Chương 3: Ám Ảnh Và Sự Thử Thách
Phương Trấn rời khỏi Vĩnh Triều cung điện, đi theo Hoàng Hiền Chân và nhóm người được giao nhiệm vụ giải mã cuộn tranh cổ. Trái tim anh như đang bị xé nát giữa nghĩa vụ và tình yêu, giữa lý trí và cảm xúc. Mỗi bước đi của anh đều như một vết thương, mỗi bước lại càng kéo anh xa hơn khỏi Mẫn Hạo, người mà anh đã từng thề sẽ không bao giờ rời bỏ.
Con đường đi qua những dãy núi hiểm trở, khu rừng thẳm sâu, gió lạnh thổi mạnh làm rối tung mái tóc đen của anh. Phương Trấn thầm nghĩ liệu mình có đang đi đúng con đường không? Nhưng ngay khi nhận ra rằng con đường này chính là cách duy nhất để cứu lấy đất nước, anh lại cảm thấy có gì đó thúc giục anh tiếp tục, dù cho trái tim anh đang muốn quay về.
Hiền Chân luôn đi cùng Phương Trấn, không bao giờ rời khỏi bên cạnh anh. Tuy nhiên, sự gần gũi giữa họ càng khiến Phương Trấn càng cảm thấy ngột ngạt. Dù Hoàng Hiền Chân là một người anh tin tưởng và kính trọng, nhưng những cử chỉ ân cần, ánh mắt luôn dõi theo anh mỗi khi nói chuyện lại khiến anh cảm thấy có gì đó kỳ lạ, như thể có một điều gì chưa được nói ra.
Một đêm, khi cả nhóm dừng lại nghỉ ngơi bên bờ hồ, Phương Trấn không thể ngủ được. Những bóng hình của Mẫn Hạo cứ hiện lên trong tâm trí anh. Anh nhớ những lúc họ cùng luyện tập võ công dưới ánh trăng, những lúc họ cùng nhau chia sẻ ước mơ về tương lai. Nhưng giờ đây, tất cả đã khác, mọi thứ đã thay đổi.
Trong khi Phương Trấn còn đang chìm trong những suy nghĩ hỗn loạn, Hiền Chân lại bước đến bên anh, ánh mắt của hoàng tử có chút mờ ám.
"Phương Trấn, ta biết tâm trạng của ngươi. Nhưng ngươi cũng biết, đây không phải là lúc để yếu lòng." Hiền Chân ngồi xuống bên cạnh, đưa tay vuốt nhẹ tóc Phương Trấn. "Ngươi là người duy nhất có thể giúp ta trong lúc này."
Phương Trấn nhìn vào đôi mắt của Hiền Chân, đôi mắt sáng ngời và đầy quyết tâm. Nhưng trong đó, cũng có một điều gì đó mà anh không thể đoán được, như thể có một bí mật mà Hiền Chân chưa tiết lộ.
"Hoàng tử, ta không biết mình có thể giúp được gì," Phương Trấn nói, giọng anh lạnh lùng, như để ngăn cảm xúc của mình bị lộ ra. "Ta chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ, cứu lấy đất nước này."
Hiền Chân không đáp, chỉ khẽ mỉm cười rồi đứng dậy. "Vậy thì hãy làm hết sức mình. Đừng để tình cảm cá nhân làm mờ mắt."
Nhưng điều Hiền Chân không biết là Phương Trấn không chỉ đang đấu tranh với nghĩa vụ, mà còn đang chiến đấu với trái tim mình. Mẫn Hạo vẫn luôn hiện diện trong mỗi bước đi của anh, như một bóng ma không thể xua tan.
Sáng hôm sau, nhóm của Phương Trấn tiếp tục cuộc hành trình. Họ đi qua những ngôi làng bỏ hoang, những cánh đồng khô cằn, và không lâu sau đó, họ đến một ngôi đền cổ, nơi mà cuộn tranh được cho là đã được giấu kín qua hàng nghìn năm.
Đền cổ này nằm sâu trong rừng, nơi không có ánh sáng mặt trời chiếu vào. Không gian u ám, lạnh lẽo, và trầm mặc. Trong không gian ấy, có một cảm giác kỳ lạ, như thể có ai đó đang theo dõi họ. Phương Trấn cảm nhận được một sự thay đổi trong không khí, như có một lực lượng nào đó đang muốn ngăn cản họ tìm thấy sự thật.
"Chúng ta phải thật cẩn thận," Phương Trấn nói, ánh mắt sắc bén. "Có thể đây là nơi giấu lời nguyền."
Hiền Chân gật đầu, nhưng không giấu được sự lo lắng trong ánh mắt. "Ngươi nói đúng, nơi này có thể là nơi cuối cùng chúng ta tìm thấy câu trả lời. Nhưng cũng có thể là nơi chôn vùi tất cả."
Bước vào trong đền, họ tìm thấy một chiếc bàn đá, nơi cuộn tranh được để bên trong một chiếc hộp gỗ mộc mạc. Đặt tay lên hộp, Phương Trấn cảm nhận được một sự lạnh lẽo kỳ lạ lan tỏa từ chiếc hộp. Đó chính là dấu hiệu của lời nguyền mà anh đã từng nghe kể.
Phương Trấn mở hộp, bên trong là cuộn tranh đã được gấp lại cẩn thận. Khi anh mở cuộn tranh, một luồng ánh sáng kỳ lạ bỗng phát ra từ đó, làm cho không gian xung quanh bừng sáng trong phút chốc, rồi lại trở nên tĩnh lặng.
Đột nhiên, trong ánh sáng đó, Phương Trấn nhìn thấy hình ảnh của Mẫn Hạo, nhưng không phải như anh đã từng biết. Mẫn Hạo trong tranh đang đứng giữa một cánh đồng hoang tàn, ánh mắt anh không nhìn về phía Phương Trấn, mà là về phía một bóng người khác. Bóng hình ấy, lại là... Hiền Chân.
Một cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng Phương Trấn, không thể tin vào những gì mình vừa nhìn thấy. Lẽ nào Mẫn Hạo và Hiền Chân có mối quan hệ bí mật? Hay đó chỉ là một chi tiết trong lời nguyền mà cuộn tranh muốn cảnh báo anh?
~ 夏云 (Hạ Vân) ~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro