Chương 19+20+21+22
Chương 19
Trong phòng bao trang trí rất trang nhã, Ngụy Ương đem thực đơn đưa tới trước mặt Nhược Thủy, nhẹ giọng nói: "Nhược Nhược muốn ăn cái gì thì gọi đi."
Nhược Thủy vừa mới khóc một hồi, giờ phút này hai mắt ửng đỏ, sưng sưng, cả người mệt mỏi không có tinh thần, thấy Ngụy Ương đem thực đơn đưa qua, cô cũng không nhìn, lười cầm lấy, sau khi khóc tiếng nói có chút khàn khàn: "Con không có khẩu vị, cậu chọn đi."
Ngụy Ương thấy vậy, cũng không ép buộc, cầm lại thực đơn đưa cho người phục vụ, anh là khách quen nơi này, thuận miệng liền gọi một chuỗi tên đồ ăn.
Người phục vụ đi xuống, Ngụy Ương thấy Nhược Thủy vẫn nửa dựa vào ghế, buông đôi đũa xuống, khe khẽ thở dài, ôn nhu nói: "Nhược Nhược, có chuyện gì có thể cùng cậu nói."
Lông mi Nhược Thủy lại run rẩy, như con bướm chnh, hiện ra bộ dáng nhu nhược khó thấy được.
"Nhược Nhược không muốn nói với cậu sao?" Âm thanh Ngụy Ương hiển nhiên có chút thất vọng.
Nhược Thủy lúc này mới nâng mắt lên, cũng rất nhanh lại nhìn về phía nơi khác, thấp giọng nói: "Cũng không có gì hay để nói."
Nếu đổi thành người khác, Ngụy Ương sao có thể tốt tính như vậy! Đáng tiếc đây là Nhược Thủy, khi Nhược Nhược còn nhỏ đã làm anh phá lệ yêu thương như vậy. Ngụy Ương lấy tay vê vê cằm: "Để cậu đoán một chút, là... thất tình?"
Nhược Thủy không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm đồ ăn tinh xảo trên bàn.
Ngụy Ương mỉm cười một cái, đây là nóianh đoán đúng rồi?
"Này... Nhược Nhược của chúng ta tốt như vậy, là người kia không có mắt! Đến, nói cho cậu, con thích người thế nào, cậu tìm cho con!"
Nhược Thủy yên lặng nhìn anh một cái: "Con còn chưa có trưởng thành." Cậu đã nghĩ giới thiệu đối tượng cho con sao?
"A! Ha ha... Này..." Ngụy Ương 囧: "Vậy, người kia có cái gì tốt chứ? Nhược Nhược suy nghĩ một chút, nói không chừng người chung quanh so với nó tốt hơn."
Lúc này Nhược Thủy làm như thật sự suy nghĩ, ra một cái kết luận làm cho người ta hộc máu: "Trừ bỏ không thích con, anh ấy cái gì cũng đều tốt."
"..."
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha..." Thôi Tiến Đông nghe Ngụy Ương thuật lại xong, ôm cái gối Ngụy Ương âu yếm nhất, phát ra một chuỗi tiếng cười phát rồ.
Ngụy Ương phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn, từ trong tay hắn đoạt lấy tiểu A Ly, ôm vào trong ngực mình.
Qua một hồi lâu, thấy hắn còn cười, Ngụy Ương rốt cục nhịn không được, một cước đá lên người hắn: "Cười cái gì mà cười! Này có cái gì buồn cười! Không cho cười!"
"Ha ha ha ha ha... Ngao!" Thôi Tiến Đông ôm nơi bị đá, kinh hãi nhảy dựng lên: "Mày đá thật à!"
Ngụy Ương ghét bỏ nhìn hắn một cái, không giải thích.
Rốt cục khôi phục trạng thái bình thường, Thôi Tiến Đông nói có đầu có đũa: "Nghe lời tao đi, tâm tư của cháu gái nhỏ mày đừng đoán, đoán đi đoán lại mày cũng không rõ. Không phải thất tình thôi sao, ai mà không bị qua, Nhược Nhược nhà mày lúc này khóc lợi hại, sau cũng liền quên nhanh. Mày cũng đừng phân tâm, ba mẹ người ta đều còn sống đấy!"
Ngụy Ương bất mãn: "Tao như thế nào có thể không quan tâm? Là tiểu nha đầu tao nhìn từ nhỏ lớn lên, nay bị thằng nhóc thúi cái dạng gì cũng không biết đá, mày bảo tao sao không tức giận?"
"Cũng không phải là bị đá" Thôi Tiến Đông phân tích nói: "Cô gái nhỏ không phải nói sao, trừ bỏ không thích con bé thì tên đó cái gì cũng tốt, không phải là hai người cùng một chỗ, thằng nhóc kia thích người khác. Tao đoán là thầm mến."
Hoa hoa công tử chính là hoa hoa công tử, đoán cái là trúng phóc.
Ngụy Ương bán tín bán nghi: "Điều kiện của Nhược Nhược nhà tao, còn cần thầm mến sao?"
Thôi Tiến Đông liếc trắng mắt, không muốn giải thích với nhi đồng lớn tuổi chỉ nói một lần yêu đương mà vẫn là nhà gái truy này.
Ngụy Ương biết bị bỏ lơ, lại tuyệt không cảm thấy ngượng ngùng, hung tợn nói: "Nếu làm cho tao biết thằng nhóc thúi kia là ai, thế nào cũng phải đánh cho nó bò đi không nổi!"
"Thôi đi, đánh người ta làm gì, nếu thực giống như tao đoán, người ta không chừng cũng không biết tâm tư Nhược Nhược nhà mày đâu! Cứ như vậy còn không biết ai đánh ai, thật sự là..." Thôi Tiến Đông khách quan nói chuyện cho mỗ nam không biết tên.
Ngụy Ương không nói.
Thôi Tiến Đông lại nói: "Thật là, cháu trai của mày mới xảy ra chuyện này, cháu gái lại thất tình, một đời này, hai đứa đều là không bớt lo."
Nếu Nhược Thủy ở trong này, nhất định sẽ phỉ nhổ hắn, còn nói chúng tôi không bớt lo, chú đã lớn tuổi rồi, còn cả ngày nhảy lên nhảy xuống!
Đáng tiếc Nhược Thủy không ở trong này, giờ phút này chỉ có Ngụy Ương lòng tràn đầy ưu sầu: "Ai ~ nói đến Tiểu Dịch, đây mới thật sự không bớt lo, thật không hiểu nó nghĩ như thế nào, ở cửa thư phòng ba tao quỳ cả một ngày, ông già tức giận đến thiếu chút nữa ngất lịm. Ba nó khó mới được trở về một chuyến, thấy nó chỉ vì cô gái Tạ gia kia làm mẹ tao cùng chị dâu tức giận ngồi ở trong phòng lau nước mắt, liền phát tác, cũng không quản cầm lấy cái gì đều hướng trên người thằng nhỏ đánh..."
Thôi Tiến Đông vừa nghe, cũng thở dài một hơi: "Chuyện này cũng thật sự là nghiệp chướng, tất cả đều phải trách tên khốn Tạ An Quốc kia, hại chị mày không nói, ngay cả một đời này cũng vì hắn rối tinh rối mù." (lk: chửi ng ta là tên khốn, mình cũng éo có tốt đẹp gì hơn, may mà sau bị quả báo! )
Nghe hắn nhắc tới Tạ An Quốc, ánh mắt Ngụy Ương lạnh lùng: "Là Tiểu Dịch không hiểu chuyện, đời này, Tạ Nhân Nhân kia đều không có khả năng vào cửa Ngụy gia tao! Tao từ trước cũng nói qua với nó, muốn ở chung thì có thể, đừng để người ở nhà thấy là được, sau nó lại đi du học, tao còn tưởng rằng nó thật sự buông xuống, không nghĩ tới trở về không bao lâu, lại nháo ra chuyện như vậy, còn nói cái gì muốn danh chính ngôn thuận cùng Tạ Nhân Nhân ở một chỗ!"
Nhắc tới chuyện này, Ngụy Ương liền tức giận đến bốc hỏa. Chuyện năm đó, Ngụy Dịch có lẽ tuổi còn nhỏ nhớ không rõ, nhưng anh nhớ rõ nhất thanh nhị sở! Đời này anh đều quên không được lúc ấy chị mình có bao nhiêu tuyệt vọng, người ôn nhu như vậy, lại cắn răng ly hôn, sau lại xa xứ đi thành phố L, một mình sống tha hương.
Mà Tạ An Quốc kia, có Tạ gia bảo hộ, mặc dù bị Ngụy gia chèn ép nên vô vọng vào trungương, nhưng sau đó Tạ gia an bài, thối lui vào chính phủ thành phố Bắc Kinh, vẫn như cũ qua không sai, thậm chí còn đem ngoại thất kia phù chính, một con trai riêng, một con gái riêng danh chính ngôn thuận thành con trai trưởng và dòng chính nữ của Tạ gia, nghe nói còn cực kỳ sủng ái, yêu thương! Như vậy, làm cho người Ngụy gia sao có thể chấp nhận Tạ Nhân Nhân ——trưởng nữ đồng lứa này của Tạ gia làm con dâu, cháu dâu!
Thôi Tiến Đông thấy ánh mắt Ngụy Ương ngoan lệ, biết hắn anh nhớ tới chuyện rắc rối với Tạ gia, cũng không mở miệng, chỉ chờ chính anh đem cảm xúc dịu xuống.
Qua một hồi lâu, Ngụy Ương mới đem tức giận hoãn xuống dưới, nhớ tới một sự kiện: "Đúng rồi Đông tử, khi nào có rảnh, kêu Lương Hàm đi ra ăn bữa cơm, cô ấy học cùng trường với Nhược Nhược, hẳn là sẽ có chung đề tài."
Thôi Tiến Đông sửng sốt, sau liền cười đáp ứng.
Dù thương tâm vẫn phải đi học.
Nghe thầy Tư Tu nói thao thao bất tuyệt, Nhược Thủy cảm thấy chán, tính ngồi ngủ, không nghĩ tới ý thức vừa mới mơ hồ, đã bị người bên cạnh mãnh liệt lay tỉnh: "Nhược Thủy, Nhược Thủy, bạn xem!"
Nhược Thủy thống khổ mở mắt ra: "Mạnh Doanh, nếu bạn làm cho mình xem gì đó không đủ kình bạo, bạn nhất định phải chết."
Mạnh Doanh không để ý tới uy hiếp của cô, hưng phấn mà ngồi sát lại, thấp giọng nói: "Bạn xem a! Nơi đó!" cô chỉ vào một góc nhỏ ở cầu thang gần phòng học: "Nữ sinh kia, chính là lần trước Lý Lộ Lộ nói, người ở hệ tân văn* không có tới quân huấn!"
*hệ tân văn: có 2 bản cv, 1 bản dịch là tân văn, 1 bản là tin tức (theo mình nghĩ có lẽ là ngành báo chí ở nước mình), nên mình để là tân văn nhé!
Nhược Thủy cùng Mạnh Doanh còn có vài người bạn học khác tới tương đối trễ, đều ngồi ở vị trí cuối của phòng học cạnh cầu thang, tầm nhìn vô cùng tốt, đủ để xem thoả thích toàn phòng học.
Theo phương hướng ngón tay Mạnh Doanh nhìn lại, Nhược Thủy có chút kỳ quái nói: "Mình thấy Lý Lộ Lộ."
Mạnh Doanh lúc này cũng phát hiện thân ảnh Lý Lộ Lộ, chớp mắt trầm mặc một cái, càng thêm hưng phấn mà thấp giọng nói: "Trời ạ, Lý Lộ Lộ thế nhưng ngồi ở bên cạnh nữ sinh kia!"
Nhược Thủy nhìn kỹ lại, Lý Lộ Lộ uốn tóc lọn to, nay không có quân huấn, để lại thả xuống, rối tung ở sau đầu. Nữ sinh bên cạnh cô, bởi vì là ngồi, cho nên cũng không nhìn được gì đồng dạng uốn tóc lọn to, chính là đẹp hơn so với Lý Lộ Lộ mà thôi.
Nhìn trong chốc lát, Nhược Thủy hờ hững quay lại đầu, tính tiếp tục nhìn tới phương hướng bục giảng rồi ngủ, nhưng Mạnh Doanh lại còn đang hưng phấn, ghé vào bên người cô thấp giọng bát quái: "Bạn còn không biết phải không, Lý Lộ Lộ là đặc cách vào, nghe nói là luyện thể thao, chứ thành tích không tốt. Bất quá cô ta thực có thể giải quyết, nên mới vừa khai giảng không bao lâu, bạn học cùng khoa chúng ta hầu như đều biết tên của cô ta. Cô ta còn đi tham gia tranh cử vào hội sinh viên, hiện tại đã là hội phó bộ ngoại giao rồi..."
Sâu gây mê bị Mạnh Doanh đuổi hết, Nhược Thủy chỉ có thể nghe Mạnh Doanh nói chuyện, nghe nghe đến đây cũng hứng thú, Lý Lộ Lộ này thật sự là rất lợi hại.
"... Lần trước tân sinh viên biểu diễn tài nghệ, bạn không phải không có tới sao, lớp chúng ta tính diễn tiểu phẩm, tự viết kịch bản, vốn bạn có việc tới không được, vai nữ nhân vật chính liền định cô ta, kết quả, bạn đoán kết quả thế nào?" Mạnh Doanh càng nói càng hưng phấn.
Nhược Thủy phối hợp hỏi: "Kết quả thế nào?"
Mạnh Doanh đánh tới một cú nho nhỏ: "Cô ta thế nhưng lấy cớ tham gia tiết mục cảnh xuân nghệ thuật, mở màn nhảy, chính là cái loại múa xoay đến xoay đi làm lý do, cự tuyệt tham gia tiết mục của lớp chúng ta!"
Chuyện này làm Nhược Thủy có chút kinh ngạc, việc này cô ta làm không phúc hậu.
Bằng phẳng cảm xúc một chút, Mạnh Doanh tiếp tục thấp giọng nói: "Mấy chuyện này đều quên đi, nhưng mới một chút thời gian như vậy, cô ta liền nháo ra thật nhiều chuyện xấu, phó chủ tịch hội sinh viên tên là Lương Thần, nghe nói liền vì cô ta chia tay bạn gái!"
"Lương Thần?!" Nhược Thủy không biết nên khóc hay cười, "Bạn xác định là Lương Thần?"
đối với sự không tín nhiệm của cô tỏ vẻ thực phẫn nộ: "Đương nhiên là Lương Thần, mình đi hỏi thăm làm sao có thể sai được!"
Nhược Thủy gật gật đầu, cảm thấy cười nói: nếu quả thật là Lương Thần, vậy bạn hỏi thăm là sai thật rồi.
"Ai, bạn nói cô ta như thế nào liền có thể ép buộc như vậy? Hiện tại lại tiến đến bên người Tạ Phỉ Phỉ, Tạ Phỉ Phỉ cũng không phải nam, cho dù bối cảnh nhà cô ta hiển hách, có năng lực cho Lý Lộ Lộ cái gì ưu việt?" Hiển nhiên biểu hiện của Mạnh Doanh đối với Lý Lộ Lộ thập phần khinh thường.
"Tạ Phỉ Phỉ? Nữ sinh hệ tân văn kia?" Nhược Thủy thuận miệng hỏi.
"Ừ. " Mạnh Doanh gật đầu: "Nghe nói nhà cô ta rất lợi hại, ông nội cô ta làm trong trungương, ba cô ta là thị ủy, rất khá, cô ta còn xinh đẹp như vậy."
Nhược Thủy đối với vị tiểu thư nũng nịunày thật ra không cảm thấy hứng thú lắm, nên không lên tiếng.
Mạnh Doanh đột nhiên liền nở nụ cười, bộ dáng rất đắc ý: "Bất quá cho dù Lý Lộ Lộ nhảy lên nhảy xuống lợi hại thì thế nào, nháo ra một thân chuyện xấu, nhưng khi bầu chọn hoa khôi của khoa vẫn là kém bạn một mảng lớn."
"A? Hoa khôi của khoa?" Nhược Thủy hoảng sợ, đây là có chuyện gì? Cô như thế nào không biết?
Mạnh Doanh sờ sờ tay nhỏ non nớt của Nhược Thủy, hạnh phúc nheo mắt lại cười nói: "Mỗi lần hết khóa bạn đều đi trước, lại không lên diễn đàn, không biết cũng thực bình thường. Lúc trước trong diễn đàn trường học bầu chọn hoa khôi của khoa cùng hoa hậu giảng đường, phỏng chừng là người khoa máy tính khởi xướng, bằng không hình chụp cùng tin tức đã sớm bị người quản lý và admin san rớt. Khoa chúng ta xem như mỹ nữ có vẻ nhiều, post lên rất nhiều hình chụp, không biết hình chụp của bạn là ai post, còn giống như là chụp hình nghệ thuật, lập tức liền áp đảo mọi người, số phiếu bầu tăng vọt."
Nhược Thủy cười cười, này, này...
Nghĩ nghĩ, Nhược Thủy lấy điện thoại di động ra, vào diễn đàn trường học. Quả nhiên, mới vào là thấy, bái thiếp bầu chọn hoa khôi của khoa cùng hoa hậu giảng đường còn phiêu hồng ở trang đầu.
Nhược Thủy tìm được hình chụp của mình, nháy mắt không nói gì ——
Ni mã*, người khác đều là hình nghệ thuật, nếu không cũng là hình quần áo xinh đẹp, như thế nào đến phiên hình chụp của cô lại là một thân trang phục quân huấn, ngồi trên đất cầm cái nón quạt gió?!!!
*Ni mã: chính là em Grass mud horse, hay Alpaca. Đó cũng là 1 câu chửi thề của TQ
Chương 20
Nhận rõ sau chuyện hình chụp này, sẽ có rất nhiều người nhìn mình 囧, cảm xúc Nhược Thủy có chút tụt xuống, Mạnh Doanh ngoài ý muốn thành người hiểu ý, thời gian kế tiếp vẫn đều cùng nữ sinh bàn trước thảo luận chuyện bát quát nóng hổi: tiểu tam của một quan chức cùng phòng chính đang tranh giành với nhau, không có quấy rầy cô nữa.
Bình thường Nhược Thủy không ăn cơm ở căn tin trường học, Hách Liên Minh Tú thuê người làm cho cô, mỗi ngày sẽ tới làm cơm trưa cùng bữa tối và quét tước vệ sinh, cho nên sau khi tan học Nhược Thủy liền kêu đám người Mạnh Doanh đi trước, chính mình ngồi ở vị trí ít người đi lại trong phòng học.
Mới ra cửa phòng học, Nhược Thủy liền thấy được Lương Thần. Vẫn là bộ dáng hồi trước, anh tuấn như ánh mặt trời, cười khoe răng trắng bóc, đang đứng ở nơi đó, liền hấp dẫn vô số tầm mắt.
"Lương ~ Thần ~!" Hai chữ ngắn ngủn bị Lý Lộ Lộ kêu trăm chuyển ngàn hồi, biến đổi bất ngờ, mang theo thẹn thùng vô tận đồng thời còn ẩn chứa hàm súc kinh hỉ...
Nhược Thủy đang chuẩn bị ra cửa, hung hăng rùng mình 1 cái.
Hôm nay Lý Lộ Lộ mặc một chiếc váy liền thân màu đen tơ tằm, có thắt lưng, đi giày cao gót màu đen, đi vài bước nhỏ về phía Lương Thần, Nhược Thủy thấy hết, eo nhỏ này xoay...
Phía sau Lý Lộ Lộ là Tạ Phỉ Phỉ không giống cô vội vàng xao động như vậy, không nhanh không chậm tao nhã mà đi, Nhược Thủy lúc này mới chính thức thấy rõ dung mạo của cô ta. Dù là Nhược Thủy duyệt vô số mỹ nữ, lúc này cũng không thể không tán thưởng một tiếng —— quả nhiên là mỹ nhân!
Vẻ đẹp của Tạ Phỉ Phỉ cùng Nhược Thủy hoàn toàn không giống nhau.
Nhược Thủy rất giống Hách Liên Minh Tú, kiểu xinh đẹp vô cùng xâm lược, giống như mẫu đơn khoe sắc, không chút phấn son, bất nhiễm duyên hoa, đạm đến tận xương tủy, cũng diễm đến tận xương tủy. Nay tuổi cô cònưa trưởng thành xong liền đã như thế, có thể đợi qua một hai năm sau sẽ diễm sắc khuynh thành như thế nào!
May mắn Nhược Thủy nhiều năm sống an nhàn sung sướng, trên người cũng dưỡng ra chút quý khí, nếu không coi dung mạo của cô như vậy, mới năm nhất đại học, lại không có ở tại ký túc xá trường học, không thiếu được truyền ra íttin đồn.
Mà Tạ Phỉ Phỉ như hoa hướng mưa rơi, tươi mát mềm mại, cùng Nhược Thủy hoàn toàn tương phản. Bất quá hai người so với nhau, Nhược Thủy cũng không thể không thất bại thừa nhận, vẫn là loại diện mạo này của cô ta có vẻ dễ dàng làm người thích, không hề có tính công kích, chỉ nhìn diện mạo một cách đơn thuần, thì phải là một em gái đáng yêu...
Về phần Lý Lộ Lộ, cô ta phong tình vạn chủng, quyến rũ kiều diễm, nhưng bất luận là diện mạo hay là khí chất, không phải cùng một tầng với hai người, hoàn toàn không có biện pháp so sánh.
Lúc Nhược Thủy đánh giá Tạ Phỉ Phỉ, Lương Thần đã gật đầu chào với Lý Lộ Lộ, Tạ Phỉ Phỉ, sau đó bước nhanh đến trước mặt Nhược Thủy còn thất thần.
"Em, nha đầu này không lương tâm!" Lương Thần vừa đến liền hung hăng nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn nộn nộn của Nhược Thủy, cười mắng: "Nếu không phải bạn học Lý Lộ Lộ vừa vặn cùng lớp với em, hảo tâm nói cho anh biết thời khoá biểu của các em, hiện tại hai ta còn không có gặp mặt đâu!"
Tươi cười quen thuộc, động tác quen thuộc, Nhược Thủy nhịn không được cũng tươi cười thật to, mặt mày loan loan.
Sắc mặt Lý Lộ Lộ cứng đờ, thời khoá biểu? Cô ta nói thời khoá biểu cho anh biết, cũng không phải là để anh đến tìm Hách Liên Nhược Thủy nha!
"... Lương Thần, anh quen biết Phỉ Phỉ cùng Hách Liên Nhược Thủy?"
Lương Thần quay đầu, nhìn Tạ Phỉ Phỉ một cái, rất nhanh lại quay đầu lại, tươi cười trên mặt phai nhạt một ít: "Ừ, thế giao."
Sắc mặt Lý Lộ Lộ trắng nhợt, Tạ Phỉ Phỉ còn thôi, thì ra gia thế của Hách Liên Nhược Thủy cũng...
Không nghĩ ở đây trước mặt hai người ngoài ôn chuyện, Lương Thần tùy tiện khách khí hai câu liền nắm tay Nhược Thủy ly khai.
Đi không xa, còn bay tới vài câu vào tai Tạ Phỉ Phỉ ——
"... Hại em gần đây cũng không dám trốn tiết, chỉ sợ anh tìm đến em..."
"... Ca mang em đi ăn ngon, nói cho em, gần đây anh phát hiện một cái..."
"... Đáng tiếc Hạo Sơ không ở, nếu không ba em liền..."
Tạ Phỉ Phỉ vẫn bình tĩnh thong dong rốt cục kinh ngạc nhíu mày —— Hạo Sơ? Trịnh... Hạo Sơ?
Bên môi cười gợi lên một tia hứng thú, xem ra, Hách Liên Nhược Thủy này không đơn giản nha!
☻☻☻
Nhìn đến rường cột chạm trổ quen mắt này, đình viện thật sâu, Nhược Thủy cười nói: "Lại là nơi này?"
Lương Thần đưa thẻ hội viên ra, lôi kéo Nhược Thủy đi vào bên trong, vừa đi vừa nói chuyện: "Sao? Em đã tới nơi
Mới vừa hỏi, lại cười nói: "À, là Ngụy Dịch mang em đến phải không. Đây là gia sản của chú nhỏ ảnh, ảnh mang em đến cũng không kỳ quái."
Ngồi xuống, Nhược Thủy lườm anh một cái: "Là cậu nhỏ mang em đến."
"Cậu nhỏ em?" Lương Thần suy tư thật lâu, rốt cục nghĩ thông suốt quan hệ của hai người, ngượng ngùng pha trò: "Ha ha, anh vừa rồi nhất thời không nhớ tới."
Nhược Thủy xoa xoa hai má, giống một cáibánh bao nhỏ: "Ngụy Dịch anh ấy bận rộn bên cạnh bạn gái ảnh, làm sao có thời giờ để ý em!"
"Bạn gái? Ảnh không phải đang ở bệnh viện sao?" Lương Thần nhìn thực đơn thuận thế đáp, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, kinh ngạc nói: "Sẽ không là Tạ Nhân Nhân chứ?!"
Nhược Thủy không nói, cam chịu.
Lương Thần gọi đồ ăn rất nhanh. Cũng không có hỏi Nhược Thủy, khẩu vị của cô, anhbiết rất rõ.
Đợi nhân viên phục vụ đi xuống, đóng cửa lại, anh mới mở miệng, vẻ mặt sợ hãi than: "Trách không được, Ngụy Dịch từ nhỏ liền rất tinh quái, anh cùng Hạo Sơ cũng không ai dám đánh, chắc ảnh vẫn không có việc gì. Anh còn tưởng ngày bé đều ngoaãn như thế nào, ngược lại hiện tại lớn như vậy còn bị bác Ngụy đánh, còn đánh vào bệnh viện..." Lắc đầu: "Chậc chậc, thì ra là vì hồng nhan."
Nhược Thủy nâng chung trà lên, nhấp môi, vẫn không nói lời nào.
Lương Thần xem cô nửa ngày, thở dài: "Cho dù không phải chuyện Tạ Nhân Nhân, haingười cũng không thành, có cái gì mà khổ sở."
Nhược Thủy nhẹ nhàng buông chén trà, ngón tay phải vô ý thức vuốt phẳng hoa văn trên chén: "Em đâu có biện pháp, ra loại sự tình này cũng không phải em khống chế được." Cúi đầu uống hết nước trà: "Em sớm biết rằng không có khả năng, cho nên cái gì cũng chưa làm, nhưng, nhìn mà thôi..." Càng nói, âm thanh càng nhỏ, cuối cùng như là một tiếng thở dài.
Lương Thần xem bộ dáng khổ sở của cô, tự trách nói: "Ai ~ đều do anh, lúc trước nếu không phải anh về nước, em cũng sẽ không gặp phải anh ấy, cùng anh ấy đi du lịch." Cũng sẽ không đem tâm dừng ở trên người anh ấy.
Nhược Thủy lắc đầu: "Không liên quan chuyện của anh. Quên đi, miễn bàn chuyện này đi, thật sự là buồn bực!"
Lương Thần thấy thế, cũng không nhắc lại, tính chuyển qua đề tài khác: "Ôi chao, em biết không, lúc nãy vừa nhìn thấy, nữ sinh bên cạnh Lý Lộ Lộ, tên là Tạ Phỉ Phỉ, chính là con gái riêng của chồng trước dì Tuệ, em họ của Tạ Nhân Nhân."
Nhược Thủy kinh ngạc ngẩng đầu, đem hai khuôn mặt so sánh một phen: "Em gái họ? Hoàn toàn không giống a!" Tạ Nhân Nhân không khỏi kém xa nhiều lắm
"A, con gái riêng thôi, ngoại thất kia nếu bộ dạng không tốt dựa vào cái gì làm ngoại thất? Tạ Nhân Nhân là đích trưởng nữ, con gái của anh trai Tạ An Quốc." Lương Thần giải thích.
Gặp bộ dáng Nhược Thủy lơ đễnh, Lương Thần có chút tò mò: "Anh còn tưởng rằng em sẽ thực chán ghét cô ta, như thế nào bình tĩnh như vậy?"
Vừa vặn đồ ăn được mang lên, qua một hồi lâu, chờ trong ghế lô chỉ còn hai người, Nhược Thủy mới nhàn nhàn mở miệng: "Muốn chán ghét cũng là chán ghét ngoại thất kia, về phần Tạ Phỉ Phỉ, năm đó cô mới mấy tuổi." Nói xong lại lắc đầu: "Đều hơn mười năm trôi qua, mẹ em đều không ngại, phải có cảm tình mới có thể để ý loại sự tình này. Lần trước thăm Ngụy Dịch, Tạ Nhân Nhân cũng ở, mẹ em cũng không thế nào, đối với Tạ Nhân Nhân còn rất hòa khí."
Lương Thần nghĩ nghĩ, cũng quả thật có chuyện như vậy: "Tạ Nhân Nhân thật không hay ho, có một chú hai như vậy, chuyện năm đó không liên quan tới cô ta, hiện tại cùng Ngụy Dịch lại vì vậy chịu trở ngại."
Nhược Thủy nhíu nhíu mày, mở to đôi mắt đen như mực nhìn anh: "Nói cũng không phải là nói như vậy. Hai nhà trở mặt lâu như vậy, yêu là chuyện của hai người, nhưng hôn nhân là chuyện của hai gia đình. Ngụy Dịch đem việc này công khai, thời điểm về nhà quỳ xin ông ngoại một ngày, mẹ em còn không tỏ thái độ đâu! Mẹ em đau anh ấy nhiều, cho dù mẹ em không ngại chuyện Tạ gia, anh ấy như vậy, làm cho người ta thất vọng, đau khổ nhiều a!"
Lương Thần nghĩ nghĩ, đồng ý gật đầu, lại thở dài: "Cũng không biết anh ấy bị cái gì, bị tình yêu làm choáng váng đầu óc, nếu không năm ấy anh ấy sẽ không ngoan ngoãn xuất ngoại."
Nhược Thủy không đáp, bây giờ cô còn có bóng ma khi biết Ngụy Dịch cùng Tạ Nhân Nhân đã sớm cùng một chỗ, thì ra hai năm kia cô lặng lẽ thích đều là một trò cười! Tức giận đến mức cô không muốn ăn cơm!
☻☻☻
Ăn xong cơm ra cửa, ở hành lang lại ngoài ý muốn thấy Thôi Tiến Đông đang cầm tay một vị giai nhân.
Đối với Thôi Tiến Đông, Nhược Thủy vẫn thực rối rắm. Cô cùng Thôi Tiến Đông ở Ngụy gia gặp nhiều lần, cũng đi Thôi gia cách vách Ngụy trạch làm khách, nhưng cô xưng hô với Thôi Tiến Đông, vẫn thật khó xử.
Chiếu bối phận đi, Thôi Tiến Đông là anh em tốt của Ngụy Ương, Nhược Thủy tự nhiên phải gọi là chú Thôi. Nhưng vấn đề là, Thôi Tiến Đông tự nhận tuổi không lớn, tình nguyện vai vế so với Ngụy Ương thấp hơn, cũng không nguyện bị kêu già đi, dỗ Nhược Thủy gọi hắn là anh Đông.
Xưng hô tình chàng ý thiếp như vậy tự nhiên là bị Ngụy Ương phủ quyết, nhưng Thôi Tiến Đông cái khác không có, bản sự lớn nhất chính là da mặt dày, đao thương bất nhập, hơn nữa lời ngon tiếng ngọt hạ bút thành văn, Nhược Thủy rất nhanh liền bại trận, gọi Thôi đại ca —— khi không có Ngụy Ương.
Đáng tiếc nếu là Ngụy Ương không ở, Nhược Thủy cùng Thôi Tiến Đông cũng sẽ không có cùng xuất hiện, cho nên lúc này ngoàiý muốn gặp mặt, ánh mắt Thôi Tiến Đông chờ mong làm cho Nhược Thủy cảm thấy áp lực càng lớn, rốt cục vẫn là gọi một tiếng, làm thỏa mãn nguyện vọng của người nào đó: "Thôi đại ca."
"Ôi chao!" Thôi Tiến Đông vui rạo rực lên tiếng trả lời.
Vị kia giai nhân thực ngoài ý muốn mở miệng, khẩu khí cực kỳ kinh ngạc: "Thần Thần, em như thế nào ở trong này?"
Lương Thần sờ sờ đầu, cười: "Chị."
Nhất thời mọi người hai mặt nhìn nhau.
Sau một phen giải thích, Nhược Thủy mới hiểu được, thì ra vị mạn diệu giai nhân kia chính là chị của Lương Thần - Lương Hàm, cũng là vị hôn thê đính hôn nhiều năm của Thôi Tiến Đông.
"Thì ra là học muội, hân hạnh hân hạnh!" Đã biết Nhược Thủy là con gái Ngụy Như Tuệ, bạn tốt của Lương Thần, hơn nữa hai người cùng tốt nghiệp một trường trung học, thái độ Lương Hàm phá lệ thân thiết, cười bắt tay cùng Nhược Thủy.
Bởi vì bốn người đều ăn cơm xong, mà Nhược Thủy buổi chiều còn có khóa, cho nên tuy rằng thực thích Lương Hàm, nhưng cũng không có tìm nơi để tán gẫu, mà là trao đổi số điện thoại, hẹn lần sau gặp lại.
Chương 21
Gặp mặt Lương Hàm vài lần, Nhược Thủy phát hiện, Lương Hàm thật sự như một phụ nữ hoàn mỹ.
Xuất thân cao, bộ dạng xinh đẹp, cầm kỳ thư họa không gì không giỏi, cùng Nhược Thủy tốt nghiệp trường nữ quý tộc, sau đó tiến vào đại học Cambridge, là vương hậu học viện học ngành kiến trúc, sau khi tốt nghiệp liền về nước, nay đã là kiến trúc sư trẻ tuổi, giàu có, nổi tiếng nhất trong nước.
So với Lương Hàm, Nhược Thủy liền cảm thấy phá lệ xấu hổ, cng là bạn học, nhưng Nhược Thủy lại học xong trung học liền về nước, sau đó vào đại học Thanh Hoa, còn lựa chọn ngành văn học cổ đại Trung Quốc, ngành này vừa nghe thấy có vẻ dễ học...
Kỳ thật không hề dễ học như mọi người tưởng.
Bất quá, bất luận Nhược Thủy chọn ngành như thế nào, Nhược Thủy không cầu tiến là chuyện ván đã đóng thuyền, thời gian này được Lương Hàm nhiệt tình thân thiết, cùng đi ra ngoài ăn cơm, dạo chơi mua sắm, mỗi một lần Nhược Thủy đều bị ánh hào quang lóng lánh của nữ thần chói đến rơi nước mắt.
Mặc dù lệ nóng doanh tròng, Nhược Thủy vẫn như cũ kiên định cùng Chị Lương Hàm gặp mặt, có một tấm gương như vậy, hẳn là, có lẽ, cô cũng có thể tiến bộ một ít?
☻☻☻
Biết Lương Hàm sắp xếp thời gian chơi với cô gái nhỏ là do anh nhờ vả, Ngụy Ương rất là cảm kích, bất quá kỳ thật anh cùng với Lương Hàm không phải rất thân thiết, cho nên vẫn lấy cớ mời anh em ăn cơm để Thôi Tiến Đông mang Lương Hàm cùng đến.
Trong phòng đã đặt trước, Thôi đại thiếu kể chuyện ngày ấy gặp Nhược Thủy cùng Lương Thần, trêu tức nói: "Mày còn lo lắng cái gì, tiểu nha đầu đã cùng bạn trai đi ăn cơm. Trẻ con có thể suy nghĩ sâu xa cái gì, phỏng chừng lần trước chính là cùng Lương Thần náo loạn không được tự nhiên nên khóc, mày lại cứ làm to chuyện!"
Không đợi Ngụy Ương phản ứng lại, Lương Hàm nhìn vị hôn phu của mình một cái, cười nói: "Hai người là bạn tốt, anh sao lại nghĩ tới khả năng kia? Ngày đó không phải đều nói rõ rồi sao?"
"Trẻ con da mặt mỏng, bọn họ nói em cũng tin?" Thôi Tiến Đông lắc đầu: "Phỏng chừng nhìn thấy chị gái là em cũng ở đó, hai người ngượng ngùng nói vậy thôi."
Lương Hàm bị một câu của Thôi đại thiếu đả bại, không nói gì nữa.
Cậu nhỏ còn đang trì độn rốt cục phản ứng lại, khó hiểu nói: "Nhược Nhược làm sao có thể quen biết Lương Thần?"
"Lương Thần thích đi du lịch, cứ được nghỉ là đi. Có một năm đi Anh quốc, ở Luân Đôn cùng Nhược Thủy chạm mặt, cụ thể em cũng không rõ lắm, hai người bỗng nhiên trở thành bạn tốt, cùng nhau đi không ít nơi." Lương Hàm cũng là nghe Lương Thần nói ra một chút, cũng không có nói cụ thể.
Kỳ thật Nhược Thủy quen biết Lương Thần rất sớm, so với khi ở Copenhagen gặp Ngụy Dịch còn sớm hơn rất nhiều.
Khi đó Nhược Thủy mới đến Anh quốc không lâu, còn nhỏ tuổi, ngày nghỉ cũng không dám đi nơi quá xa. Cô học trung học cũng không phải ở Luân Đôn, nhưng cách Luân Đôn không xa, cho nên Nhược Thủy thường thường đi dạo ở Luân Đôn.
Ở trong nước xem qua các loại cổ tích lịch sử, mới tới Luân Đôn, Nhược Thủy liền bị rung động một chút.
Ở nơi này trời luôn mưa, sương mù luôn bao quanh thành phố, có một loại cảm giác man mác bồi hồi, đó là dấu vết thời đại lưu lại, hương vị cổ xưa của lịch sử.
Nhược Thủy ở Westminster* gặp gỡ Lương Thần.
*Westminster:Mình đây là chỉ nhà thờ Westminster! Vì cung điện đc làm toà nhà Quốc hội, nên chắc ko dễ dàng đi vào tham wan đc!
Nhà thờ Westminster Abbey, Anh.
Vòm Gothic* hẹp, cao to, giáo đường màu xám, sự vĩ đại, cao quý này, mê hoặc người, mỗi một lần đến đều làm cho ược Thủy không dám dùng sức thở mạnh, đi mạnh một chút đều giống như đang phá hoại nơi này.
* Kiến trúc Gothic ra đời sau thời kì kiến trúc Roman. Khoảng năm 1200 sau Công Nguyên, dân châu Âu bắt đầu xây nhà thờ và cung điện theo kiểu kiến trúc Gothic. Sự khác biệt dễ dàng nhận thấy nhất giữa hai lối kiến trúc Trung cổ này là trong khi kiến trúc Roman theo kiểu vòm cong tròn thi kiến trúc Gothic lại theo kiểu vòm nhọn. Kiến trúc Gothic có cửa sổ nhiều hơn và kích thước cửa sổ cũng lớn hơn kiến trúc Roman.
Kiến trúc gothic (hay francigenum opus) là một phong cách kiến trúc bắt đầu phát triển từ nửa sau thời Trung cổ ở Tây Âu.
Kiến trúc Gothic được thể hiện rõ rệt nhất và đẹp nhất trong các nhà thờ lớn, trong các thánh đường và một số các công trình dân dụng. Nhiều mẫu kiến trúc nhà thờ còn lại đến ngày nay mà trong số chúng, ngay những công trình nhỏ nhất cũng mang vẻ đẹp đặc trưng phần vì không có 2 công trình kiến trúc Gothic nào lại giống hệt nhau. Rất nhiều những công trình lớn là những kiệt tác kiến trúc vô giá được UNESCO công nhận là Di sản văn hóa thế giới.
Thời kỳ hưng thịnh của kiến trúc Gothic từ giữa thế kỷ 18 ở Anh và lan rộng khắp Châu Âu trong suốt thế kỷ 19, sau đó vẫn ảnh hưởng rất mạnh trong các kiến trúc về nhà thờ và trường đại học cho đến tận thế kỷ 20
Kiến trúc vòm trong nhà thờ Salisbury
Lương Thần cứ như vậy xuất hiện ở trước mặt Nhược Thủy, anh đứng ở trước khối mộ bia nổi tiếng kia, gương mặt Đông Phương khó gặp, chàng trai mới lớn còn mang theo chút dấu vết trẻ con lại phá lệ nghiêm túc nhìn dò phía trên.
"Khi lúc tôi còn trẻ, tôi có giấc mộng thay đổi thế giới này,
Khi tôi thành thục, tôi phát hiện tôi không thể đủ sức thay đổi thế giới này, tôi đem ánh mắt ngắn lại chút, quyết định chỉ thay đổi quốc gia của tôi,
Khi tôi già đi, tôi phát hiện tôi không thể đủ sức thay đổi quốc gia của chúng ta, nguyện vọng cuối cùng của tôi là thay đổi gia đình của tôi một chút, nhưng là, chuyện này cũng không có khả năng.
Khi tôi nằm ở trên giường, gần đất xa trời, tôi đột nhiên ý thức được: nếu ngay từ đầu tôi thay đổi chính mình, sau đó, tôi có khả năng thay đổi gia đình của tôi,
Ở nhà có người giúp và cổ vũ, tôi có khả năng vì quốc gia làm một chuyện,
Sau đó, ai biết được
Tôi thậm chí có khả năng thay đổi thế giới này."
Lương Thần yên lặng đọc hai lần, một sự cảm động không hiểu cứ như vậy tràn ngập trong ngực. Khi phát hiện có người nhìn mình, anh ôm thái độ không sao cả, dù sao một đường đi tới, ánh mắt phóng ở trên người anh cũng rất nhiều.
Anh thật không ngờ, lần này là lần đầu, đó là cả đời.
Tại quốc gia xa xôi này, gặp một cô gái nhỏ như búp bê Đông Phương, cô gái nhỏ này còn dùng tiếng Trung thuần khiết cùng bạn chào hỏi, bạn sẽ như thế nào?
Chân tay Lương Thần có chút luống cuống, ngay cả tiếng mẹ đẻ đều nói lắp bắp, đi du lịch lâu như vậy, đồng bào cũng gặp được vài người, nhưng tuổi nhỏ như vậy vẫn l người đầu tiên.
Thực ra Nhược Thủy chỉ là muốn chào hỏi mà thôi, nhưng sau khi nghe Lương Thần nói chuyện, cô quyết định muốn làm bạn bè vớianh.
Anh nói: "Hoặc là đọc sách, hoặc là lữ hành. Thân thể cùng tâm, phải hoà thành một."
Sau khi Nhược Thủy về nước, đuổi kịp tin tức thời đại, lúc này mới phát hiện, câu này của Lương Thần là tuyên ngôn nhân sinh, dĩ nhiên là lời trích dẫn trên trang web tươi mát đang hot nhất trên internet hiện nay?!
Cái này kêu cô làm sao mà chịu nổi?
Bất quá mặc kệ, người bạn này đã kết giao, còn thành tâm đầu ý hợp, nên chuyện rối rắm này liền không có ý nghĩa. Nhược Thủy đã quên mất chuyện này, chính là thỉnh thoảng nhớ tới, sẽ cười nhạo người nào đó một phen mà thôi.
☻☻☻
Khi tan cuộc, Thôi đại thiếu uống một ít rượu, nên Lương Hàm lái xe.
Đứng ở cửa bị gió thu thổi lạnh, Thôi Tiến Đông thanh tỉnh chút, nhìn người anh em tốt từ nhỏ cùng nơi lớn lên đang đứng bên cạnh, nhẹ nhàng thở dài, thấp giọng nói: "Thúc An, mày đối tiểu nha đầu nhả tâm chút, sau này, đừng động."
Ngụy Ương ngẩn ra, thẳng tắp nhìn hắn.
Thôi Tiến Đông cười cười, vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Mày cho tới bây giờ, đều là người thật thà, làm một chuyện, liền nhất định phải có đầu có đuôi. Lúc này, chị mày nhờ mày chiếu cố tiểu nha đầu, nhưng mày muốn chiếu cố như thế nào? Cái dạng gì mới tính là có? Đem tiểu nha đầu gả ra ngoài?" Hắn còn chút say, mắt đầy sương mù ha ha cười: "Đây là cháu gái mày!"
Ngụy Ương cũng cảm thấy chính mình có chút say, bằng không, vì sao tim của anh cũng nhảy nhanh như vậy, gấp như vậy? C không thở nổi.
Rất nhiều chuyện như muốn theo đáy lòng xông lên, anh không dám nghĩ nữa, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi —— đây là cháu gái củaanh, là con gái của chị ruột anh...
Nhưng, vì sao, lại khổ sở như vậy?
Chương 22
Lương Thần ở đại học Thanh Hoa, coi như là một nhân vật phong vân. Gia thế bất phàm, năng lực xuất chúng, không chỉ đảm nhiệm chức vị phó chủ tịch hội sinh viên, còn có gương mặt tiêu chuẩn của nam chính trong phim thần tượng, làm người lại hiền hoà, một chút cao ngạo cũng không có.
Nam sinh vĩ đại như vậy, cũng đủ làm cho phần lớn các cô gái người trước ngã xuống, người sau tiến lên!
Ít nhất Lý Lộ Lộ chính là một người trong đó.
Từ lần trước, Lương Thần trước mặt cô tacùng Tạ Phỉ Phỉ dẫn Nhược Thủy đi, sau này cứ nhìn thấy Nhược Thủy, sắc mặt của cô ta luôn rất phức tạp.
Cùng lúc, thái độ của Lương Thần đối đãi với Nhược Thủy, quan hệ ái muội không rõ của hai người làm cho cô ta thập phần phẫn nộ, nhưng về phương diện khác, theo như lời nói của Lương Thần, Hách Liên Nhược Thủy mặc dù biểu hiện bình thường, nhưng lại là thiên chi kiều nữ giống Tạ Phỉ Phỉ, cô ta không dám chọc, cũng không thể trêu vào.
Hai loại tâm tình phức tạp này trong lòng cô ta đan xen, mỗi lần nhìn thấy Nhược Thủy, ánh mắt kia đầy khổ đại cừu thâm tổng có thể làm cho Nhược Thủy rùng mình mà hắt xì.
���
Sinh viên là một quần thể tương đối nhàm chán.
Càng là trường danh tiếng, đứa nhỏ càng không bị nội tâm cản trở càng nhiều. Cho nên, ở diễn đàn Internet cũng vậy, nhìn không thấy người thật, bát quái càng mạnh.
Từ sau khi Lương Thần tìm được Nhược Thủy, liền mỗi ngày đều tới đón cô tan học, hai người cùng đi ăn cơm.
Ở trong mắt Nhược Thủy, tuổi của cô hai kiếp cộng lại cùng cậu nhỏ Ngụy Ương không sai biệt lắm, khi lần đầu tiên nhìn thấy Lương Thần, anh vẫn là học sinh trung học, thiếu niên ngây ngô. Tuy rằng Nhược Thủy và anh là bạn bè, nhưng trong tiềm thức giống như là bạn vong niên.
Cho nên hành vi của Lương Thần, ở trong mắt cô, lại đơn thuần chỉ là bạn bè ở chung. Nhưng người khác cũng không cho là như vậy.
Xa không nói, liền ngay cả Mạnh Doanh cùng Nhược Thủy rất quen thuộc đều đại biểu bạn học trong lớp tới hỏi. Khi Nhược Thủy tỏ vẻ tuyệt đối không có cùng một chỗ, hai người chính là bạn tốt mà thôi, Mạnh Doanh còn ái muội trừng mắt nhìn cô: "Mình biết mình biết, bạn tốt thôi ~ "
Nhược Thủy dở khóc dở cười.
Cũng có người đi hỏi Lương Thần chứng thực, Lương Thần lại chỉ cười không đáp, càng làm cho mọi người xác định đã đoán trúng, lửa bát quái hừng hực thiêu đốt.
Không quá vài ngày, trên diễn đàn tr liền xuất hiện một topic, cảm thán trong trường học thế nhưng có một đôi tình nhân đẹp đôi như thế này. Bởi vì đại học Thanh Hoa tuy rằng là đại học tổng hợp, nhưng vẫn thiên về ngành kỹ thuật, tỉ lệ nam nữ không thể so với các đại học khác, đủ để cho các quang côn trong trường học thương tâm ai thán.
Hơn nữa một nữ sinh không tranh, thành tích tốt có thể đậu đại học Thanh Hoa, thông thường bộ dạng đều có dáng vẻ bình thường, tuy rằng còn không ảnh hưởng đến bộ mặt thành phố, nhưng xuất chúng là rất ít. Một ít nữ sinh xinh đẹp thì dùng đặc cách vào học, còn có phương pháp khác để vào học, người ta căn bản chướng mắt sinh viên nghèo.
Đây là một sự thật đáng sợ, cho nên ở đại học Thanh Hoa tùy ý có thể thấy được cao phú suất rất nhiều, sinh viên nghèo rất hiếm.
Trong topic, có hình chụp hai người đứng sóng vai, người trong hình đứng có chút xa, thấy không rõ dung mạo hai người, nhưng thân hình, khí chất này, vẫn làm cho mọi người liếc mắt một cái liền nhận ra ngay.
Trong hình chụp, Lương Thần hơi cúi đầu, giống như đang nói cái gì đó với Nhược Thủy, Nhược Thủy nghiêng đầu nghe. Tuy rằng trên thực tế hai người cũng không phải có chuyện như vậy, nhưng không thể không nói góc độ của người chụp vô cùng tốt, ngay cả hai vị đương sự nhìn đều cảm thấy: đây là một đôi nùng tình mật ý!
Vì chuyện này nên gần đây, tin tức về hai người càng ngày càng nhiều, đến độ có thể tin vài phần, ở mọi người trong mắt, hai người này cùng một chỗ chuyện có thực.
Đối với chuyện này, Nhược Thủy tỏ vẻ thực bất đắc dĩ.
Lương Thần lại cười đến như là trộm mèo, vừa cười còn giả ý hừ hừ nói: "Trong sạch người ta bị em làm hỏng, em phải phụ trách!"
"Trong sạch?" Nhược Thủy nhìn anh một cái: "Anh còn đùa
Lương Thần phá lệ ủy khuất, nếu anh là một con chó sư tử* thật, chắc lúc này sẽ lông xù, hai lỗ tai nhất định cúi xuống: "Anh làm sao không rõ ràng? Em thế nhưng không tin anh!"
Nhược Thủy lắp đạn lên trong nháy mắt, nhàn nhàn nói: "Về vấn đề thanh danh ngài bị bôi xấu này, cũng không phải em nói thì được a! Ngài lão ba năm nói qua bốn lần bạn gái, em mới không biết đâu! Gần đây, cũng có bạn gái trước, trước trước nữa của anh tới tìm em tâm sự, không thể nào!"
Nhìn Lương Thần mở thật to đôi mắt, bất khả tư nghị nhìn cô, bỗng nhiên liền thấy rất buồn cười, càng nghĩ càng buồn cười, cuối cùng nhịn không được cười đến gập thắt lưng.
"Em cười nhạo anh?" Lương Thần cả giận nói: "Không đúng, em ghét bỏ anh!"
Nhược Thủy rốt cục ngừng cười, nhẹ nhàng xoa bụng, may đây là ở nhà mình, nếu không bị người khác nhìn thấy sẽ biết không có bộ dáng thục nữ, vậy thật sự rất tổn hại hình tượng!
"Em ghét bỏ anh thì làm sao? Anh cũng không phải bạn trai em, dù anh ba năm đổi qua mười hai người bạn gái cũng không quan hệ đến em a!" Nhược Thủy buồn cười nói.
"Em!" Lương Thần tức không thở nổi.
"Huống hồ, chú ý trọng điểm của anh có bị lầm hay không a! Chẳng lẽ anh không phải nên vội vàng hỏi em bạn gái trước cùng trước trước nữa của anh khi nào thì đến tìm em, nói gì với em, sau đó vì em bị tai bay vạ gió, xin lỗi em sao?" Lại thêm một đạo thương ổn.
"Em em em em em..." Lương Thần bị nha đầu không hiểu phong tình, không có lương tâm này phủi sạch quan hệ, bị tức giận nói không nên lời, tay chỉ vào cô run run. Cuối cùng hung hăng thở hổn hển mấy hơi, đứng lên đi ra cửa.
Nhược Thủy vội vàng đứng lên kêu anh: "Ôi chao! Anh còn chưa rửa chén đâu!"
Chạy vội tới cửa, Lương Thần lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, sau càng thêm nhanh chóng đổi giày, nháy mắt đã không thấy tăm hơi.
Nhược Thủy bất đắc dĩ đem bát đũa ăn xong thu thập bỏ vào bồn rửa chén, lắc đầu cảm thán nói: "Thật sự giống như gió a!"
Bài hát "Ponyo Trên Vách Đá" hoạt bát vang lên, Nhược Thủy chạy đến nhận điện thoại.
*Gake no Ue no Ponyo (崖の上のポニョ?) (có thể gọi tắt là Ponyo, tạm dịch:Ponyo Trên Vách Đá, còn được biết với tên Nàng tiên cá phương Đông), là một bộ phim anime thực hiện bởi Studio Ghibli công chiếu năm 2008, Miyazaki Hayao đã đạo diễn và viết kịch bản cho bộ phim. Đây là bộ phim thứ tám mà Miyazaki đảm nhiệm thực hiện cho Ghibli và là phim thứ mười của ông. Cốt truyện xoay quanh một cô bé cá vàng tên Ponyo muốn trở thành người, cô đã kết bạn với một cậu bé năm tuổi tên Sōsuke.
Phim đạt được nhiều giải thưởng khác nhau trong đó có giải dành cho phim hoạt hình hay nhất năm của Viện Hàn lâm Nhật Bản. Phim được công chiếu tại Nhật Bản vào ngày 19 tháng 7 năm 2008, tại Bắc Mỹ vào ngày 14 tháng 8 năm 2009 và tại Anh ngày 12 tháng 2 năm 2010. Bộ phim đứng hạng 9 về những phim có doanh thu cao nhất trong tuần đầu tiên công chiếu tại Hoa Kỳ
Là người vừa rồi bị tức giận chạy xuống lầu, đang nhăn nhó nói: "Em, sinh nhật của em sắp đến phải không?"
☻☻☻
"Ba ba, không có việc gì, con đã lớn như vậy, cũng không phải đại sinh nhật, không quan hệ không quan hệ."
Theo dự tính, ba ba Hách Liên cùng mẹ Như Tuệ sẽ bay tới Bắc Kinh cùng chúc mừng sinh nhật mười bảy tuổi của Nhược Thủy, không nghĩ tới trước sinh nhật hai ngày, công ty Ba ba Hách Liên xảy ra chút chuyện, thật sự không thể phân thân, ba ba ở đầu bên kia điện thoại cực kỳ áy náy, Nhược Thủy chỉ có thể cố gắng an ủi ba ba.
"Ba ba, nếu mẹ một mình đến đây, khẳng định sẽ tới nhà bà ngoại một chuyến, đến lúc đó mọi người đều biết sinh nhật của con, rất phiền toái, hay là thôi đi." Tuy rằng hai người lớn Ngụy gia đều cực kỳ yêu thương cô, nhưng cô luôn không muốn phiền toái bọn họ quá nhiều, lần này chỉ là một cái sinh nhật, nếu làm cho bọn họ biết, lại không thiếu được một phen động tác lớn, người khác không nói, trong lòng Nhược Thủy chính là không qua được.
Thấy Nhược Thủy kiên trì, Hách Liên Thành cùng Ngụy Như Tuệ cũng không có biện pháp, chỉ có thể nhờ Ngụy Ương, phiền toái cậu nhỏ Ngụy Ương mua bánh kem cho Nhược Thủy.
Kỳ thật lúc trước Hách Liên Thành còn có đề cập qua muốn mời các bạn học của Nhược Thủy ăn cơm, để các bạn tham dự sinh nhật cô, nhưng ở lớp học Nhược Thủy không có bạn tốt đặc biệt, bình thường không ở trường học, trừ bỏ đi học cũng không thấy mặt. Cho dù thấy mặt, cũng không có chung đề tài, dù sao, Nhược Thủy không phong nhã hào hoa giống như các sinh viên chân chính tuổiười bảy.
Thấy cậu nhỏ luôn luôn cùng mình hợp ý, tới chúc mừng sinh nhật mình, Nhược Thủy cũng không lại cự tuyệt, hoan hoan hỉ hỉ đi bách hoá mua quà cho chính mình.
☻☻☻
Biết cha mẹ Nhược Thủy tạm thời có việc không thể đến, lại đem con gái phó thác cho Ngụy Ương, Lương Thần rất buồn bực.
Anh vốn định làm cho Nhược Thủy trải qua một buổi sinh nhật đáng nhớ, mặt khác, còn muốn ở ngày sinh nhật của cô thổ lộ, thừa dịp không khí tốt đem danh phận định xuống. Sau lại biết cha mẹ Nhược Thủy muốn tới, bởi vì lực lượng nhân tố loại này không thể kháng cự, quá mức cường đại, anh chỉ có thể đánh rớt răng nanh cùng máu nuốt vào, yên lặng lui ra.
Sau lại biết được vợ chồng Hách Liên Thành lâm thời có việc, anh rất mừng rỡ, kết quả nửa đường nhảy ra Trình Giảo Kim, không có cha vợ mẹ vợ tương lai, thì lại có cậu nhỏ...
Anh quyết định da mặt dày đi theo Nhược Thủy, tốt nhất là lấy thân phận người nhà, nhưng bị một ánh mắt của Nhược Thủy đảo qua,anh liền đang hăng hái chiến đấu, liền mềm nhũn run rẩy, ngay cả miệng cũng không dám mở.
"Phu chiến, thêm dũng khí. Một tiếng trống làm tinh thần thêm hăng hái, tiếng thứ hai suy yếu, tiếng thứ ba thì lại hăng hái."*
Phù chiến, dũng khí dã, nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt 夫戰, 勇氣也, 一鼓作氣,再而衰, 三而竭 (Tào Quế luận chiến 曹劌論戰) S chiến tranh, nói về dũng khí, (nghe) tiếng trống thứ nhất thì (quân) hăng hái, tiếng thứ hai lòng hăng hái giảm xuống, lần thứ ba thì hăng hái hết cả.
Thật vất vả lấy được tất cả dũng khí, lại tựa như trái bóng cao su, nhanh chóng xẹp xuống. Lương Thần rất nghẹn khuất, lần sau lại có thể có dũng khí thổ lộ, còn không biết phải đợi tới khi nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro