Chương 2
Năm năm trước, tại bệnh viện ANP ở New York, Chu Di Hân đã chọc hút hơn chục quả trứng ở đó, cuối cùng chỉ còn lại 8 phôi, một trong những phôi cao cấp nhất đã được cấy vào tử cung của nàng sau ba tháng được nuôi bên ngoài, từ đó ở bên trong phát triển.
Phôi thai đó chính là Chu An Ca bây giờ.
Chu An Ca không phải là tiểu tiên nữ hạ phàm, cô nhóc là do Chu Di Hân mang nặng đẻ đau mà có, còn thiếu chút nữa lấy đi mạng sống của mẹ cô bé, nghẹn đắng nuốt ngàn cay mà sinh ra.
Chu Di Hân bắt tay với Bách Hân Dư, bàn tay mảnh khảnh không có hơi ấm, sau đó trong lòng dâng lên một loại cảm giác hoảng sợ. Nàng rõ ràng không biết Bách Hân Dư, nhưng khuôn mặt của cô ấy... sao nhìn quen quá vậy?
"Mẹ, nhanh mở cửa đi, con muốn chơi game." Chu An Ca nhốn nháo vỗ cửa, ngẩng mặt nhìn mẹ.
"A,mở ngay đây." Chu Di Hân nhìn An Ca một cái, vội vàng cúi đầu tìm chìa khóa.
Vừa móc chìa khóa xong, Chu Di Hân tựa hồ đã nhận ra điều gì đó, chậm rãi ngẩng đầu lên, lại gặp phải khuôn mặt Bách Hân Dư.
"Cô không sao chứ?" Bách Hân Dư nhận thấy nàng có gì đó kỳ lạ, cảm thấy bản thân đột ngột đến cũng quá tuỳ tiện, nên từ trong túi lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho nàng.
"Không sao, không sao." Chu Di Hân vừa nhận lấy vừa mở cửa thì thầm dòng chữ trên tấm thẻ, "Bách Hân Dư, CEO của Tập đoàn Bách Thị..."
Nàng nhớ đã nhìn thấy cái tên này trên trang tin tức hiện ra khi máy tính được bật lên, người này là một doanh nhân nổi tiếng.
Cánh cửa mở ra, Chu An Ca đẩy cửa rồi đá văng đôi giày da ra, vội vàng nhảy lên ghế sofa, vứt con gấu George mà mình không thích, cầm iPad lên và chọc vào màn hình.
Chu Di Hân không biết nên chiêu đãi vị Bách tổng tự dưng đến nơi này như thế nào, nhưng để người ta đứng ở cửa thì cũng không lịch sự cho lắm, nàng do dự: "Hay là...."
"Tôi có thể vào được không?" Bách Hân Dư bình tĩnh tự nhiên hỏi.
Chu Di Hân vội vàng nghiêng người nhường chỗ cho đối phương tiến vào: "Mời vào."
Rõ ràng đây là nhà riêng của nàng nhưng mà nàng lại cảm thấy bị gò bó.
Chu Di Hân đi vào rót nước cho Bách Hân Dư, liếc mắt nhìn cô ấy cởi giày cao gót, vì ở nhà hầu như không có khách nên trên giá giày cũng không có dép dành cho khách nên cô ấy đi chân trần đi vào, đến chỗ Chu An Ca thì ngồi xuống cạnh đó.
"Dì là bạn của mẹ cháu sao ạ?" Chu An Ca liên tục dùng đôi bàn tay nhỏ bé của mình lướt trên màn hình Ipad, cô bé đang chơi một trò chơi nấu ăn mới tải xuống. Mẹ chỉ cho phép chơi một giờ mỗi ngày nên cô bé phải tranh thủ thời gian mà chơi, nói chuyện với người ta nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm vào ipad.
"Không phải." Bách Hân Dư nói, từ trong túi tìm ra một xấp giấy, toàn viết bằng tiếng Anh.
"Cô hỏi tôi có đến ANP không để làm gì?" Chu Di Hân đưa ly nước, Bách Hân Dư nhận lấy không uống, nói cảm ơn rồi đặt lên bàn.
"Đây là ANP đưa ra lời giải thích về sự cố y tế, mời cô xem qua." Bách Hân Dư đã quen với việc kiềm chế cảm xúc, mặc dù sự việc này quá khó tin nhưng cô vẫn bình tĩnh nói.
Nhưng sự mệt mỏi thể hiện ra, khi cô đỡ trán.
"Tôi... tôi không xem, tiếng Anh của tôi không tốt lắm..." Chu Di Hân theo bản năng lùi lại một bước.
Sự cố y tế là loại sự cố gì? Vừa nghe là biết chuyện không tốt lành rồi, tại sao Bách tổng của tập đoàn Bách Thị lại đến tìm nàng chứ, còn lại đưa cái phần giải thích sự cố này cho nàng.
"Tôi không biết phải nói thế nào với cô..." Bách Hân Dư đưa ra bản giải thích này là bởi vì cô không nói ra lời được.
"Vậy thì đừng nói nữa." Chu Di Hân giả vờ cười nhạt, cầm ly nước rót cho Bách Hân Dư, uống mấy ngụm.
"Tôi có một đứa con gái bốn tuổi...." Bách Hân Dư hơi nhíu mày, cố gắng giải thích chuyện này với Chu Di Hân.
"Muốn làm bạn với An Ca sao ạ?" Chu An Ca vừa mới làm bánh trong trò chơi xong, nghe tin cái dì mới đến cũng có một cô con gái, Chu An Ca giơ tay cao.
"An Ca, đừng cắt ngang lời người lớn." Chu Di Hân quay người ra hiệu cho Bách Hân Dư, "Chúng ta vào phòng ngủ nói chuyện."
Bách Hân Dư theo nàng vào phòng ngủ chính, phòng ngủ trang trí theo phong cách Bắc Âu đơn giản, cửa sổ lồi bày đầy các loại thú bông, Chu Di Hân lập tức đóng cửa lại.
"Sự cố ý tế nghĩa là gì?" Nàng trầm giọng hỏi, ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn trong phòng.
"Là nhầm lẫn." Bách Hân Dư nói, giọng điệu vẫn lạnh lùng như cũ.
"Nhầm cái gì?" Thái độ của Chu Di Hân rất buồn cười, phòng khám đó chuyên hỗ trợ sinh sản, nếu không chữa khỏi bệnh thì có thể xảy ra chuyện gì?
"Phôi thai." Bách Hân Dư đứng cách nàng vài bước, dừng lại một chút, "Phôi thai của chúng ta bị nhầm lẫn."
Chu Di Hân khó hiểu nhìn nàng: "Chúng ta? Tôi và cô?"
Hai cái người pháo bắn ba ngày còn không tới, thế mà còn có chuyện nhầm phôi thai?
"Cách đây 5 năm, tôi có làm thụ tinh trong ống nghiệm tại ANP. Lúc đó có 8 phôi. Vì tôi không muốn mang thai, cũng không có thời gian để mang thai nên tôi sử dụng kỹ thuật tử cung nhân tạo, yêu cầu đội ngũ kỹ thuật cấy phôi có chất lượng tốt nhất vào máy ấp."
Chu Di Hân ngơ ngác nghe cô ấy nói, kỹ thuật cao cấp mới xuất hiện trên tin tức mấy năm trước đã có thể sử dụng được sao? Và người phụ nữ này, đến mang thai cũng không muốn mang, chạy đến đây nói với nàng là nhầm phôi thai ư?
"Ngày cấy ghép, ngoài đội ngũ kỹ thuật mà tôi thuê để tiếp nhận cấy ghép cùng lúc, còn có cô." Bách Hân Dư cụp mắt nhìn Chu Di Hân, người này rõ ràng còn chưa định thần lại được, nhất thời không nói nên lời.
"Cho nên ý của cô là... An Ca nhà tôi..." Chu Di Hân hít sâu một hơi, làm động tác nuốt nước bọt, "Là con của cô sao?"
Bách Hân Dư tháo kính ra, xoa xoa sóng mũi, lộ ra vẻ mệt mỏi: "Đúng vậy."
"Sao có thể được chứ?" Chu Di Hân tự lẩm bẩm, sau đó nhanh chóng phủ nhận: "Không thể nào."
Bách Hân Dư đứng trước mặt nàng không nói gì, cho đến khi Chu Di Hân ngẩng đầu nhìn vào mắt cô ấy, đôi mắt đang bối rối mất tập trung của đối phương bỗng nhiên bị bao phủ bởi một tầng sương mù.
Quá giống, giống đến nỗi Chu Di Hân cuối cùng cũng biết tại sao ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Bách Hân Dư nàng lại có cảm giác quen thuộc như vậy.
Nét mặt của An Ca không giống nàng lắm, mà mắt của An Ca lại giống hệt mắt của Bách Hân Dư, đuôi mắt dài, có hình dạng giống cánh hoa đào.
Chu Di Hân luôn tin rằng con gái mình giống người tình nguyện hiến tinh trùng hơn, dù sao thế hệ trước luôn nói rằng con gái sẽ giống ba mình hơn, vì vậy nàng không bao giờ để ý đến vấn đề này.
Hoá ra con gái cũng được thừa hưởng gen của mẹ...
Chu Di Hân hốc mắt cay cay, nước mắt tràn mi.
"Đừng như vậy..." Bách Hân Dư chưa từng thấy ai khóc trước mặt cô, mặc dù cô đã chuẩn bị tinh thần đến đây, nhưng khi Chu Di Hân rơi nước mắt, cho dù cô có năng lực đến đâu trong giới kinh doanh, thì lúc này bản thân không biết nên làm gì.
"Đừng thế nào?" Chu Di Hân nước mắt chảy dài trên mặt, nàng sợ An Ca đang ở trong phòng khách nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, nàng nghiến răng nghiến lợi hạ giọng: "Tôi nuôi con bốn năm, cô đột nhiên chạy đến nói cho tôi biết con bé là con gái của cô sao là sao?"
Bách Hân Dư buông tay xuống, im lặng nhìn nàng khóc.
Cô là người có lý trí, cho rằng chuyện nhất định phải giải quyết: "Nếu cô không tin, tôi có thể cùng An Ca làm xét nghiệm ADN."
Hai tay Chu Di Hân nắm chặt vào nhau, vẫn không ngừng run rẩy.
Người phụ nữ này dựa vào cái gì ở trong nhà của nàng, còn nói một cách tự tin như thế hả?
Nhưng Chu Di Hân không thể không tin lời cô ấy nói, An Ca rất giống cô ấy, thật sự quá giống, ngay cả hình dáng vành tai đến nốt ruồi nhỏ trên đó cũng giống hệt nhau.
"ANP sẽ bồi thường, tôi sẽ không lấy một phần nào, sẽ đưa hết cho cô." Bách Hân Dư cho rằng nói ra lời này sẽ khiến Chu Di Hân dễ chịu hơn.
"Dựa vào đâu... dựa vào cái gì chứ...." Chu Di Hân mới không thèm số tiền đó, nàng thấp giọng nói, "Con bé nằm trong bụng tôi suốt mười tháng, lúc sinh ra con bé tôi còn xuất huyết nặng, bác sĩ không đợi thuốc tê có tác dụng đã trực tiếp mổ bụng tôi."
Này là người sống sờ sờ bị cắt da thịt, Chu Di Hân còn nghe thấy tiếng thịt tách ra, nàng đau đớn như muốn chết đi, nhưng lúc nghe thấy tiếng khóc đầu đời của An Ca, thế giới trong nháy mắt bỗng nhiên tươi đẹp hơn.
"Sợ sức đề kháng của con bé yếu, tôi kiên trì cho con bé bú đến một tuổi, ba mẹ tôi không chấp nhận đứa con ngoài giá thú này, vì con bé mà tôi đoạn tuyệt quan hệ với gia đình...." Chu Di Hân vùi mặt vào trong tay, cảm xúc mà cố gắng kìm nén cuối cùng cũng vỡ ra, đau lòng kêu lên: "Rõ ràng cô chẳng làm gì hết, dựa vào đâu mà trở thành mẹ con bé hả?"
Cánh cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Chu An Ca chân trần đứng ở cửa, lo lắng nhìn mẹ mình và người dì lần đầu tiên gặp mặt.
"Mẹ, sao mẹ lại khóc?" Cô nhóc cầm tờ giấy trên đầu giường nhét vào trong ngực Chu Di Hân, "Mau lau đi."
Chu Di Hân vội vàng lau đi nước mắt trên mặt, cố gắng nở nụ cười thoải mái trước mặt con gái: "Mẹ không sao, An Ca ra ngoài chơi đi."
"Là dì này bắt nạt mẹ sao"? Ấn tượng đầu tiên của Chu An Ca về Bách Hân Dư không tệ, nhưng bây giờ lại nhìn cô ấy đầy cảnh giác.
"Không có nè." Chu Di Hân hốc mắt vẫn đỏ hoe, nàng nhẹ nhàng đẩy An Ca ra ngoài.
Bách Hân Dư nhìn cô nhóc nhỏ bé giống mình, trong đầu lại hiện lên một khuôn mặt nhỏ nhắn trẻ con khác.
Cô quay lưng lại với hai mẹ con, lấy điện thoại di động ra mở WeChat, có tin nhắn mới từ dì Vương: "Lịch Lịch không chịu uống thuốc, khóc đòi mẹ."
Cánh cửa lại đóng lại, căn phòng trở nên vắng vẻ đến khó chịu.
"Tôi không phải đến để cướp đứa bé từ tay cô." Bách Hân Dư tắt màn hình điện thoại, khi cô lên tiếng lần nữa, giọng nói của cô có chút run rẩy.
"Vậy cô nói cho tôi biết chuyện này là muốn làm gì?" Chu Di Hân đặt Bách Hân Dư vào thế địch, hỏi không mấy thiện cảm.
Bách Hân Dư mặt vô cảm nhìn nàng, chậm rãi giơ tay lên, cô mở album ảnh trên điện thoại, tìm ảnh của Bách Chỉ Lịch trong đó rồi giơ lên trước mặt Chu Di Hân.
Đó là một trong số ít những bức ảnh hai mẹ con chụp cùng nhau, trước khi chưa biết bệnh của Bách Chỉ Lịch, Bách Hân Dư đã đưa cô bé đến khu vui chơi giải trí, cô bé ôm cổ mẹ, vui mừng đến mức không chịu buông ra nhất quyết đòi chụp ảnh với mẹ.
Ánh mắt Chu Di Hân nhìn vào màn hình điện thoại, cô bé trong ảnh có đôi mắt tròn xoe, ước gì muốn dính chặt vào người Bách Hân Dư, khiến nàng lầm tưởng kia là bản thân khi còn nhỏ.
"Con bé tên Bách Chỉ Lịch, là con gái của tôi..." Bách Hân Dư đặt điện thoại xuống, lặng lẽ nhìn Chu Di Hân: "Cũng là con của cô."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro