(tiếp theo)
12h30, am
Nó nhìn đồng hồ, lẩm nhẩm “ Quái lạ thật! Bình thường bố và mẹ đâu về trễ như vậy chứ!”. Quả thật, hôm nay bố mẹ nó về thật trễ. Mọi ngày, bố mẹ nó thường tan sở từ lúc 11h30, hoặc trễ lắm thì chỉ 12h là cùng! Dằn mạnh chiếc đồng hồ trong tay. Đi đi, lại lại trong nhà, nó thấp thỏm lo lắng ngồi không yên. “Làm sao để rút ngắn thời gian bây giờ, cứ như thế này thì lo lắng chết mất…À! Gọi cho San!”, nói là làm. Nó nhấc máy, gọi ngay cho nhỏ San…. “Tút…..tút…..tút…..”…..
- Alo!-nhỏ San nhấc máy, thật may quá! Chứ để nó chờ thêm chút nữa chắc nó xỉu…
- Alo! Trời ơi! San hả?
- Tao đây! Mày gọi cho tao mà mong ai trả lời chứ? Ăn cơm chưa đấy? Tao nhớ bây giờ mày đang ăn cơm mà! Gọi cho tao có việc gì không? Vụ đi chơi à?
- Trời ơi! Mày ngưng ngay cái sự hỏi han đó đi! Tao đang lo muốn chết đây này!
- Rốt cuộc là có chuyện gì thế?
- Hừm! Cuối cùng thì mày cũng chịu im cho tao nói… Phù!!
- Mày nói nhanh đi!
- Bố mẹ tao chưa về mày à! Đã 12h45 rồi, Cũng chưa gọi cho tao cuộc nào cả, thậm chí tao gọi cũng không bắt máy!
- Nguy thật! Mày có số cơ quan mẹ không?
- Không! Thế mới chết chứ lị!
- …….
- ……
- ….
- Nè! Sao im lặng vậy? Mày muốn tao chết vì hồi hộp hả???
- Tao đang nghĩ!
- Nghĩ cái gì?
- Mày xem thử hôm nay có phải ngày đặc biệt nào không?
- Không!
- Chắc không?
- Chắc!! Chắc chắn mà!
- …..
“RENG….RENG…..”
- Điện thoại San ơi! Điện thoại nhà tao reng!
- Trời ơi! Nó reng thì bắt máy đi chứ khoe cái gì!!!
- Ừ…ừ…đợi tao xíu!
“Cạch!”
- A….lo!
- Alo! Con hả? Mẹ đây! Xin lỗi con, hôm nay bố mẹ có chút việc bận đột xuất, con đừng ăn cơm trước mà đợi bố mẹ về nha! Cùng ăn cho vui.
- Vâng ạ!! Do con chỉ lo….. Nhưng bây giờ thì con yên tâm rồi!
- …….. Thôi bye con yêu!!
- Bye mẹ!
- Tút…tút…tút….
Vui mừng, nó nhặt di động lên, định thông báo với nhỏ San. Nhưng…. nhỏ đã cúp máy từ lâu… Haizzz…. Trong thời gian chờ, chắc nó phải ngủ một chút…. và nó ngủ…nó ngủ…
- CHI!!!!!!-giọng mẹ nó hét lên thật lớn.
Mắt nhắm, mắt mở. Nó bật dậy, nhìn quanh. Mẹ nó và bố nó đều về hết rồi, nhà tối om. Phải, nhà tối om. “Hả? Cái gì? Sao nhà tối om vậy mẹ? Không lẽ con ngủ tới chiều rồi à?”-nó hỏi vội vã. Vừa hỏi nó vừa nhíu mắt, nhìn đồng hồ: 13h00. Nó biết chưa đến chiều. Nhưng sao nhà tối hù vậy ta? Hay là có Nhật Thực? Hay là mây che? Có mưa à?. Bây giờ, trong đầu nó có biết bao nhiêu câu hỏi, để trả lời cho việc nhà tối. “Trăm nghe không bằng một thấy!”-nhủ thầm trong đầu, nó bật dậy, rửa mặt sơ sơ để nhìn rõ mọi việc. Chạy nhanh đến bục cửa sổ, nó không may vấp phải một cái gì đó. Dài dài, mềm mềm, mỏng mỏng. Nó loạng choạng, mất thăng bằng…
“OẠCH!!!”-một cái ngã thật kêu và…thật đau. Nó đứng dậy, nghiêng nghiêng, ngửa ngửa. Ba “ông sao” “lấp lánh” bay quanh trên đầu nó! “Phụp!”-ánh đèn bật lên… chuyện gì vậy? ……“Happy birthday to you! Happy birthday to you!....”. Mở mắt to ra, nó sững sờ, nhưng sung sướng không bút nào tả xiết! Trước mặt nó bây giờ là bố, mẹ, nhỏ San. Cả ba người đang hát tặng nó bài chúc mừng sinh nhật! Trên tay mẹ là chiếc bánh Sinh Nhật to với dòng chữ đỏ nổi bật: “Chúc mừng Sinh Nhật Diệp Chi!”, trên chiếc bánh là hình chú thỏ xinh xắn! Chi ngạc nhiên lắm, vừa ngạc nhiên về sự bất ngờ hôm nay và bất ngờ hơn với chiếc bánh Sinh Nhật với chú THỎ xinh bằng kem. Thỏ ư? Tại sao lại là thỏ? Nó tuổi Dần mà? Không chịu được nữa rồi! Nó hỏi thẳng bố mẹ và không quên cảm ơn :
- Uiiii!!!! Cảm ơn bố mẹ nhiều lắm. Cảm ơn San! Con cũng quên mất hôm nay Sinh Nhật mình nữa ấy chứ! Con cảm ơn nhiều!
- Hì hì!-nhỏ San cười tủm tỉm- Hồi nãy lúc gọi điện cho mày, tao đã cố tình nhắc thế mà cũng không nhớ!
- Mà sao lại là hình con thỏ? Con nhớ chính xác con tuổi Dần mà ?!
Mẹ nó, sau một hồi lặng yên không lên tiếng, rốt cuộc cũng mở được lời:
- Vì con thích thỏ mà! Đúng không Chi? Mà hình như bé San cũng thích thỏ phải không?
- Dạ!
Cả nhà nó ngồi xuống bên chiếc bàn khách bằng kính. Đặt chiếc bánh kem lên bàn. Bố mẹ nó và San thay chúc nó những lời chúc tốt đẹp. Mẹ nó tặng cho một chiếc váy đầm thật xinh màu hồng-màu mà nó cực thích. Bố nó tặng cho một chú cún bông, còn San nhỏ tặng một cái tách uống capuchino nhỏ xinh màu trắng. Nói được bao trùm xung quanh bởi những hạnh phúc… “Ah hah! Sẵn dịp này sao mình không xin phép bố mẹ cho đi chơi luôn thể nhỉ?” Nó nghĩ thế và hỏi:
- Mẹ ơi!... Bố ơi!... hì hì hì …..
- Gì hả cô nương? Định vòi vĩnh gì nữa hả?-đúng là chỉ có mẹ là hiểu nó nhất!
- Hì hì hì…. C…con xin phép bố mẹ cho con được đi chơi với San vài ngày! Mẹ nha!!
- ĐI CHƠI?!
- Dạ!! Sao thưa mẹ? Được không ạ?-mắt mở tròn to, ngước mặt lên, chớp chớp mắt. Nó bắt chước những động tác ngộ nghĩnh của trẻ con, van xin!-Đi mà mẹ! Mẹ hiền! Bố đáng yêu!!
- Thôi khỏi nịnh! Bố đáng yêu sẵn rồi!-bố nó mỉm cười trước sự trẻ con của nó.
San-sau khoảng thời gian im lặng giờ cũng lên tiếng thiết tha:
- Bác ơi! Con hứa sẽ “chăm sóc” Chi mà! Bác cho nó đi, đi Bác!!
Bố mẹ nó lặng im….suy nghĩ. San và nó nín thở, chờ đợi…. Sau cùng, để phá tan sự im lặng, mẹ nó lên tiếng:
- Uhm…. Được rồi! Bố mẹ cho đi!
- Oh yeahh!!!!!!-Nó và San cùng hét lên đồng loạt. Thế là xong. Kết thúc một buổi tiệc Sinh Nhật đầy vui vẻ. Mai là chủ nhật, là ngày đi chơi của tụi nó. Là ngày mà tụi nó mong mỏi hết cả tuần nay. Nhưng…. Chưa chắc rằng đó sẽ là ngày đi chơi như mong đợi… Sẽ có chắc chắn sẽ có một thứ gì đó đang chờ sẵn ở đó… đón chờ cả đoàn người đi chơi đón chờ San và đón chờ một nhân vật quan trọng: Diệp Chi.
(còn nữa) - Bảo Ngọc
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro