Chương 5: Mối Quan Hệ Được Dẫn Dắt Bởi Những Bí Mật
Buổi sáng hôm sau, ánh sáng yếu ớt của bình minh chiếu xuống ngôi làng nhỏ nơi nhóm của Phương Trấn dừng lại nghỉ ngơi. Họ vừa rời khỏi một cuộc hành trình dài, nhưng không ai trong nhóm có thể yên lòng. Tâm trạng của Phương Trấn vẫn còn vương vấn với những câu hỏi chưa có lời giải về Mẫn Hạo, và những bí mật mà cuộn tranh cổ đã hé lộ.
Hiền Chân bước ra từ lều nghỉ, ánh mắt anh xuyên qua màn sương mờ đục, nhìn thẳng vào Phương Trấn đang đứng gần bờ suối, vẫn như đêm qua, lặng lẽ và trầm tư. Mặc dù cả hai đã trao đổi một vài lời hôm trước, nhưng Phương Trấn vẫn giữ khoảng cách, không để ai biết rõ tâm trạng thực sự của mình.
"Ngươi vẫn chưa ngủ sao?" Hiền Chân tiến lại gần, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại mang một sự cứng rắn tiềm ẩn, như thể anh đã sẵn sàng đối diện với bất kỳ điều gì.
Phương Trấn không quay lại, đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào dòng suối, như thể muốn tìm kiếm sự bình yên trong đó. Nhưng trái tim anh lại không thể dừng lại những suy nghĩ, những hình ảnh của Mẫn Hạo cứ hiện lên trong tâm trí, vẽ nên một bức tranh khó hiểu.
"Ngươi nghĩ sao về chuyện này?" Phương Trấn hỏi, giọng anh khàn đi, pha chút mệt mỏi.
Hiền Chân không vội trả lời, anh đứng lặng lẽ một lúc rồi mới lên tiếng, giọng trầm ngâm. "Mẫn Hạo không phải là người dễ đoán. Ngươi biết không, anh ta luôn có cách của mình để che giấu sự thật."
Phương Trấn quay lại, ánh mắt sáng rực lên như thể đang chờ đợi một lời giải thích. "Tại sao anh ta lại giấu giếm mọi thứ? Chẳng phải tất cả chúng ta đều là bạn bè, sao lại có những điều anh ta không muốn tôi biết?"
Hiền Chân chậm rãi tiến lại gần, không rời mắt khỏi Phương Trấn. "Tình bạn đôi khi cũng có những giới hạn. Và những bí mật là những điều mà không phải ai cũng muốn chia sẻ. Chỉ có anh ta mới hiểu rõ những quyết định của mình."
Phương Trấn siết chặt tay, cảm giác như mọi thứ đang tuột khỏi tay mình. "Vậy, ngươi nghĩ sao về cuộn tranh? Nó có phải là lời cảnh báo không?"
Hiền Chân thở dài, rồi quay đi, ánh mắt anh nhìn xa xăm vào rừng cây phía trước. "Cuộn tranh không chỉ là vật cổ xưa, nó chứa đựng những ký ức, những sai lầm và cả những điều chưa thể kể ra. Nhưng nếu ngươi muốn biết sự thật, ta sẽ giúp ngươi."
Phương Trấn cảm thấy một cảm giác lạ lùng dâng lên trong lòng. Có phải Hiền Chân đang nói cho anh nghe một sự thật mà anh chưa sẵn sàng đón nhận? Hay anh chỉ muốn kéo dài mối quan hệ này, để đối diện với những bí mật không thể tránh khỏi?
Sau khi ăn sáng, nhóm tiếp tục lên đường. Mặc dù hành trình không có gì đặc biệt, nhưng Phương Trấn không thể không cảm thấy sự căng thẳng bao trùm. Tất cả mọi thứ xung quanh dường như không có ý nghĩa nữa. Anh nghĩ về Mẫn Hạo, về những điều mà anh ta đã không nói, và về cuộn tranh cổ mà anh đang giữ trong tay.
Khi mặt trời lên cao, nhóm đã đến một thung lũng, nơi có một ngôi đền cổ, nơi được cho là chứa đựng những bí mật về dòng tộc của Phương Trấn. Ngôi đền này từng là nơi linh thiêng, nơi mà những người trong dòng tộc đã truyền lại những truyền thuyết và cuốn sách cổ. Có lẽ, nơi đây sẽ có những manh mối mà anh đang tìm kiếm.
Phương Trấn bước vào đền, không nói lời nào. Cảm giác của anh như bị cuốn vào một không gian khác biệt, nơi mà thời gian như ngừng trôi. Những bức tượng và hoạ tiết xung quanh không làm anh bận tâm. Anh chỉ quan tâm đến một thứ duy nhất: sự thật.
"Chúng ta phải tìm ra manh mối," Phương Trấn thì thầm, đôi mắt sắc bén không rời khỏi từng ngóc ngách của đền.
Hiền Chân bước đến bên anh, không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát. Đột nhiên, ánh mắt của Phương Trấn dừng lại ở một bức tranh trên tường. Đây là bức tranh vẽ một con rồng đang bay lên trời, nhưng bên cạnh nó lại có một hình ảnh rất lạ – một bóng người đứng dưới đất, tay cầm một chiếc khăn trắng. Trong ánh sáng mờ ảo, hình ảnh ấy khiến Phương Trấn cảm thấy một sự quen thuộc kỳ lạ.
"Mẫn Hạo..." anh thì thầm.
Hiền Chân bước tới, nhìn theo ánh mắt của Phương Trấn. "Ngươi nghĩ đây là...?"
Phương Trấn không đáp, chỉ cảm thấy một nỗi lo sợ xâm chiếm tâm trí mình. Liệu Mẫn Hạo có đang giấu giếm điều gì đó to lớn? Và liệu anh có thể tìm ra sự thật trước khi quá muộn?
~ 夏云 (Hạ Vân) ~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro