Stranger Or Lover ? [chap 18+19]
CHAP XVIII
Ngoại ô thành phố Seoul
Trước mặt mọi người là cả một đồi cỏ xanh mướt với những cơn gió nhẹ thổi qua làm những chiếc lá khẽ đung đưa.
-Tae không đến à? Fany quay sang hỏi Yul.
-Cậu ấy bận bàn hợp đồng với đối tác nên không đến được! Khuôn mặt Fany lộ vẻ thất vọng khi nghe câu trả lời của Yul.
Bỗng điện thoại của Fany reo lên
-Alô? Cô nhóc bắt máy.
-Hi yepeuni~! Tớ xin lỗi vì không thể đến xem cậu hoàn thành cảnh quay cuối, nhưng cậu phải cố gắng đấy! Fany Fany fighting! Saranghae~!
Tae làm hình trái tim và mỉm cười với Fany qua video phone.
-Tớ phải vào họp rồi! Tạm biệt "bà xã"! Tae vội cúp máy trong khi Fany chỉ biết nhìn màn hình rồi bỗng bật cười.
-Mình chẳng nói được một câu! Phù, cố gắng lên nào, chỉ còn một cảnh quay thôi! Fany nắm chặt tay lại rồi chạy đến chỗ mọi người.
-Okie, mọi người chuẩn bị! Máy quay! Diễn!Đạo diễn hô to, bên cạnh, Yul và Denis đang chăm chú theo dõi.
Jess và Fany đang nắm tay nhau bước đ trên cánh đồng cỏ, ánh nắng mùa thu làm cho nụ cười của cả hai càng tỏa sáng.
-Đạo diễn, dừng lại! Denis quay sang nói.
-Cut!
-Có chuyện gì à? Yul nhìn sang Denis.
-Đôi giày của Fany không hợp với trang phục lắm! Denis lấy túi giấy bên cạnh rồi đưa cho viên trợ lý.
-Bảo cô ấy thay đôi này!
-Vâng! Viên trợ lý chạy vội đến chỗ Fany.
-Giám đốc Oh đưa cho cô này! Mau thay đi! Fany lôi từ trong túi một đôi giày cao gót màu bạc đính hạt long lanh.
-Whoah, nó đẹp thật đấy! Jess kêu lên.
-Cả hai chuẩn bị! Diễn! Đạo diễn ra hiệu sau khi Fany đã thay đôi giày mới.
Fany chạy lên đỉnh đồi với đôi tay dang rộng, nụ cười trên môi Fany từ từ nở ra...
-Aaaa! Fany đột nhiên mất thăng bằng, cô nhóc té lăn từ trên xuống khiến mọi người vội vàng chạy đến.
-Fany~ah, cậu không sao chứ?Fany? Jess vội chạy đến.
-Tiffany, cô không sao chứ? Ai đó gọi dùm xe cưu thương nhanh đi! Denis đỡ Fany trên tay, cô nhóc nhìn xung quanh rồi nhanh chóng ngất đi.
Bệnh viện Seoul
-Rất may là cô ấy không bị tổn thương vùng não, nhưng chân thì bị trật và quá bất ngờ trước tình huống xảy ra nên ngất xỉu! Để cô ấy nghỉ
ngơi và ăn uống đủ chất, cô ấy sẽ khỏe lại thôi! Bác sĩ thông báo.
-Cám ơn bác sĩ! Yul mỉm cười cúi chào vị bác sĩ.
-Lạ thật, tại sao tự dưng cậu ấy lại ngã trong khi tớ đã kiểm tra khu vực đó rất kỹ rồi mà? Yul nhìn Denis.
-Mọi chuyện ta sẽ điều tra sau! Bây giờ sức khỏe của cô ấy là quan trọng nhất! Nói rồi anh ta bước vào phòng bệnh, Yul và Jess cũng bước
vội theo.
Denis đứng quan sát Fany hồi lâu, Fany vẫn nằm đấy mê man trong bộ đồ bệnh nhân.
-Tôi có việc phải đi gấp! Khi nào cô ấy tỉnh lại, làm ơn thông báo cho tôi biết! Denis quay lại nhìn Fany lần cuối rồi bước đi.
-Thật tội cho cậu ấy, trí nhớ chưa hồi phục thì lại bị... Jess nhìn Fany với ánh mắt thương cảm, Yul thấy vậy đưa tay xoa xoa lưng Jess và ôm
cô nhóc vào lòng.
Phía sau cánh cửa, một ánh mắt đang lén nhìn vào bên trong căn phòng bệnh.
-Fany, cậu ấy...không bị gì chứ? Tae chạy vội vào phòng với vẻ mặt lo lắng, khuôn mặt đầy mồ hôi như vừa chui ra từ nhà xông hơi.
-Cậu ấy chỉ bị thương nhẹ ở chân thôi! Cậu đừng lo lắng quá! Yul đưa khăn giấy cho Tae nhưng trong mắt Tae bây giờ chỉ nhìn thấy một
Tiffany đang nằm trên giường bệnh với một chân bị băng bột và vẫn chưa tỉnh lại.
-Tớ xin lỗi vì đã không thể ổ bên cạnh cậu trong lúc cậu lại cần tớ nhất! Tớ xin lỗi! Tae ngồi xuống ghế và nắm chặt lấy tay Fany.
-Ta ra ngoài thôi! Jess thì thầm vào tai Yul rồi nắm lấy tay Yul bước ra ngoài, để lại Tae ngồi đó, một mình, với Fany.
Một tiếng
Hai tiếng
Lặng lẽ trôi qua
Tae ngồi ngủ bên cạnh, bàn tay vẫn nắm chặt bàn tay không rời...
Ngón tay Fany khẽ cử động
-Taetae! Tae giật mình ngồi bật dậy, vẫn nụ cười tít mắt quen thuộc, Tae đưa tay lên má Fany
-Cậu có đau lắm không? Cậu thấy chỗ nào không ổn? Để tớ... Tae nhìn Fany với vẻ lo lắng.
-Cậu rót cho tớ ly nước được không?
-Cậu thật sự không sao chứ? Tae đưa ly nước cho Fany rồi cứ nhìn cô nhóc mãi.
-Ya, cậu lại bắt đầu căn bệnh "nói nhiều" nữa rồi đấy! Fany nói với giọng yếu ớt.
-Cậu đói chưa? Để tớ mua cháo cho cậu ăn nha!
-Tớ muốn ăn mì Ý!
-Thực đơn dành cho cậu bây giờ chỉ có một món: đó là cháo! Rõ chưa đồ ngốc! Đợi tớ trở về! Nói rồi Tae bỏ đi.
Một lúc sau
-Cơ thể đang yếu thì phải ăn cháo chứ! Sau khi khỏi bệnh, tớ sẽ cho cậu ăn mì Ý suốt cả tháng! Tae múc cháo ra chén rồi khuấy cho nguội
trong khi gương mặt Fany lúc này nhăn nhó giống như đang bị ép ăn một thứ gì cực kỳ kinh khủng.
-Fany ngoan, ah! Tae múc một muỗng cháo đút cho Fany, cô nhóc cứ lăc đầu ngoày ngoạy.
-Chỉ cần cậu chịu ăn hết chén cháo này, tớ sẽ thực hiện mọi yêu cầu của cậu! Tae giở trò dụ dỗ.
-Nếu vậy tớ muốn ăn mì...
-Với điều kiện đó không phải là mì Ý! Tae mỉm cười.
-Ah! Tae đưa muỗng cháo đến miệng Fany, cô nhóc đành "nhắm mắt" mà nuốt.
Cứ như thế, cuối cùng Tae cũng bắt Fany ăn hết chén cháo.
-Cậu hứa rồi đấy nhá! Fany vừa lau miệng vừa nhìn Tae.
-Tớ hứa gì chứ? Tae dọn dẹp chén lại vào một góc.
-Cậu hứa sẽ thực hiện mọi yêu cầu của tớ nếu tớ ăn hết cháo cơ mà!?
-Tớ có nói vậy à? Tae giả vờ làm bộ mặt tỉnh bơ.
-Ya, Kim Tae Yeon! Cậu...
-Tớ nhớ rồi, đồ ngốc! Bây giờ ngoan ngoãn ngủ đi! Tae đắp chăn cho Fany rồi quya lưng bước đi.
-Taetae, ở lại với tớ đi! Một mình tớ trong phòng bệnh, tớ sợ! Fany ngồi bật dậy nắm lấy tay Tae.
-Tớ chỉ đi gặp bác sĩ rồi sẽ trở lại ngay! Tae mỉm cười nhìn Fany.
-Tae, tớ...muốn ra ngoài! Fany nở nụ cười tít mắt quen thuộc với Tae.
Taetae, ở lại với tớ đi! Một mình tớ trong phòng bệnh, tớ sợ! Fany ngồi bật dậy nắm lấy tay Tae.
-Tớ chỉ đi gặp bác sĩ rồi sẽ trở lại ngay! Tae mỉm cười nhìn Fany.
-Tae, tớ...muốn ra ngoài! Fany nở nụ cười tít mắt quen thuộc với Tae.
Một lát sau
-Whoah, nơi này tuyệt thật đấy! Trước mắt cả hai là cả một cánh đồng hoa oải hương màu tím .
-Tớ muốn được sống trong một căn nhà với xung quanh toàn những bông hoa thơm ngát này! Fany nhắm mắt lại hít thở thật sâu, cơn gió
nhẹ thổi qua làm tung bay mái tóc đen nhánh của Fany, hình ảnh đẹp như tranh ấy cứ làm Tae nhìn mãi không chớp mắt.
-Cậu sẽ buồn đến chết mất nếu cứ sống một mình giữa một nơi như thế này cho mà xem! Tae vừa nói vừa đưa tay vén sợi tóc vướng trên
mặt Fany.
-Tớ sẽ luôn vui vẻ mỉm cười vì tớ biết luôn có một người sẵn sàng ở bên cạnh tớ! Fany nhìn vào mắt Tae.
Phải ở bên cạnh đồ ngốc như cậu, chắc tớ sẽ bị bệnh tim vì tức chết mất! Tae làm bộ đưa tay lên ngực.
-Nếu cậu cảm thấy tớ phiền phức, tớ sẽ rời xa cậu vậy!
-Ừ, cậu đi đi! Tae xua xua tay.
-Ya, tớ sẽ đi thật đấy!
-Cậu phiền thật đấy! Tớ đã bảo cậu có thể đi rồi mà?! Tae quay lưng về phía Fany.
-Tạm biệt cậu! Fany bước đi cùng với cái chân bị đau đi về phía cánh đồng màu tím.
Một hồi lâu, Tae quay lưng lại nhìn, Fany đã biến mất! Tae hỏng hốt đưa mắt nhìn quanh
-Fany~ah, mau ra đi! Tớ biết chỗ cậu nấp rồi! Để tớ tóm được thì cậu chết chắc! Tae vừa đưa tay lên miệng gọi lớn tên Fany vừa đưa mắt
nhìn quanh.
Không có tiếng trả lời
Không một bóng người
Bầu trời vẫn trong xanh không một bóng mây
Tae chạy về phía cánh đồng hoa oải hương, cô nhóc cứ chạy, chạy mãi, chạy mãi...
-Tớ chỉ nói đùa thôi mà! Fany, cậu đang ở đâu vậy? TIFFANY!
-Đồ ngốc, tớ ở đây này! Tae vội quay ra sau, Fany đang đứng đấy mỉm cười với Tae, cô nhóc vội vàng chạy đến ôm chặt lấy Fany như sợ
Fany sẽ bỏ đi một lần nữa.
-Fany~ah, tớ xin lỗi!
-Taetae, cậu có thể thực hiện ước muốn của tớ ngay bây giờ chứ? Fany nhìn Tae, Tae không nói gì, chỉ đứng đấy nhìn Fany.
-Ước muốn của tớ bây giờ là...Fany ghé sát vào tai Tae.
-Tớ muốn thuộc về cậu! Tae mở to mắt trước câu nói của Fany.
Cả hai đang đứng giữa cánh đồng hoa oải hương màu tím tỏa hương ngào ngạt.
Chung cư KangNam
Phòng ngủ
Cả hai đang nằm canh bên nhau, Fany vẫn nằm im lặng, trông cô nhóc chẳng có một chút căng thẳng, mà ngược lại, người đó lại là Tae! Bàn tay Fany
đang ở rất gần nhưng Tae vẫn không dám chạm vào.
-Cậu thật sự muốn điều này chứ? Tae quay sang nhìn Fany, Fany mỉm cười nắm lấy tay Tae.
-Tớ yêu cậu và người tớ muốn đầu tiên sẽ chỉ là cậu! Tae chồm qua người Fany và giờ này đang ở trên người cô nhóc.
-Và sẽ là người cuối cùng chứ? Tae nhìn Fany với ánh mắt dịu dàng.
-Tae là người đầu tiên và là người cuối cùng của Tiffany! Fany mỉm cười vòng tay qua cổ Tae, Tae từ từ cuối sát đầu rồi từ từ để môi mình
chạm vào môi Fany, bỗng dưng Fany đưa tay che miệng Tae lại.
-Tớ đã đánh răng rồi mà! Tae nhìn Fany.
-Cậu không thấy trời sáng quá hay sao? Fany ngước nhìn về phía khung cửa sổ, Tae vội bước tới kéo rèm cửa lại, mỉm cười quay lại nhìn rồi
bay tới ôm chầm lấy Fany.
-Ánh sáng như vậy có lẽ đã đủ rồi nhỉ? Tae vuốt nhẹ tóc bên thái dương Fany.
Hai ánh mắt nhìn nhau, Tae cúi xuống hôn lên trán Fany, cô nhóc khẽ nhắm mắt lại, Tae hôn lên chân mày, rồi hôn lên mắt, hôn lên mũi, hôn lên môi
trên...đôi môi Fany từ từ mở ra và ghì chặt người Tae vào cơ thể mình cho đến khi cả hai như dính chặt vào nhau...Bắt đầu là một nụ hôn nhẹ nhàng như
khúc dạo đầu của bản tình ca, để rồi sau đó dần trở nên nóng bỏng hơn khi môi Tae lướt dần trên cổ Fany và tay đang tháo dần từng chiếc cúc áo trong
khi cánh tay Fany đang trên lưng Tae.
Chiếc áo thứ nhất nhanh chóng bay ra khỏi giường
Chiếc áo thứ hai
Rồi đến cái quần thứ nhất cũng bay ra khỏi giườn
Cái quần thứ hai cũng chịu chung số phận
Trong chiếc chăn bây giờ chỉ còn hai cơ thể trần truồng đang khám phá cơ thể của nhau củng những tiếng thở gấp...
-Tớ muốn nói với cậu một điều! Tae thì thầm vào tai Fany, những giọt mồ hôi đổ ra từ cơ thể của cả hai đang hòa lẫn vào nhau.
-Đây là lần đầu tiên của tớ và tớ thật sự hạnh phúc vì tớ được thực hiện với cậu! Tiffany, tớ yêu cậu, mãi mãi! Tae nhìn Fany với nụ cười nở
trên môi, cô nhóc ghì chặt môi mình vào môi Fany một lần nữa.
Dưới sàn nhà, quần áo đang nằm tứ tung khắp nơi.
Nếu đây là giấc mơ, xin Chúa hãy để con sống trong giấc mơ này mãi mãi, cùng với người con yêu thương, mãi mãi...
Chap XIX
Trong giấc mơ, tớ cảm nhận được hơi ấm từ đôi môi của cậu đang từ từ đặt lên môi tớ, hơi ấm khi cậu tựa đầu lên ngực
tớ, hơi ấm khi cậu cầm lấy tay tớ...và những giọt nước mắt bỗng rơi xuống bàn tay tớ...
Trời sáng, mưa nhẹ rơi
Phòng ngủ
Tae đưa tay sang tìm kiếm, chỗ nằm bên cạnh chỉ còn lại chút hơi ấm, Tae mở mắt ra nhìn, chiếc giường phủ trắng chỉ
còn lại mỗi mình Tae .
-Cậu ấy đi đâu rồi nhỉ? Tae dụi dụi mắt rồi bước xuống giường.
-Fany~ah, tớ đói rồi! Tae bước tới mở cửa phòng tắm, không có ai trong đó, Tae bước ra phòng khách, xung quanh
im lặng lạ thường khiến Tae bỗng cảm thấy lo sợ.
-Fany~ah, sáng sớm cậu đã chơi trò trốn tìm rồi à? Thôi được rồi, cậu cứ trốn kỹ vào! Nếu tớ mà bắt được thì cậu
phải nấu ăn cho tớ suốt đời đấy! Tae chạy vào nhà bếp, tủ quần áo, kể cả gầm giường...nhưng Fany dường như đã biến
mất khỏi Trái đất vậy.
Tae dường như cảm nhận được mình đã mất đi một thứ quan trọng, cô nhóc đưa mắt nhìn xung quanh rồi bước đến gần
chiếc bàn làm việc, quả cầu pha lê vẫn sáng lấp lánh, phía dưới là một mảnh giấy màu hồng, Tae từ từ cầm lấy mảnh
giấy mở ra đọc:
"Kim Tae Yeon, tình yêu duy nhất của tớ, tớ yêu cậu! Yêu cái cách cậu mắng tớ mỗi khi tớ chọc cậu giận, yêu
những nụ hôn ngọt ngào cậu dành cho tớ và những cái ôm ấm áp, tớ yêu đôi mắt của cậu, yêu nụ cười của cậu, yêu tất
cả những gì thuộc về cậu...Tớ ước được cùng cậu sống trong ngôi nhà xung quanh là những bông hoa oải hương màu tím
thơm ngát...Mỗi buổi sáng mở mắt thức dậy, cậu sẽ đặt lên môi tớ nụ hôn chào buổi sáng...Khi đêm về, tớ lại được ngủ
trong vòng tay yên bình của cậu...Nhưng...tớ xin lỗi...đã đến lúc tớ phải ra đi...tớ xin lỗi vì không thể ở bên cạnh cậu...Cảm
ơn vì tất cả những gì cậu đã dành cho tớ...Taetae, hãy tha thứ cho tớ! Tớ yêu cậu! Mãi mãi...mãi mãi...
Tiffany"
Những giọt nước mắt rơi xuống mảnh giấy làm nhòa nét chữ, Tae đứng đấy như người bất động, hình ảnh Tiffany với nụ
cười tít mắt như in sâu trong đầu Tae.
-Tiffany, cậu đang ở đâu vậy? Cậu đang đùa với tớ phải không?! Tiffany! Tae vẫn không tin rằng Fany đã thật sự
bỏ đi,Tae bỏ chạy ra ngoài với bộ đồ ngủ.
-Tiffany, làm ơn, đừng rời xa tớ! Tớ xin cậu! Tae vừa lẩm bẩm vừa nhìn xung quanh, con đường vắng vẻ do cơn
mưa làm khung cảnh càng trở nên buồn bã hơn.
-TIFFANY! ĐỒ LỪA ĐẢO! CẬU LÀ TÊN LỪA ĐẢO! Tae gào to lên rồi khụy xuống khóc nức nở.
Ba ngày sau
Công ty PR
-Thư ký Shoo, gọi trưởng phòng Kim dùm tôi! Yul nói trong điện thoại.
-Trưởng phòng Kim hôm nay không đến công ty ạ!
-Thôi được rồi! Yul cúp máy rồi lấy di động ra gọi.
-Con nhóc này làm gì những ba ngày liền không đến công ty vậy không biết?!Lại chẳng thèm nghe điện thoại nữa!
Yul lẩm bẩm rồi cúp máy.
Chung cư KangNam
Ding dong! Ding dong!Ding dong!
Yul nhấn chuông inh ỏi nhưng vẫn không thấy Tae ra mở cửa, cô nhóc đưa tay thử vặn nấm đấm cửa, cánh cửa mở
toang, mùi rượu nồng nặc xông lên tận mũi, Yul đưa tay lên xua xua rồi bước vào.
-Cậu làm gì mà đến cửa cũng không chịu khóa vậy? Định mời trộm vào nhà à? Yul bước đến gần sofa rồi mở to
mắt nhìn cơ thể đang nằm bất động dưới sàn, những chai rượu nằm lăn lóc xung quanh.
-Ya, Taetae, cậu bị sao vậy? Taetae? Yul vội đỡ Tae ngồi dậy, trông Tae lúc này chẳng khác gì "một cái xác vẫn
còn thở".
Bệnh viện Seoul
-Cơ thể bị suy nhược do không ăn uống, ba ngày liền chỉ toàn uống rượu thay cơm! Taetae, cậu trở nên tàn nhẫn
với cơ thể mình từ khi nào vậy? Yul đang nói với Tae đang xoay lưng về phía mình, Tae cứ đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
-Chỉ vì một người tên Tiffany mà cậu trở nên như vậy phải không? Thế giới này đâu chỉ có một mình cậu ấy?! Bên
ngoài đang có biết bao cô gái tốt hơn cậu ấy gấp trăm lần! Tại sao cậu cứ mãi cố giữ một người đã bỏ rơi cậu chứ? Cậu
ấy bỏ đi mà không thèm chào cậu lần cuối!Đúng là một người lạnh lùng mà! Yul nói với giọng bực tức khi trông thấy Tae
vì Tiffany mà muốn từ bỏ cuộc sống của mình.
-Tớ không cho phép cậu đem cậu ấy ra so sánh với những người khác! Tiffany...cậu ấy không phải là loại người như
cậu nghĩ! Tae ngồi bật dậy nhìn Yul với đôi mắt đầy lửa.
-Không giống như tớ nghĩ à? Tiffany, người con gái đó chỉ đang đùa giỡn với cậu mà cậu lại cho đó là tình yêu vĩnh
cửu! Taetae, cậu ngây thơ thật đấy! Yul nói với giọng mỉa mai.
-Kwon Yuri, cậu câm miệng lại cho tớ! Câu nói của Yul khiến Tae tức giận túm lấy cổ áo Yul toang đấm vào mặt
Yul.
-Thôi đi, cả hai cậu là hai tên "đầu gấu" à? Jess chen vào cố lôi Tae ra khỏi Yul.
-Cho dù cậu cố tạo cho mình một vỏ bọc và sống mãi trong đó với một Tiffany mà cậu tưởng tượng, thì sự thật
Tiffany đã bỏ rơi cậu rồi! Cậu phải biết tự mình đứng dậy sau khi vấp ngã chứ! Cậu đâu còn là trẻ con, mỗi lần ngã thì
cứ ngồi đấy khóc nhè chờ mẹ đến đỡ dậy!
-Ra ngoài cho tôi! Tae nói với giọng lạnh lùng.
-Tae...Jess nhìn Tae.
-CẢ HAI NGƯỜI RA NGOÀI HẾT CHO TÔI! Tae hét to rồi dùng hết sức đẩy Yul và Jess ra khỏi phòng và đóng chặt
cửa lại, cô nhóc dựa lưng vào cửa rồi ôm mặt khóc nức nở.
-Yul, cậu nói những lời ấy quá đáng thật đấy! Tae đang đau buồn thế kia mà cậu...Jess nhìn Yul.
-Có như vậy thì cậu ấy mới chịu đối diện với khó khăn và giải quyết chúng! Yul đáp.
-Nhưng có khi nào cậu ấy nghĩ quẩn rồi...
-Tae không phải loại người hay lấy cái chết ra giải quyết vấn đề đâu! Cậu cứ chờ xem, có thể ngày mai cậu sẽ
nhìn thấy một Tae hoàn toàn khác cho mà xem! Yul mỉm cười nắm tay Jess.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro