", ba người đều có chút chần chờ, chậm chạp không dám vào cửa.
Loại địa phương này, tuy rằng bên ngoài cũng không có bộ dáng một mảnh xa hoa truỵ lạc, lãng phí, nhưng ở cửa thỉnh thoảng có xe mắc tiền dừng lại, bảo an cao lớn vạm vỡ, đều làm cho ba người ngửi được hơi thở của thế giới mà bọn họ chưa bao giờ đặt chân đến.
Nơi này, không phải là nơi bọn họ nên đến.
Chần chờ nửa ngày, Mạnh Doanh khẽ cắn môi: "Đều đến đây rồi, sao không đi vào? Loại địa phương này, Lý Lộ Lộ cô ấy uống rượu..." Ngụ ý không cần nói cũng biết.
Nhược Thủy lấy lại bình tĩnh, đưa tay vào túi áo, nắm chặt di động, dẫn đầu đi trước.
Lớp trưởng cùng Mạnh Doanh liếc nhau, cũng rất nhanh đuổi theo.
Đến cửa, bảo an kia nghe bọn họ nói là tới đón người, không ngăn đón, ngược lại nhiệt tình chỉ đường đến phòng bao 307 cho bọn họ.
Nhược Thủy trầm xuống.
Nơi này thoạt nhìn tương đối đàng hoàng, nhưng là, nếu thật sự đàng hoàng, kia vì sao nhìn thấy bọn họ ba sinh viên nhìn vẫn còn trẻ con, nhất là Nhược Thủy còn vị thành niên, đều không có kêu bọn họ đưa ra giấy chứng minh?
Đương nhiên, cũng có một loại khả năng khác, phía trước có người cố ý phân phó qua.
Mặc kệ là thế nào, chuyện ba người đã vào cửa "Vương Triều" mà nói, cũng không là một chuyện tốt.
☻☻☻
Trong phòng bao 307, một mảnh oanh thanh yến ngữ, rất náo nhiệt.
Nghe nói say bất tỉnh nhân sự chỉ có thể chờ bạn học tới đón - Lý Lộ Lộ đang cười duyên ngồi ở trong lòng một gã đàn ông trẻ tuổi, mặc kệ gã đàn ông kia giở trò, thỉnh thoảng còn thấp giọng thở gấp, phát ra một hai âm thanh kiều mỵ vạn phần.
Bên cạnh là một người đàn ông đeo mắt kính viền tơ vàng ôm một cô gái cực kỳ thanh thuần, cười tủm tỉm, uống một ngụm rượu vang uy vào miệng cho bạn gái, xem vẻ mặt cô ảngượng ngùng ửng đỏ vạn phần, tâm tìnhô cùng tốt, nở nụ cười, quay đầu lại hỏi: "Lộ Lộ, em nói cực phẩm kia sao còn chưa tới?"
Lý Lộ Lộ mị nhãn như tơ, từ trong lòng gã đàn ông ngồi dậy, dịu dàng nói: "Em chỉ nói thử một lần, cô ta có đến hay không em không cam đoan được... An thiếu nóng vội như vậy, còn không sợ Tư Tư ghen sao?"
Tư Tư chính là cô gái thanh thuần đang ngồi trong lòng người đàn ông được gọi là An thiếu kia, nếu lúc này có những người khác nữa, nhất định sẽ kinh ngạc vạn phần: đây không phải là hoa hậu giảng đường đại học P nổi danh vì thanh thuần sao?
Lúc này, hoa hậu giảng đường thanh thuần xấu hổ đỏ mặt, oa ở trong lòng An thiếu, âm thanh cực kỳ mềm mại chọc người: "An thiếu thích là tốt rồi."
An thiếu đối với giai nhân trong lòng cảm thấy thực vừa lòng, thưởng một ngụm rượu vang uy vào đôi môi mềm mại như đóa hoa, động tác rất chậm rãi, ôn nhu.
Vừa vặn, lúc này, một trận tiếng gõ cửa truyền đến, một cô gái yêu yêu kiều kiều cách cửa gần nhất lắc mông đi mở cửa.
Mọi người lơ đễnh, còn tưởng là nhân viên phục vụ đến đưa rượu. Không nghĩ tới nửa ngày bên kia cũng chưa lên tiếng, lúc này mọi người đều ngừng mọi chuyện trong tay, đều quay đầu nhìn.
Cô gái kia ra mở cửa vừa thấy là ba gương mặt xa lạ, ước chừng liền hiểu được thân phận bọn họ, che miệng nở nụ cười hai tiếng, đánh mông trở lại chỗ ngồi của mình, thân hình kia tiêm tiêm tế tế như rắn nước, một bước nhún ba lần, lớp trưởng nhìn trợn mắt há hốc mồm.
Nhược Thủy cứ như vậy đứng ở nơi đó, lạnh lùng nhìn chung quanh một vòng, thấy được Lý Lộ Lộ thần chí thanh tỉnh, đang bị một người đàn ông tuổi còn trẻ ôm vào trong ngực tư thế cực ái muội, trong mắt nháy mắt rét lạnh
Trong phòng cũng an tĩnh lại, đều nhìn ba người xa lạ này, đương nhiên, đại đa số ánh mắt vẫn là dừng lại ở trên mặt Nhược Thủy.
Các cô gái nhỏ mười bảy, mười tám tuổi, tuổi bằng nhau, khuôn mặt đều trang đểm, cùng nhau cười đùa, thật là phong cảnh.
Rất nhanh, Mạnh Doanh từ trong không khí dâm mỹ trong phòng này phục hồi tinh thần lại, tức giận đến hai gò má đỏ bừng. Tình cảnh này, vừa thấy liền hiểu được, là Lý Lộ Lộ đùa giỡn bọn họ!
Lớp trưởng cũng hiểu được tình huống hiện tại, sắc mặt trầm trầm, cũng không có lên tiếng, cũng không cố mạo phạm, nhẹ nhàng lôi kéo góc áo Mạnh Doanh bên cạnh.
Mạnh Doanh tâm thần vừa động, nhanh chóng quét một vòng, phát hiện ánh mắt mấy người đàn ông này đều nhìn chằm chằm Nhược Thủy bên cạnh cô. Tim cô lộp bộp: chuyện này phỏng chừng là hướng đến Nhược Thủy!
Cụ thể như thế nào cô chưa kịp nghĩ, chỉ thấy Nhược Thủy cùng lớp trưởng nhanh chóng liếc nhau, mỗi người kéo một tay cô, xoay người bước đi.
Ba người đi rất nhanh, trong phòng bao, mọi người sửng sốt, vội vàng đuổi theo. Hắc! Cực phẩm như vậy mà cho cô chạy, bọn họ sẽ hối hận chết mất! (lk:khổ thân mấy thèng bé ngốc nghếch, giữ lại nên sau này mới hối hận chết mất đó!)
Khi đến chỗ thang máy, ba người vẫn bị đuổi kịp, dồn vào góc tường.
Lớp trưởng căm tức nhìn bọn họ: "Tụi mày muốn làm cái gì!"
Tay Mạnh Doanh lôi kéo Nhược Thủy có chút run run, nhưng khi Lý Lộ Lộ chậm rì rì đến, cô giận đỏ mắt: "Lý Lộ Lộ, mày đem chúng tao lừa tới nơi này muốn làm gì?!" Hôm nay trời rất lạnh, ba người hảo tâm tới đón ả, kết quả biến thành cục diện hiện tại, cô không có đi lên tát Lý Lộ Lộ hai cáià vì cô được giáo dưỡng rất tốt!
Lý Lộ Lộ ý cười trong suốt nhìn ba người, cũng không trả lời, tự vuốt vuốt tóc mình, mặt mày phong tình vạn chủng, quả nhiên xinh đẹp động lòng người.
Gã đàn ông trẻ tuổi vừa ôm Lý Lộ Lộ cười mở miệng: "Ha ha, vài vị bạn học không cần khẩn trương như vậy. Các người là bạn học của Lộ Lộ, chúng tôi muốn làm quen, kết giao bạn bè mà thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro