
Chương 1: Gặp gỡ Thanh Ly
Chương 1: Gặp gỡ Thanh Ly
"Tiểu muội muội, ngươi tỉnh rồi?"
Tiểu cô nương khoảng bảy, tám tuổi mờ mịt nhìn thanh y nữ tử trước mắt, trong lòng không khỏi nghi hoặc.
"Tiểu muội muội ngươi không nhớ việc gì xảy ra sao?" Thanh y nữ tử có lẽ là nhìn ra ánh mắt khó hiểu của nàng liền hỏi.
"Ta là ai? Tỷ tỷ là ai?"
Trầm mặc hồi lâu, tiểu cô nương không có trả lời câu hỏi của đối phương, lại hỏi ngược lại. Thanh y nữ tử đã hiểu, tiểu nha đầu này bị mất trí nhớ .
"Ngươi à?... Là Ích Hoa Linh. Ta gọi Thanh Ly, nơi này là nhà trọ."
Thanh Li nghĩ tới khi giúp tiểu nha đầu tắm, ở trên cổ nàng có một ngọc bội hình tròn trên có khắc ba chữ "Ích Hoa Linh".
"Ích Hoa Linh... Thật là dễ nghe." Ích Hoa Linh nghĩ ngợi một hồi, lại hỏi: "Thanh Ly tỷ tỷ, ngươi là tỷ tỷ của ta sao?"
"Nếu Hoa Linh nguyện ý, kể từ hôm nay chúng ta sẽ là tỷ muội."
Ích Hoa Linh nghe xong lời này, cũng biết thanh y nữ tử trước mắt này không phải thân nhân của nàng. Nhưng nàng cũng vì lời nói ấy mà rất cảm động. Từ đây, Ích Hoa Linh chỉ có Thanh Ly là người thân duy nhất... bởi vì nàng không còn nhớ về thân thế của mình. Không phải Thanh Ly không muốn nói cho nàng, mà là Thanh Ly cũng không biết.
Ngày ấy, Thanh Ly trên đường đi qua Thạch thôn...Cách đó không xa phát hiện Ích Hoa Linh hôn mê bất tỉnh bên con sông nhỏ. Thanh Li tuy rằng không có lòng thương người vô tội vạ, nhưng cũng không phải người máu lạnh. Nàng cứu Ích Hoa Linh lên. Ai ngờ, khi Hoa Linh lại tỉnh lại thì đã mất trí nhớ ... Cho dù muốn bỏ lại nàng cũng là không thể. Hơn nữa Thanh Ly cũng thích cô bé này. Lại nói tiếp, khi Thanh Ly vừa cứu Ích Hoa Linh, nàng cảm thấy mình và cô bé này rất có duyên... Đây là một cảm giác kì lạ khó hiểu, lại chân thật đến lạ thường.
Thật lâu về sau, Thanh Ly hỏi Ích Hoa Linh lúc trước vì sao không hỏi thân thế của nàng, Ích Hoa Linh trả lời: "Tỷ không nói, tất có lý do. Ta chỉ cần tin tỷ." Thanh Li nghe câu trả lời ấy vô cùng cảm động. Nàng không cảm động vì Ích Hoa Linh không hề đề phòng nàng, mà vì nha đầu ấy tin tưởng nàng tuyệt đối.
Mấy tháng sau, Thanh Ly cùng Ích Hoa Linh tới Cảnh Phong sơn bái sư... Nhìn núi cao như vậy, hai người đều thở dài. Không biết mất bao nhiêu sức lực, các nàng rốt cục cũng tới đỉnh núi Cảnh Phong. Nhưng không hề thấy các vị tiên như trong tưởng tượng, thậm chí nửa vật còn sống cũng không có...
"Tỷ tỷ..."
"Thật khó hiểu. Không có một cành cây ngọn cỏ nào trên đỉnh núi... Việc này thật sự rất quỷ dị ."
Thanh Ly chống cằm, ra vẻ thâm trầm suy nghĩ. Ích Hoa Linh theo Thanh Ly đi tới bên tảng đá duy nhất trên ngọn núi trụi lủi này. Thanh Ly dạo quanh một vòng, nàng cẩn thận kiểm tra khối đá đó nhưng không phát hiện được điều gì.
"Thật kỳ quái. Theo như ta biết, những nơi quỷ dị như thế này nhất định có một cơ quan bí mật nào đó..."
"Tỷ tỷ, hay là chúng ta tìm nhầm núi?" Ích Hoa Linh cảm thấy khó hiểu.
"A! Đúng rồi!" Thanh Ly bộ dáng rất cao hứng.
Nàng rút chủy thủ trong mình ra cắt ngón tay, đem một giọt máu nhỏ vào hòn đá. Đợi thật lâu mà vẫn không có hiện tượng gì xảy ra. Thanh Ly lại thất vọng! Ích Hoa Linh không muốn nhìn bộ dáng ủ rũ của Thanh Ly, liền nói: "Tỷ tỷ, để muội thử xem." Thanh Ly biết Ích Hoa Linh đang nghĩ cái gì, liền đồng ý . Tuy rằng không ôm hi vọng quá lớn, nhưng nàng nghĩ "Có lẽ Linh Nhi có thể làm được". Chờ đợi... Ích Hoa Linh nhỏ máu của mình vào tảng đá. Nhưng vẫn như trước, không có chuyện gì xảy ra cả. Ngay lúc các nàng không còn hi vọng gì nữa thì trên tảng đá, ngay chỗ máu Ích Hoa Linh vừa nhỏ xuống phát ra một luồng bạch quang chói mắt...Ích Hoa Linh cùng Thanh Ly bị luồng ánh sáng đó hút vào một không gian khác.
"Nơi này là... Cảnh Phong tiên cảnh..." Thanh Ly lẩm bẩm nói."Cảnh Phong... Tiên cảnh?" Ích Hoa Linh chưa bao giờ gặp qua nơi nào đẹp đến như vậy. Đây chính là phong cảnh thần tiên trong truyền thuyết? Nhưng các tiên nhân đang ở đâu? Hai người cảm thấy rất khó hiểu, nhất là luồng bạch quang đang vây quanh hai nàng.
"Rất ôn nhu..." Ích Hoa Linh thấp giọng nói.
"Đúng vậy..." Thanh Ly cũng cảm giác được luồng bạch quang đang vây quanh nàng có sự khác lạ so với đạo quang ôn nhu trước mặt kia. Trong nháy mắt, bạch quang biến mất... Ích Hoa Linh cùng Thanh Ly đã ở trong một đại điện trang nghiêm vô cùng.
Hai bên đại điện đứng đầy các tiên nhân, mà vị tiên nhân tiên phong đạo cốt ở chính giữa đại điện chính là chủ nhân của Cảnh Phong tiên cảnh-Ngọc Lăng thượng tiên. Bên cạnh Người là bốn vị Cảnh Phong tôn giả. Với tình huống như vậy, Ích Hoa Linh và Thanh Ly đến thở cũng không dám thở mạnh.
"Các ngươi cuối cùng cũng đến ..." Ngọc Lăng thượng tiên tươi cười nói.
Hai nàng ngẩng đầu nhìn về phía vị chủ tọa tiên nhân, có chút không hiểu. Ngọc Lăng thượng tiên từ tốn giải thích , Ích Hoa Linh cùng Thanh Li biết được các nàng đến được nơi đây là do duyên số đã định... Về phần là cái gì duyên sổ, Ngọc Lăng thượng tiên chỉ cười mà không nói. Chính là nói trên đỉnh núi Cảnh Phong kia, chỉ có Thanh Li cùng Ích Hoa Linh nhỏ máu lên tảng đá đó thì tiên cảnh mới mở ra.. Mà các nàng còn tưởng rằng là do máu của Ích Hoa Linh dẫn đường mà đến.
"Thanh Ly, con có nguyện ý bái ta làm sư phụ không?"
"Dạ?"
"Con nguyện ý bái ta làm sư phụ không?" Ngọc Lăng thượng tiên ôn hòa lặp lại.
"Đồ nhi Thanh Ly bái kiến sư phụ!" Thanh Ly thành tâm quỳ xuống đáp.
Thanh Ly vốn định đến Cảnh Phong tiên cảnh bái sư tu tiên , hiện giờ Ngọc Lăng thượng tiên tự mình nói muốn thu nàng làm đồ đệ, nàng tất nhiên là thập phần vui mừng. Ích Hoa Linh cũng rất vui vẻ... Bởi vì tâm nguyện của tỷ tỷ đã được thành toàn .
"Sư phụ... Người cũng sẽ thu Linh Nhi làm đồ đệ sao?"
"Tỷ tỷ, ta không sao đâu." Ích Hoa Linh nói.
"Ích Hoa Linh... Ta không thể thu ngươi làm đồ đệ."
Tuy rằng Hoa Linh nói không sao, nhưng khi nghe chính miệng Ngọc Lăng thượng tiên nói như vậy, trong lòng cũng rất khó chịu.
"Nhưng mà..."
"Thanh Nhi, trước hết nghe vi sư nói xong đã." Ngọc Lăng thượng tiên ngắt lời Thanh Ly.
"Thực xin lỗi, sư phụ. Đồ nhi sai rồi." Thanh Ly cúi đầu không nói gì.
"Ích Hoa Linh, số mệnh đã định ngươi sẽ trở thành đồ đệ của Phù Lan thượng tiên Chiết Tử Thanh ."
Lời này vừa nói ra, đại điện vốn trầm tĩnh lại sôi nổi hẳn lên.
Các đệ tử của Cảnh Phong tiên cảnh đều thấp giọng bàn luận... Bốn vị tôn giả vốn điềm tĩnh cũng không khỏi vì lời nói của Ngọc Lăng thượng tiên quay ra nhìn nhau.
"Phù Lan thượng tiên... Linh Nhi! Thật tốt quá!"
"Cái gì..."
Đối với không khí đột nhiên chuyển biến này, Ích Hoa Linh nhất thời có chút không thích ứng không kịp.
"Phù Lan thượng tiên ở lục giới không ai là không biết. Tu vi cực kỳ cao thâm..."
Ích Hoa Linh nhìn vẻ mặt cực kì hưng phấn của Thanh Ly, nàng rốt cục cũng hiểu vì sao mọi người lại kinh sợ như thế. Xem ra, Phù Lan thượng tiên là một vị thần tiên rất lợi hại....
Bên tai không ngừng truyền đến chiến tích về Phù Lan thượng tiên Chiết Tử Thanh. Trong lòng Ích Hoa Linh không khỏi sinh ra một loại tình cảm khát khao, mong đợi đối với hắn.. Cứ nghĩ đến việc nàng sẽ được gặp hắn, được hắn thu làm đồ đệ... Ích Hoa Linh không khỏi cảm thấy phấn chấn hơn hẳn.
"Mạt Huyền, ngươi thật sự nhìn ra nàng sẽ là đồ đệ của Phù Lan thượng tiên?"
Câu hỏi của Huyền Vũ tôn giả khiến đại điện lại rơi vào trạng thái trầm tĩnh. Ích Hoa Linh cũng đột nhiên cảm thấy nghi hoặc khi Mạt Huyền chất vấn Ngọc Lăng thượng tiên. Không phải là không tin người, mà là Phù Lan thượng tiên lợi hại như vậy sao có thể nhận một người bình thường như nàng làm đồ đệ.
Nhưng Ngọc Lăng thượng tiên nghiêm túc đáp lời Mạt Huyền: "Tứ sư huynh, như ta vừa nói, Ích Hoa Linh sẽ là đồ đệ Chiết Tử Thanh." Ích Hoa Linh giật mình, nàng sẽ, nàng sẽ trở thành đồ đệ của Chiết Tử Thanh! Bởi vì ngữ khí kiên định của Ngọc Lăng thượng tiên, lòng nàng lại tràn đầy hi vọng. Ích Hoa Linh quyết định, từ giờ phút này, bất luận thế nào, nàng đều phải bái Chiết Tử Thanh làm sư phụ!
"Nhưng Phù Lan thượng tiên này mấy ngàn năm qua, chưa bao giờ thu một đồ đệ nào..." Bạch Hổ tôn giả lẩm bẩm.
Ba ngày sau, Ích Hoa Linh đi theo đại đệ tử Cảnh Phong-Hứa Trường Phong tới Phù Lan sơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro