Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

stress

Rating: 18+

Tôi ở trong một khu trọ tuềnh toàng, những dãy phòng cấp bốn. Sáu phòng trọ, chung nhau một khoảng sân với một cây si trồng ở góc, một cái nhà tắm, một cái nhà vệ sinh, một cái bể nước. Phòng trọ của tôi ở cuối dãy, đối diện với cây si, là một căn phòng vuông vắn, lúc nào cũng có chuột chạy trên cái trần lợp xốp và thỉnh thoảng lại có một vài con mèo làm tình dữ dội, kêu eo éo như tiếng trẻ con khóc giữa đêm khuya. 

Có lần một con mèo cái với cái bụng to ệch len lén trốn vào phòng tôi lúc nào tôi không hay. Tôi chỉ biết đến sự có mặt của nó vào một đêm mưa rả rích, tôi nằm ngủ không yên. Tôi hình như nghe thấy một tiếng động gì đó không phải của lũ chuột, nhưng tiếng động ấy lại bị trận mưa ngoài trời lấn át khiến tôi không thể định hình rõ. Tôi cảm giác có gì đó ở ngay dưới mình, có lẽ là ngay dưới chân giường mình, trong đống đồ đạc tôi chất chật kín. Tôi bật đèn bàn, cúi xuống gầm giường, nhìn qua một lượt, chỉ thấy những hộp sắt, bao tải, ba lô ngổn ngang. Và tôi lại nằm, nghĩ chắc chỉ là một con chuột chui rúc đâu đó, cắn xé những món quần áo mùa đông cũ rích của tôi. 

Nhưng tôi vẫn không yên. Và tôi lại nhoài người cúi xuống, lần này không bật đèn. Hai hình tròn sáng xanh rọi ra từ gầm giường tối om khiến tôi giật bắn mình, ngã nhào xuống đất. Tôi vội vã bật đèn, lôi đống đồ đạc ra ngoài, để lộ con mèo chửa lông vàng trắng đang hằn học nhìn tôi như một phường giống đực bạo ngược. 

Tôi kéo con mèo, đá nó ra ngoài, đóng sầm cửa. Nó đã kịp cào tôi mấy đường rỉ máu trên cánh tay. Cũng chẳng kém gì những con mèo cái khác tôi biết, có con đã từng găm năm cái móng tay sơn đỏ nhọn hoắt của nó lên bắp tay tôi và nó thích chí khoe với con bạn bên cạnh những mẩu thịt của tôi còn vướng lại trên ngón tay nó. 

Tôi mở đầu cuộc rượt đuổi mà tôi là kẻ chạy trốn bằng những hồi ức ấy. Chúng tôi có sáu người, phe kia có tám. Tôi la lên :"Đánh nhau thế này là đ.éo công bằng!". Chúng tôi trốn vào phòng trọ ở phía ngoài, đối diện cái bể nước, như thể trò chơi ú tim của đám trẻ con. Tám kẻ bên ngoài đập rầm rầm vào cánh cửa. Rồi một kẻ rống lên :"Chúng mày! Lại đây mà xem!" 

Khi chúng tôi tò mò mở cửa phòng, một kẻ giật lấy cổ áo tôi kéo tôi lại gần cái bể nước. Một gương mặt mà tôi rất quen nổi lềnh phềnh trên mặt nước. Nhung. Đó là Nhung, cô bạn thời cấp hai của tôi. Đôi mắt cô nhắm nghiền và người cô đã trương lên. Tám kẻ kia bỏ chúng tôi lại, với một lời răn đe quen thuộc :"Chúng mày cứ liệu đấy!".

Chúng tôi có mười người, ngồi chung với nhau trong một tổ hồi học cấp hai. Tôi là tổ trưởng, không được lòng nhiều người còn lại. Nhưng bốn năm cấp hai với tôi là những ngày tháng tình bạn khăng khít, khi nhóm người chúng tôi đã chung nhau làm đủ thứ từ học hành đến chơi bời. Luôn luôn hoài niệm những kí ức tốt đẹp ấy, tôi đã chẳng buồn kết thêm bạn kể từ khi vào cấp ba. 

Vì thế, một thứ suy nghĩ bùng lên trong đầu tôi. Chúng tôi sẽ chết. 

Hai đứa nữa cũng đã chết. Những đứa còn sống hoang mang. 

Mình sẽ chết, tôi nghĩ. Có một tên sát nhân nào đó ẩn mặt đang lên kế hoạch giết hết chúng tôi. Hắn nguy hiểm, lợi hại hơn cả tám kẻ kia. Không một ai biết hắn, nhưng hắn có thể tàng hình, ẩn thân bất cứ đâu, chỉ cần chúng tôi lơ là, hoặc chợp mắt ngủ, hắn sẽ tới siết cổ, hoặc đâm chúng tôi đến chết. 

Tôi cố gắng bình thản. Tôi gặp gia đình mình ngay sau đó, nói thẳng thắn với họ :"Con sẽ chết!". Tôi thu dọn đồ đạc của mình, đốt hết những thứ riêng tư có thể tố cáo mình là một con người điên rồ, bệnh hoạn. Và tôi nằm xuống, chắc chắn mười mươi kẻ sát nhân đang ở quanh đây, lẩn trong bóng đêm. Tôi nghĩ hắn sẽ đâm chết tôi với khoảng ba mươi nhát. 

---

Tôi tỉnh dậy, cái chăn mỏng đắp kín đầu. Tôi dành một ít phút để nghĩ về giấc mơ trước khi tôi sẽ quên béng nó đi mất. Nó giống một kiểu phim kinh dị Mỹ, như I always know what you did last summer. Nó cũng giống như game mà tôi hay chơi, chúng tôi thường đi với một group 6 người, và có một class gọi là Assassin, y như cái tên của mình, chuyên tàng hình và dùng dao hạ sát đối phương. 

Tiếp theo, tôi sợ rằng những gì mà báo chí cảnh báo về tác hại của game, của phim Mỹ là đúng, mặc dù trước đây tôi một mực nghĩ đó chỉ là những lý lẽ bao biện cho mặt trái của xã hội hiện đại.

Tôi vẫn còn cảm giác sợ sệt. Kể cả khi đã tỉnh và thấy sắp trưa, tôi vẫn nghĩ trong căn phòng có kẻ nào đó đang mưu toan đâm những mũi dao sáng loáng vào người mình. Tôi hồ nghi rằng nếu cảm xúc tiêu cực này còn gia tăng, hay những giấc mơ như thế vẫn tiếp diễn, thì sẽ có lúc, tôi thật sự trở thành một kẻ loạn thần. Tôi sẽ luôn co rúm trong một góc nào đó, sợ một kẻ vô hình tiến tới giết chết mình, hoặc tôi sẽ tự giết chết mình, để khỏi phải lo nghĩ về kẻ vô hình kia. Tôi nghĩ mình sẽ sớm phải vào trại tâm thần nếu không thành một bình tro. 

Và đâu đó lại có một bài báo mạng giật tít, "Tác hại của game bạo lực", "Một thanh niên tự tử trong phòng trọ vì nghiện game", "Chứng loạn thần gia tăng trong giới trẻ", vân vân. 

Thú thật, tôi có nghiền game, và mấy cảnh trong mơ rất liên quan tới những cảnh trong game của tôi, nhưng tôi đã chơi game sáu, bảy năm mà chưa từng gặp một giấc mơ như thế, trong khi tôi đã một tuần nay tôi không chơi game. 

Tôi hết tiền. Công việc đang gặp vấn đề. Gia đình có nhiều chuyện lục đục. Người ta thường nói chơi game để xả stress, tôi thì bỏ game vì stress. 

Không còn cả tâm trạng để mà chơi game. 

---

Phòng tôi có một cái tủ gỗ với một cánh tủ là gương. Điều đó tố cáo tôi là một thằng con trai không bình thường, mặc dù tôi đã nhiều lần phải giải thích rằng cái tủ là do tôi thừa kế của người thuê phòng trước đó, hai chị con gái. Con trai bình thường, và nhất là lại đi ở trọ, thường không có những cái gương như thế. Cùng lắm chúng chỉ dùng một cái gương to cỡ cái đĩa để thỉnh thoảng nặn mụn, cạo râu, chải chuốt trước khi đi tán gái. Thế mà, tôi ở một mình, mà lại có một cái gương cao bằng cả người mình. 

Mặc dù mục đích ban đầu của tôi khi giữ cái tủ lại là để có chỗ đường hoàng để quần áo, cái gương vẫn bằng một cách nào đó soán lấy một phần khá lớn trong cuộc sống thường ngày của tôi. Sáng, ngồi dậy khỏi giường, tôi đã thấy mình trong cái gương. Mỗi lần ra vào phòng, cái gương lại đập vào mắt tôi. Khi tôi lấy quần áo, thay quần áo, tôi lại nhìn mình trong gương. Dần dần, soi gương thành một việc làm thường xuyên của tôi. 

Tôi lột sạch đồ và đứng yên trước gương. Tôi chưa bao giờ thấy mình thật đến thế. Từng sợi tóc, lông mày, sợi râu, từng cái nốt ruồi trên mặt, trên cơ thể, và cả cái dương vật ẽo uột của tôi nữa. Tôi cầm lấy nó, di đi di lại lớp da, nắm chặt hơn và kéo đều hơn. Tôi thở ra một hơi dài thườn thượt, thả cái dương vật xuống lủng lẳng nhăn nhúm. Tôi còn không có cả tâm trạng để mà thủ dâm. 

Tôi tiến sát mặt mình vào gương, nhìn chằm chằm. Tôi nhớ có một lần tôi đọc trên web một bài giải trí về ý nghĩa của những nốt ruồi. Tôi có một cái ngay khóe mắt, một cái ngay dưới mắt. Tôi biết chúng đều hàm ý tôi là kẻ rủi vận, lắm chuyện khổ tâm, là con trai mà cũng phải rơi lệ một đời. Nhưng tôi nhớ nốt ruồi ở mỗi bên má có một ý nghĩa khác nhau. Và tôi đột ngột loạn trí, bên nào là bên trái, bên nào là bên phải.

Tôi không còn biết đâu là trái và đâu là phải khi cứ bị cuốn mắt vào trong gương. Khi tôi giơ những cánh tay và cố định vị trong gương đâu là phải đâu là trái, tôi thấy mình rối cả óc. Tôi chẳng còn biết đâu mới là con người thật của mình và đâu chỉ là hình ảnh phản chiếu trong gương, với những lý thuyết vật lý tôi đã từng thuộc làu làu. 

Trong phòng tôi có những tiếng động lạ. Như tiếng một cuốn sách đập xuống mặt bàn. Nhưng hiển nhiên không có một cuốn sách nào đang cử động. Hay tôi nghe nhầm? Hay tôi vẫn còn đang quay cuồng về hai mặt phải trái, về một tay sát thủ ẩn mình và giờ tôi lại còn đổ vấy nghi ngờ cho cả những thứ mà tôi vẫn đọc để cứu vớt tâm trạng mình. 

Âm thanh ấy vẫn cứ vang lên mà tôi tuyệt không rõ ở đâu. Nó khiến tôi nghĩ tôi sẽ phải xé, hoặc đốt ra tro nó nếu như tôi tìm thấy nó. 

Tôi nghĩ, tôi bị stress thật. Thật đến mức tôi sắp muốn phát rồ. 

---

Tôi ra đường cho khuây, cho đỡ sợ. Hết tiền, chẳng đi ăn gì được. Tôi cứ ngồi trong một quán nước mà nhìn ra ngoài đường. Những đứa con gái ưa nhìn ăn vận đáng yêu đi đi lại lại. Mấy thằng ngồi cạnh tôi kháo nhau về cặp mông, cặp vú hay thậm chí là cả cái mũi của mấy ả đang đứng mua đồ ở cửa hàng tạp hóa đối diện. Chúng nó đang mua cả băng vệ sinh, lựa chọn giữa loại có cánh và không có cánh. Chúng nó nói oang oang đến mức tôi cứ thấy Diana, Kotex, Kotex, Diana, ban đêm, ban ngày, có cánh, không có cánh, dày dày mỏng mỏng đập chát chúa vào màng nhĩ của mình. 

Tôi phát chán vì con gái, vì gia đình, vì công việc, vì tiền bạc. Tôi phát ốm vì giấc ngủ, vì hình hài, vì thủ dâm. Tôi đã nghĩ mình nhất định nên đến bác sĩ, hoặc sớm thì muộn, cái ý nghĩ về việc tự thiến dái mình như trong một cuốn sách tôi từng đọc của Michel Houellebecq cũng sẽ sớm đến trong tôi. 

Nhưng tôi hết tiền. Tiền ăn còn không có đủ. Công việc đang lung lay, gia đình đang rạn vỡ. Tôi tin rằng cái bản năng làm thằng đàn ông trong tôi giờ cũng ẽo uột trước nỗi sợ của tôi với stress. 

Thế là tôi biết tỏng, có kẻ đang mưu toan ám hại tôi, chẳng phải do game, chẳng phải do phim, do sách. Tôi thừa biết kẻ nào vừa nghĩ ra điều ấy.

Tôi có một con người yêu. Tôi cực lực hy vọng rằng ả chỉ là một trường hợp cá biệt hy hữu, nếu không ả sẽ làm tôi nghĩ xấu về cả cái quê hương của ả, tỉnh TH. 

Hồi đầu yêu nhau, ả tốt với tôi mọi nhẽ. Ả chăm lo cho phòng trọ của tôi, những bữa ăn mà tôi hay bỏ bê. Ả tâm sự, kể chuyện này nọ với tôi. Tôi yêu cái mùi thơm trên tóc ả, cặp mông tròn đầy vênh váo của ả và cả những món ăn ả nấu. 

Nhưng gần đây, ả bắt đầu tỏ ra quá quắt. Mỗi lúc cãi nhau, tôi lại phát hiện ra ở ả những điểm xấu khiến tôi phát nôn. Ả tỏ ra là một con đàn bà giữ trinh. Nghĩa là ả dâm đãng, ả tình tứ với mọi thằng đàn ông ả bắt gặp. Ả ăn mặc gợi tình, dù ngoài cặp mông, tôi chẳng thấy ở ả có gì chân thực. Ngực ả độn lên một đống, ả nối tóc, lắp mi giả, cặp môi lúc nào cũng đỏ bóng nhễ nhại.

Hễ ở gần nhau là ả lại khiêu gợi tôi chạm vào người ả. Ả thích thú mỗi khi sờ vào đũng quần tôi và thấy tôi cương cứng. Những lúc ẩy ả nói gì tôi cũng gật. Ả bảo tôi đưa tiền cho ả mua quần áo, giày dép, tôi gật. Ả bảo tôi hãy yêu ả trọn đời trọn kiếp, tôi hoàn toàn gật. Kể cả có lần ả bảo tôi có dám chết vì yêu ả không, tôi gật đầu không chút chần chừ. Chỉ để ả cho tôi được kéo xuống một chút cái quần của ả, để tôi được lại ghé sát bộ ngực của ả, cái gáy đầy mùi nước hoa của ả. 

Nhưng mỗi khi tôi chạm tay vào trong quần ả, ả giãy nảy lên với tôi. Ả tát, cào rách cả má tôi với những cái móng tay của ả. Ả mắng chửi tôi thậm tệ. Nào là "Đàn ông các anh rặt một lũ tham lam! Vợ thì thích vợ trinh, mà hễ có người yêu là muốn phá!". Tôi tự ái nói "Chẳng phải! Anh là hạng người thế nào mà lại nghĩ như thế!". 

Ả giữ rịt cái l' trinh trắng của ả bằng mọi cách. Mặc dù có lần ả nói tôi đã là người yêu thứ sáu, hoặc thứ bảy của ả. Và thế thì đã có ít nhất năm, sáu thằng được như tôi, là quần phá ngực ả, mông ả, đùi ả thỏa thích. Nhưng tôi cũng hoàn toàn tôn trọng tư tưởng giữ gìn của ả, vì đó là điều duy nhất ở ả tôi thấy còn có đạo lý. 

Nhưng kể cả thế, ả là một con đàn bà làm tình tệ hại. Ả ngây ngất mỗi khi tôi vuốt ve, hôn hít cho ả. Đổi lại, ả không giúp tôi bất cứ điều gì. Ả ngồi cười những khi tôi thủ dâm, và tôi thấy thế còn hơn là để ả bóp d*i hay cắn thô bạo vào ch*m mình. 

Nhưng, tôi là bạn trai của ả. Tôi phải đưa đón ả, cung phụng ả, luôn phải chiều lòng những yêu sách của ả mà càng ngày những yêu sách ấy càng trở nên vô lý. Tôi luôn phải khen ngợi ả, đồng ý với mọi quyết định của ả. Sau hai tháng yêu nhau, tôi cảm giác mình như đã thành một ông chồng hờ đến cả hai mươi năm. 

Bất kể tôi đã phải kiếm thêm một công việc ngoài giờ để có đủ tiền chiều chuộng ả, ả chưa bao giờ ghi nhận với người khác rằng phần lớn đồ đạc trên người ả là do tôi mua cho. Có những ngày tôi nhịn đói hai ngày để đưa ả đi ăn một bữa tối. Từ khi quen ả tôi không để dành ra đến một trăm nghìn, và tôi phải dẹp ngay ý định đổi xe máy vào cuối năm nay, mặc dù con wave tôi đang đi đã tã tời sau khi qua tay đến bốn người chủ. 

Và khi tôi nói với ả, công việc của tôi không thuận lợi. Tôi đã thử việc ở đó với mức lương 2 triệu một tháng suốt tám tháng nay, hy vọng mình sẽ sớm được kí hợp đồng chính thức, hưởng mức lương khởi điểm 4 triệu rưỡi, ít ra cũng sống đỡ chật vật hơn bây giờ. Nhưng cứ mỗi tháng trôi qua, tôi vẫn làm việc cật lực, thái độ của tay giám đốc chưa có gì là muốn nhận tôi, và đôi lúc người ta còn nói với tôi những lời hàm ý rằng tôi sẽ sớm bị sa thải. 

Tôi rầu rĩ nói với ả nguyên nhân có lẽ vì tôi, chứ không phải vì biên chế eo hẹp của họ. Tôi chẳng phải một đứa xuất sắc, chắc họ đang nghĩ tôi làm ăn như cứt. Họ đã cho tôi cơ hội, và tôi chẳng tận dụng được một chút gì những cơ hội ấy. Chắc tôi sẽ phải đi kiếm việc khác. Lại những ngày tháng thất nghiệp ngồi đọc website việc làm đến đau cả mắt. 

Ả không an ủi, động viên tôi một lời. Trái lại, ả nổi cơn tam bành với tôi. Đại ý, tôi nhu nhược, bất tài, đ.éo thể làm chỗ dựa cho vợ cho con sau này. Đại ý, tôi làm gì thì làm, ả không cần biết, nhưng ả đang muốn có thứ nọ, thứ kia, nếu tôi không mua được cho ả, cút mẹ tôi đi. 

Tôi tát ả vì ả nói năng hỗn láo. Lập tức ả túm lấy đầu tôi dúi xuống dưới háng ả. Ả chửi thề trước khi bỏ đi:

- Dí l' con mẹ mày!

---

Tôi uống rượu, cả buổi tối. Tôi mua một chai lavie về nhà, đóng cửa ngồi uống một mình. Tôi dựa lưng vào cái tủ gương, để khỏi phải tự nhìn thấy mình. Tôi nhìn lên cái trần nhà lợp xốp, với những con chuột chạy qua chạy lại, và những con mèo eo éo làm tình. Tôi thấy mình nhẽo nhoẹt một cách đáng buồn, cả người muốn chảy xuống thành một đống bầy nhầy da thịt. 

Tuyệt đối chán nản, tôi nốc hết chai rượu lúc nào không hay. Rượu không thơm, còn làm tôi đau đớn trong ruột như mới tu phải cồn. Tôi bị dạ dày nặng, mà tôi không ăn cơm, lại còn đi uống rượu. Giả như giờ tôi có ngộ độc rượu mà chết ngay đi, tôi cũng thấy vừa lòng. 

Tôi muốn khóc lắm, mà không khóc được. Tôi thấy làm đàn ông khổ quá. Tôi thấy cái giống đực sớm muộn gì cũng phải chết hết với cái cuộc đời này. 

Thế là tôi mở danh bạ điện thoại. Tôi gạt đi mọi con giống cái, gạt đi cả những thằng giống đực đang quỵ lụy những con giống cái. Tôi gọi điện vào số một thằng tôi học cùng trước đây, một thằng từng khiến cả lớp tôi loạn cào cào vì scandal sờ soạng một thằng khác trong kí túc xá, sau đó nó bị đuổi ra ngoài.

Thằng cha đến cửa phòng tôi sau có mấy chục phút. Nó pha nước chanh gừng cho tôi uống giã rượu và còn mua cả bánh quy cho tôi ăn để tôi đỡ cào ruột. 

Thằng cha có một cặp mông tròn căng, đẹp như mông con gái. Dù mặt nó đầy mụn trứng cá và chẳng mấy điển trai. 

Tôi cũng chẳng nhớ được làm sao mà tôi lại rủ nó làm tình. Chắc vì một lúc nào đó trong quá khứ, khi làm tình với con ả kia, tôi đã nghĩ, thà bị một thằng gay thúc vào đ*t mình còn hơn là thủ dâm tốn kém kiểu này. 

Và thế quái nào, nó làm tôi sướng, dù đầu óc tôi còn đau như búa bổ sau khi mới giã rượu.

---

Sáng hôm sau, khi tôi tỉnh dậy, thằng cha bạn tôi đã đi mất. Nó để cho tôi đồ ăn sáng, thuốc cảm. Nó nhắn tin trong điện thoại, nó phải đi làm, tôi giữ gìn sức khỏe. Nếu tôi còn cần nó, cứ nhắn cho nó một tin, hết giờ làm nó sẽ về. 

Tôi cứ nằm trên giường mà đọc đi đọc lại cái tin nhắn điện thoại. Lúc ấy tôi mới nghĩ, cuộc đời hóa ra vẫn còn nhiều lựa chọn khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #gay