3.
Cầm cốc latte hẵng còn nóng, tôi đứng trước cửa công ty đợi mưa ngớt dần.
Thế mà mãi thôi, mưa chẳng tạnh tí nào, lại còn nặng hạt hơn.
Đôi giày Puma trắng vẫn còn mới, dường như chưa dùng nhiều của ai đó bước tới cạnh tôi.
Anh ta đột nhiên hắng giọng:
"T/b ssi giờ này vẫn chưa về nhỉ?"
Tôi nhìn Taehyung với ánh cười ái ngại, vì chẳng biết phải trả lời gì.
Thế nhưng anh ta cho tôi cái cảm giác kì lạ ấy, vô cùng bức bối và khó chịu.
"Chúng ta gặp nhau bao giờ chưa nhỉ T/b ssi?"
Taehyung vừa hỏi thì tôi thấy tức ngực vô cùng.
" T/b ssi! Cô ổn không? T/b ssi!"
Anh ta cứ í ới gọi tôi mãi với cái chất giọng trầm ấm ấy,
Taehyung!Anh là ai?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro