Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

37.

Nung nấu niềm tin như vậy, Ningning mỗi ngày đều đứng ngoài ban công trông chờ hình bóng của cô xuất hiện mặc cho cơn buồn ngủ hành đến đỏ mắt và mệt mỏi rã người sau những buổi tập vũ đạo, nhưng nhận lại chỉ là một sự hụt hẫng, thất vọng khi chỉ có màn đêm lạnh lẽo hiện hữu trước mắt.

Thật ra sau ngày hôm đó, cứ khoảng nửa đêm, ngày nào nhân viên gương mẫu Aeri cũng trốn việc, đứng dựa cột đèn đối diện ký túc xá của hai người họ, thừ người ngắm nhìn bé con cứ liên tục đi tới đi lui, ngóng mắt như mong chờ ai đó ở ban công. Chỉ là Aeri không để Ningning thấy mình thôi. Việc lần trước chỉ là lỗi kỹ thuật, nếu để Thần biết được, cô sẽ bị phạt mất.

Bất giác cất tiếng thở dài thườn thượt với chiếc bóng in dài trên đất dưới ánh đèn đường vàng vọt, cô nhớ lại trước đây mình đã từng quyết tâm sẽ để em sống một cuộc sống bình thường. Nhưng rồi bây giờ thì sao? Chính cô cũng không ngờ mình sẽ phải lén lén lút lút tìm đến em như vậy.

Đút hai bàn tay lạnh toát của mình vào túi áo, Aeri ngẩng mặt, hướng chóp mũi đến bóng hình nhỏ bé ngày đêm mình thương nhớ, vội hít hà một hơi trong không trung như muốn cảm nhận mùi hương của em. Rồi bất chợt cô giật bắn mình, khi trong một khắc cô đã chạm phải ánh mắt long lanh của em. Mặc dù biết em không thể nào thấy được mình, nhưng cô vẫn chột dạ mà đảo mắt sang chỗ khác với trống ngực đánh thình thịch hồi hộp.

Như có điều gì đó thôi thúc khiến Ningning phải để ý đến khoảng không cạnh bên cây cột điện đối diện ký túc xá. Em nghiêng đầu, như bị thôi miên mà không rời mắt khỏi nó.

Nhịp tim Aeri trở nên rối loạn, lén nhìn em một cái, môi mấp máy muốn nói rồi lại thôi.

Bỗng nhiên Ningning cảm thấy hai bên gò má ươn ướt. Đưa tay sờ lên rồi vội vàng quẹt ngang dòng lệ, em có chút ngẩng người với giọt nước mắt vô duyên vô cớ mà rơi này.

Tại sao phải khóc? Là em rất nhớ một người lạ nhưng lại mang một cảm giác quen thuộc và an toàn như cô sao?

Nước mắt dính vào chiếc nhẫn làm nó loé lên trong giây lát, Aeri rưng rưng, vô thức đưa bàn tay siết lấy ngực trái đau nhói. Vai cô khẽ run, như chính con tim đang xốn xang từng nhịp trong lồng ngực.

"Haiz.. mình lạ lùng thật. Tự dưng lại chờ người ta làm gì?".

Em chẳng hiểu nổi mình nữa. Biết rằng không phải chờ người ta để lấy lại bức tranh, biết rằng không quen biết gì người ta, vậy mà vẫn cứ chờ, dù cho mỗi giây, mỗi phút chờ đợi đều giày xéo thâm tâm đến run rẩy.

Tự thì thầm một câu trách mình ngốc nghếch, nhưng em vẫn như vậy, vẫn chống cằm gác tay lên song sắt ban công, mắt hướng đến một điểm vô định trước mắt. Aeri cắn môi, cô vẫn ở đó ngắm nhìn em, rồi lại hận chính mình tự dưng lại làm điều ngu ngốc. Cứ như vậy thì làm sao có thể dứt khỏi tình cảnh này đây? Cô và em, ngốc như nhau cả.

Ánh dương dần dần rạng lên phía chân trời. Một đêm nữa đã trôi qua một cách tĩnh lặng. Và Ningning vẫn chưa gặp được người em muốn gặp, Aeri vẫn không thể ôm lấy người mình yêu vào lòng.

---

"Uchinaga! Con lại trốn việc? Lần thứ mấy trong tháng rồi hả?". Vị Thần họ Kim vuốt ngược mái tóc bạch kim ra sau, cố gắng để mình không phải làm kinh động trời đất vì cơn tức giận với nhân viên.

Aeri cúi gầm mặt, e dè đưa hai bàn tay lên.

"Ba... Ba mươi".

"Con còn dám trả lời ta? Một tháng ba mươi ngày thì con trốn việc hết ba mươi ngày?! Rồi để con bé kia quản hết việc đưa hồn trong khi con bé chỉ là nhân viên thực tập?".

"Con xin lỗi...". Aeri lí nhí trong cổ họng, không dám ngước mặt lên thêm một lần nào nữa.

"Thưa... Xin đừng phạt tiền bối ạ...".

"Con ra ngoài! Ta sẽ sắp xếp một tiền bối khác để con theo học hỏi". Taeyeon hất mặt ra cửa ý bảo vị thần chết mới vào nghề ra ngoài. Cô bé ấy cúi người chào, trước khi đi còn chần chừ nhìn cô một cái, rồi thở dài bất lực.

"Từ khi nào con lại chểnh mảng như vậy?". Thần hạ người ngồi xuống, nhấp một chút trà để bình tâm, lên tiếng hỏi Aeri vẫn còn đang chăm chăm nhìn mũi giày mình.

"Con biết lỗi rồi ạ...".

"Con có vẻ không thiết tha gì với công việc này nữa nhỉ?". Taeyeon chầm chậm bắt chéo chân, liếc mắt quan sát biểu cảm của Aeri. Đôi mày nhíu lại, với vẻ bất an thoáng qua nét mặt, Taeyeon bất giác thở hắt ra, có chút thất vọng.

"Nhưng con biết đó, nếu con không làm thần chết nữa, con sẽ trở thành một linh hồn vất vưởng. Liệu có đáng không? Vì Ning Yizhuo".

Nghe đến tên em, Aeri liền tròn mắt nhìn Thần. Vị Thần chỉ nở một nụ cười nhàn nhạt, rất khó đoán cảm xúc của Người như thế nào.

Cô đan chặt hai bàn tay mình với nhau, ậm ừ một hồi như muốn dồn hết can đảm, nhẹ nhàng thốt lên một câu mặc kệ sau đó mình sẽ bị trừng phạt thế nào.

"Chỉ cần có thể nhìn thấy em ấy, con trở thành gì cũng chấp nhận".

Taeyeon chợt sững người, Người như thấy bóng dáng mình xưa kia qua ánh mắt cương nghị của Aeri lúc này. Vị Thần ấy bật cười, tiếng cười ít nhiều làm vơi đi bầu không khí căng thẳng. Cô hơi nghiêng đầu, thắc mắc hiện rõ qua gương mặt méo xệch, ngố tàu.

"Uchinaga Aeri, từ mai con không cần làm việc nữa".

"Vâng?".

"Ta chính thức đuổi việc con".

Không để Aeri kịp phản ứng, Taeyeon đứng dậy, hướng lòng bàn tay về phía Aeri. Một luồng ánh sáng trắng bao vây vòng quanh người cô, cảm giác hai cánh tay nhói đau, cô khụy người xuống, nhắm tịt mặt chịu đựng.

Đến khi mọi thứ trở lại bình thường, Aeri hé mắt, vội đưa hai bàn tay lên xem xét.

Đồng hồ đã không còn trên tay, hình xăm lưỡi hãi cũng biết mất.

Cô mỉm cười nhàn nhạt, mọi thứ diễn ra nhanh như vậy sao? Cô vốn chưa chuẩn bị chuyện mình bị đuổi việc như thế. Với lại cô vẫn còn chưa gặp Jimin, nếu nàng thấy cô trong bộ dạng là một hồn ma vô dụng, chắc sẽ bất ngờ lắm.

Tiếp theo, vị Thần ấy sẽ cho mình tàn tạ thế nào đây?

Tuy nhiên ngược lại, Taeyeon chẳng làm gì tiếp nữa cả. Người ngồi lại vị trí, chống cằm quan sát Aeri. Cô lúc này mới thắc mắc lên tiếng.

"Người sao còn chưa ra tay ạ?".

"Ra tay? Ta phải làm gì con?". Taeyeon nâng khoé môi, mỉm cười trước cặp mắt tròn xoe ngạc nhiên của cô bé kia. "Con đi đi, sống tốt cuộc đời hữu hạn của mình. Ta sẽ không gặp nhau nữa".

"Sao ạ?". Aeri ngẩn người trong giây lát tiếp thu lại câu từ của Thần. Nụ cười hiền hậu từ Taeyeon khiến cô cảm động không thôi. Giọt mước mắt đọng ở bờ mi cuối cùng cũng tuông xuống.

Cô loạng choạng đứng dậy, gập người một góc 90 độ một hồi lâu, thể hiện tất cả sự tôn kính, hối lỗi, và biết ơn đối với vị Thần tối cao, sau đó mới dần khuất sau cánh cửa cùng một tiếng thở phào nhẹ nhõm.

Đến khi bóng dáng Aeri hoàn toàn đi mất, Taeyeon vẫn chưa ngừng hẳn nụ cười. Trong lòng dù rất hụt hẫng vì để mất một nhân viên tốt, nhưng vẫn là vui lây vì cô ấy sắp có một cuộc sống mới tốt hơn.

"Taetae, không ngờ Ngài lại rộng lượng như vậy". Một mỹ nhân xinh đẹp quàng tay qua cổ Taeyeon, sau đó ngang nhiên ngồi thẳng lên đùi. Taeyeon rất tự nhiên đặt tay qua eo nàng ấy, cưng chiều đặt lên môi nàng một nụ hôn.

"Ta trước giờ vẫn là một người sếp tốt mà".

"Cả con mèo kia cũng chẳng phải là nhân viên của Người". Mỹ nhân trong lòng bĩu môi, nghịch ngợm nhéo nhẹ lên mũi Taeyeon, day day vài cái mới chịu buông. "Vậy mà Người cũng bí mật giúp ả. Việc đưa một linh hồn của sứ giả trở lại làm người, không phải chuyện dễ dàng gì đâu".

Taeyeon chỉ biết lắc đầu cười trừ.

"Coi như là ta rút ngắn thời gian đầu thai làm người của Uchinaga và cái tên miêu tinh họ Yu kia. Ta không nỡ và cũng không rỗi hơi ngăn cản chúng đến với hạnh phúc được".

Vị Thần tối cao Kim Taeyeon mỉm cười, ánh mắt cưng chiều nhìn mỹ nhân mình yêu thương trong lòng, rồi âu yếm siết chặt cái ôm, thỏ thẻ bên tai nàng.

"Vì ta cũng đang yêu một con người mà, Hwang Miyoung".

----

Tbc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro