Chương 4
Beacon Hills là một nơi tươi đẹp cho bất cứ ai không biết về mặt tối của nó.
Ánh sáng, không khí, con người. Sẽ có người từng miêu tả nó là thiên đường trên mặt đất nhưng họ cũng phải biết bên dưới thiên đường là hố sâu địa ngục.
Quay trở lại trường học đối với Stiles giống như đi vào một vòng lặp tuần hoàn.
Bạn đi học, về nhà, làm gì đó vui vẻ rồi lại quay lại vòng lặp đó.
Nó không phải quá buồn chán hay sao?
Không có sự kích thích, và nguy hiểm.
"Chuyện sắp sảy ra bị chặn lại bởi những tầng mây đen và dòng nước tĩnh lặng, dẫn đến kết cục cuối cùng của trái đất bị cuốn đi ảm đạm dưới bầu trời u ám lại dẫn lối vào một trái tim u tối."
"Đây là dòng cuối cùng trong cuốn sách mà chúng ta sẽ đọc cũng là tin nhắn cuối cùng các em nhận được trong giờ học này. Tắt điện thoại đi tất cả các em."
Giáo viên mới là một phụ nữ, cô ta có mái tóc dài uốn cong nhẹ nhàng ở phần đuôi, khuôn mặt dịu dàng, cách gây ấn tượng từ buổi đầu tiên khá đặc biệt.
Cô Blake nhanh chóng chiếm được cảm tình của khá nhiều người.
Stiles có thể cảm thấy ánh mắt châm chích không ngừng từ phía sau của Scott.
Vì tình yêu của tất cả nhân loại! cậu ta nên thôi ngay trước khi cậu nổi điên.
Thật may mắn khi cô Blake gọi cậu ra ngoài.
Bầu trời đột nhiên tối lại, Stiles có thể cảm nhận được những chuyển động.
Một đàn quạ, một đàn quạ sợ hãi, tuyệt vọng, đau đớn.
Từng con quạ va vào cửa sổ tự sát. Căn phòng nhanh chóng hỗn loạn. Mọi người cố gắng bảo vệ bản thân khỏi con vật điên cuồng. Cậu sai rồi! Đi học không phải một vòng lặp tuần hoàn nữa. Thứ thú vị hơn đang đến.
Bầy quạ tan đi nhanh như nó đến. Những xác quạ dải dác khắp nơi. Máu của con người và của động vật tràn đầy trên những mảnh kính vỡ, những bức tường.
Stiles muốn đi ra khỏi lớp nhưng lại bị Lydia kéo lại.
"Đợi đã! Mình có chuyện muốn nói với cậu."
Stiles quay đầu lại, gạt tay cô ấy ra
"Vì tất cả những gì mình đã dành cho cậu trước đây Lydia! Để tao một mình."
Lydia có vẻ sốc, hoặc cô ấy chưa bao giờ nghĩ kẻ lên kế hoạch 10 năm để yêu mình lại có thể làm vậy.
——
Cảnh sát nhanh chóng đến hiện hiện trường, cha cậu kéo cậu lại kiểm tra tỉ mỉ từ trên xuống dưới.
"Con không sao! Đừng lo lắng như vậy! Con đủ lớn để tự bảo vệ mình."
Cha nhìn cậu bằng đôi mắt lo lắng làm Stiles mất tự nhiên.
Rất may, điện thoại đã cứu cậu.
Stiles cầm chiếc điện thoại đang kêu ing ỏi lướt qua mặt cha cậu.
"Con có điện thoại!"
Rồi nhanh chóng chuồn khỏi tầm mắt của ông.
Lúc cậu bước ra khỏi cửa, cô Blake vừa lúc bước vào. Trông cô vẫn hoảng loạn, sợ hãi. Nhưng cô ta vẫn có mùi gì đó rất khác biệt.
Trong một khoảng khắc khi cô va vào cậu, Stiles có thể ngửi thấy mùi xác chết thối rữa trong rừng thông qua cô.
Thật thú vị! Một năm học thú vị!
"Xin lỗi! Em không sao chứ?"
Cô Blake nhìn cậu, cô như phát hiện ra điều gì mà cố ý tránh khỏi tay Stiles.
"Em không sao!"
"Cô Blake!"
Cha cậu gọi từ phía sau, cô Blake đi lại gần cha cậu.
Có vẻ cha cậu đang làm tốt công việc của một cảnh sát.
Chuông điện thoại lại một lần nữa vang lên.
Stiles đứng dựa lưng vào ngăn tủ của mình.
"Abel! Cơ duyên nào làm anh gọi cho tôi?"
"Tôi nhớ cậu, điều đó đủ chưa?"
Stiles đóng ngăn tủ, quay lại nhìn vào Abel
Khuôn mặt cậu ta treo một nụ cười nguy hiểm tựa như thợ săn nhìn con mồi.
Stiles đưa tay vuốt lên vết sẹo của Abel
"Chào mừng đến Beacon Hills"
Abel đưa tay nắm lấy bàn tay đang tác oai tác quái trên mặt mình, hôn lên đầu ngón tay của Stiles.
"Xin chào! Em yêu"
Một cánh tay đưa ra, đẩy Abel ra phía sau.
Jackson đứng trước mặt bọn họ.
"Mày đang làm gì vậy?"
Jackson nhận ra người trước mặt. Đây là kẻ trên sàn đấu, một nửa khổng lồ.
Đôi mắt Jackson sáng lên màu xanh đầy đe dọa.
Abel lợi dụng chiều cao của mình nhìn từ trên xuống đối diện với mắt Jackson, đôi mắt trang đầy khinh thường cùng bạo nộ.
"Vậy mày nghĩ này đang làm gì?"
Stiles thích thú nhìn hai kẻ sắp lao vào xé xác nhau đến nơi.
"Stiles!"
Lydia gọi cậu từ phía sau.
Stiles đảo mắt, cô ta không thể nào đừng phá hỏng những giây phút thú vị được hay sao.
Lydia đi lại gần cậu. Cô nhìn vào hai người đang căng thẳng đối diện với nhau kia.
"Hai người có chuyện gì vậy?"
Jackson dứt mắt ra trước, đôi mắt nhanh chóng biến trở lại bình thường.
"Không có gì đâu Lydia!"
Lydia hoàn toàn không thèm để ý đến người yêu cũ của mình nữa.
"Stiles! Chúng ta cần nói chuyện!"
Stiles dựa lưng vào tủ
" Chúng ta không có gì để nói cả Lydia!"
Cậu ta không thèm quay lại nhìn cô, Stiles nhanh chính đi ra cửa.
Abel gửi cho Jackson một nụ cười nguy hiểm trước khi đuổi theo Stiles ra ngoài, bỏ lại Jackson và Lydia đứng một mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro