Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 6 : Ngày hôm qua của Su


" Anh .. Anh .. Về rồi à.."

Tôi ôm nó vào lòng , thân thể còm nhom , yếu ớt ấy run rẩy từng đợt , nó cũng chả còn sức để khóc lóc , nó cũng chẳng còn sức để than vãn .

Su chỉ nói một câu , một câu tôi xin tạc cốt ghi tâm

" Quân , em tin anh sẽ về mà..."

Thật ra , vào giây khắc ấy , tôi thật rất muốn nói một câu

" Cảm ơn em "

Nhưng lòng tự trọng lại làm giọng tôi tắc nghẹn ở cổ họng , tôi ôm nó lên xe . Để nó nằm trên đùa tôi . Nó lúc tỉnh lúc không , nó mơ sảng , rồi nói linh tinh

" Mẹ Diệp .. Bế con đi "

" Mẹ Diệp.. Đừng bỏ con.. Mẹ.."

Mẹ Diệp ? Mẹ Diệp ?

Mẹ nó không phải là bà dì ghẻ kia sao ? Bà ta tên Thẩm . Châu Thẩm .

Sao có thể ?

Tôi đưa con Su đến bệnh viện , nó được dẫn ngay vào phòng hồi sức . Lúc nó mê man chìm vào giấc ngủ sâu . Tôi đi tìm bố..

Ông vừa hoàn thành ca phẫu thuật , ông nằm trong căn phòng trắng .

Một màu trắng tan thương , chết chóc .

Ngày mẹ tôi rời xa cõi trần , bà cũng nằm trong căn phòng trắng , bà cũng nhắm mắt , bà cũng mãi mãi không cười ...

Tôi tựa đầu vào tấm kính trong , tôi nhìn chằm chặp gương mặt bình thản của bố tôi .

Mái tóc đã chấm vài điểm bạc , dung nhan đã dần xuống sắc , không còn phong lưu như ngày nào . Mẹ tôi ngày còn sống , bà thường cùng ông đi Spa , cùng ông an nhàn sống ngày tháng bình dị . Cũng có đôi lần bà nổi ghen đùng đùng với mấy cô thư kí mặc áo xẻ ngực , trễ cổ đứng sát gần ông bên bàn làm việc ở công ty . Nhưng , hết lần này đến lần khác , tôi chỉ thấy ông kéo bà vào phòng , đóng cửa rồi cả đêm không rời phòng.

Đến sáng hôm sau , mẹ tôi sẽ tự tay nấu bữa sáng cho hai bố con tôi . Bà cười đẹp hơn những ngày tháng trước...

Bà dì ghẻ kia đâu được như vậy ? Bà ta chỉ lo chăm sóc cho làn da nhăn nheo của bà , sáng ngủ tới trưa , trưa dậy ăn rồi đi đàn đúm , bỏ mặc ba tôi với đống việc ngổn ngang . Nó mới nhớ , bà ta đây rồi ? Bố tôi nằm kia còn bà ta đâu ?

Su của anh , em có thương bố .. chúng ta nhiều không ? Em có thương ông ấy nhiều như anh thương được không ? Được không ? Dùm anh được không ?

Lúc tôi nghe tin con Su đã tỉnh , tôi giật mình phát hiện tôi đã đứng dựa vào cái kính này gần 2 gìơ đồng hồ . Tôi đã nhìn thân hình cô độc của bố tôi 2 giờ đồng hồ . Tôi chợt nhận ra ... Tôi đã rơi quá nhiều nước mắt...

Tôi nhanh chóng đến tìm gặp con Su .

Cô y tá đang đút cháo cho nó , nó thấy tôi , cụp mắt lại , không dám nhìn tôi .

Tôi đứng ngoài cửa chờ nó ăn xong mới bước vào . Tôi ngồi đối diện với nó , nó quay lưng lại với tôi

Hay lắm ! Biết đối đầu với tôi rồi đấy ! Nhưng , được rồi , lần này tôi sai , tôi nhân nhượng nó .

Tôi ho khan , gãi gãi tai , suy nghĩ vài câu thoại

" Su , tao sai , tao xin lỗi "

Nó im lìm không đáp . Thách thức tôi ? Giỏi ? Tưởng tôi sợ nó ?

Sự thật là tôi sợ nó rồi , tôi lại xuống nước trước

" Anh xin lỗi thật lòng đấy ! Không đùa đâu ?!"

Nó lật người lại nhìn tôi , mặt nó kiểu " WTF ? Anh ? Ai cơ ?"

Nó nhìn tôi , phồng má lên bảo

" Em không có anh ! "

Mẹ kiếp , biết đốp lại rồi . Tôi thật muốn dang tay bóp cổ nó . Tôi tức giận , chửi thề mấy câu

" Ờ . Đờ mờ , mày dell có anh . Ok , tao nhầm phòng! Xin lỗi "

Tôi đứng dậy toan rời đi , nó nhổm dậy , bàn tay nhỏ bé , buốt lạnh nắm lấy cổ tay tôi

" Từ đầu là anh sai .. Sao không.. Hối lỗi ..".

Chắc nó sợ tôi lại bất hòa với nó thật nên biết điều hơn đấy . Tôi ngồi lại ghế , kê gối đầu cao hơn một chút cho nó dễ nói chuyện. Tôi đỡ nó nằm xuống. Thực tình, tôi rất tò mò nó bị sao

" Kể đi ".

" Dạ ? Kể gì ?"

Tôi gãi gãi đầu , nên xưng hô kiểu gì đây?

Ừm , coi như tôi sến

" Kể cho anh nghe ai đánh Su ?"

Con Su mặt cực thỏa mãn , nó im im một lúc rồi Su bảo

Lúc tôi thả nó tại ngôi làng hoang đó. Nó nghe lời tôi , không nhúc nhích nửa bước chờ tôi . Chờ tới trưa , tôi vẫn không về. Nó mỏi chân ngồi xuống . Có tầm 10 đứa trẻ ăn xin đến bên nó , chìa tay xin nó bố thí ít tiền . Nó lôi tiền trong cặp ra , đưa cho mỗi đứa 20 k .

Nó đưa tiền cho bọn chúng xong , nó muốn cất tiền vào cặp , lũ kia nổi lòng tham . Chúng giật cặp của nó , nó nhất quyết sống chết không đưa . Nó giằng với chúng nó , trong lúc gồng sức , hai cúc áo đứt chỉ . Nó buông tay ra , cặp mất , nó tức giận chửi

" Lũ khốn nạn !!!"

Bọn kia hình như bị chọc tức. Chúng nó nhìn nhau , hùa vào.. Đánh đập con Su . Mỗi đứa đá một cái , lại còn giật tóc nó , tát nó , cào nó . Bọn chúng là lũ khốn đốn , khổ sở từ lâu , không có chỗ phát tiết , chúng trả lại hết uất ức lên người Su.. Lúc bọn nó sắp rời đi , con Su đột nhiên quỳ xuống , nó đập đầu xuống đất ... Van xin..

" Tôi cho các cậu tiền.. Trả chai nước trong cặp lại cho tôi..."



" Nước ? " tôi sững sờ , muốn bổ đầu nó ra xem não nó cấu tạo bằng gì ? Một chai nước ? Phải hạ mình cầu xin?

Nó gật gật đầu , mặt bí xị

" Nhưng rồi vẫn bị mất.."

" Chai lavie Su ôm ?"

" Anh thấy rồi hả ?" Con Su mắt long lanh nhìn tôi

Tôi tự thấy chột dạ . Tôi ném nó vào sọt rác của bệnh viện rồi.. Nó bám đầy đất cát.. Ghê chết đi được...

Tôi không muốn nó biết , tôi đánh trống lảng

" Lấy nước làm gì ?"

Su lại cúi đầu, nó vò vò cái chăn

" Em sợ anh đi lâu.. Sẽ khát.. Em không muốn bị anh nói là vô dụng.. chỉ biết đứng chờ.."

Su của anh , mai này trên đường đời , đừng bao giờ nghĩ đơn thuần vậy nữa , em nhé ? Đừng nghĩ rằng bản thân em bao dung , em độ lượng họ sẽ cảm động với em . Chỉ anh mới đối với em vậy thôi , chỉ anh thôi.

Em của anh...

Ai không hiểu chỗ nào cmt đi Chii giải thích đủ =.=

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro