Chương 8
Chương 8: Nữ quỷ
"Vào đi." Diệp Phàm mở cửa, tiếp đón đám người Giang Hải Lâm.
Giang Hải Lâm đem tình huống nói đơn giản một lần.
"Phù bình an chỉ có thể giữ bình an, chắn tai họa nhỏ, phù phòng bệnh chỉ có thể loại trừ những căn bệnh bình thường, hai cái đó đều không có tác dụng quá lớn với quỷ, nhưng ít nhiều cũng dính chút linh khí, nên vẫn có chút tác dụng. Tôi nghĩ tấm phù này cũng chỉ có thể tạm thời giữ được mạng Tống Bá Huy." Bị nữ quỷ chiếm giữ thân thể thời gian dài, Tống Bá Huy nhất định phải chết.
Diệp Phàm không khỏi có chút chột dạ, nói đến cùng cũng vì tu vi của hắn quá thấp, nếu hắn có thể đạt tới Luyện Khí tầng bốn, một tấm phù bình an cũng đủ khiến cho nữ quỷ kia tan thành tro bụi.
Giang Hải Lâm không khỏi kích động: "Tôi tới chính là muốn hỏi Diệp thiếu một chút xem có biện pháp nào đuổi quỷ hồn kia đi không?"
"Anh đã tìm đại sư đuổi quỷ rồi?" Diệp Phàm hỏi.
Giang Hải Lâm gật đầu: "Đã tìm, đại sư đuổi quỷ nói đó là một lệ quỷ ngàn năm, vô cùng lợi hại, không dễ chọc."
Diệp Phàm sửng sốt: "Ngàn năm sao? Thật sự không dễ chọc." Sống càng lâu, kiến thức càng nhiều, chắc chắn sẽ có chút bản lĩnh, nhưng thế giới này quá nhiều kẻ lừa đảo, hắn cũng không biết có thể tin được hay không,
Diệp Phàm lấy một túi sữa bò, cầm lên uống.
"Tống Bá Huy bị bám vào người mấy ngày rồi?" Diệp Phàm hỏi.
"Đã ba ngày."
"Vậy sao." Nếu thật sự là nữ quỷ ngàn năm, tên kia đã chết từ lâu rồi.
Giang Hải Lâm nhìn Diệp Phàm uống sữa bò, không khỏi nhíu mày.
Diệp Phàm nhìn ánh mắt Giang Hải Lâm, hỏi: "Anh cũng muốn uống sữa bò sao? Ở đây vẫn còn."
Giang Hải Lâm vội vàng xua tay: "Không cần, không cần."
Diệp Phàm nhìn bộ dáng Giang Hải Lâm, cười một tiếng: "Không cần khách khí với tôi, cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền."
Giang Hải Lâm: "......"
Giang Hải Lâm nhìn Diệp Phàm: "Diệp thiếu, cậu xem chuyện này thế nào?"
"Anh muốn tìm tôi đuổi quỷ sao? Chuyện này rất nguy hiểm phải mạo hiểm tính mạng, anh có thể trả cho tôi bao nhiêu tiền?" Diệp Phàm hỏi.
Tiền Dụ vội đáp: "Cậu xem mười triệu được không?"
Diệp Phàm chớp chớp mắt, thầm nghĩ: Quả là kẻ có tiền! "Được, đặt cọc trước một triệu, giải quyết xong tôi sẽ tìm anh lấy phần còn lại." Mười triệu cũng đủ cho hắn lăn lộn một đoạn thời gian.
"Diệp thiếu, chuyện của cậu cùng Liêu Đình Đình là như thế nào?" Tiền Dụ nhìn Diệp Phàm, cảm thấy người trước mắt này cùng người trong trí nhớ không giống lắm, đây thật sự là Diệp Phàm?
"Cậu nói Liêu Đình Đình? Người đàn bà kia có tướng mặt khắc phu, ai cưới cô ta người đó xui xẻo." Diệp Phàm lắc đầu than thở.
Tiền Dụ: "......"
Điện thoại Tiền Dụ vang lên, nhận được điện thoại, sắc mặt Tiền Dụ tức khắc thay đổi.
Diệp Phàm nhìn Tiền Dụ, hỏi: "Làm sao vậy?"
"Lão đại thắt cổ!" Tiền Dụ nói.
Diệp Phàm: "......" Thắt cổ, đây cũng không phải là cách người hiện đại thường chọn để tự sát, người hiện đại bây giờ khá thích nhảy lầu, uống thuốc ngủ!
"Không chết đó chứ?" Diệp Phàm hỏi.
Tiền Dụ lắc đầu: "Không có, lại dùng một tấm phù phòng bệnh, áp chế nữ quỷ kia xuống rồi."
Giang Hải Lâm nhìn về phía Diệp Phàm: "Diệp thiếu, cậu xem, việc này không thể chậm trễ!"
Diệp Phàm lấy một bao khoai lát, một bao chân gà, phất tay: "Đi thôi."
Giang Hải Lâm: "...... Được"
......
Diệp Phàm đi theo Giang Hải Lâm vào phòng, Tống Bá Huy đang bị trói chặt.
Diệp Phàm nhìn Tống Bá Huy, âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Diệp thiếu, làm sao vậy?" Giang Hải Lâm nhìn biểu tình Diệp Phàm, hỏi.
"Không có gì, quả nhiên không ngoài dự liệu, chưa đến ngàn năm, chỉ là một nữ quỷ hơn trăm năm, hẳn là con hát thời kỳ dân quốc."
Diệp Phàm vừa bước vào phòng liền thấy được nữ quỷ váy đỏ bám trên người Tống Bá Huy, có thể do cảm giác được khí tức nguy hiểm trên người Diệp Phàm, Tống Bá Huy, hoặc nên nói là nữ quỷ váy đỏ hướng về phía Diệp Phàm phát ra từng tiếng thét gào đe dọa.
Đại lục Thương Huyền tồn tại một ít quỷ tu, bọn họ tận sức thu phục lệ quỷ, luyện chế thành pháp khí. Đại đa số người sau khi chết, quỷ hồn đều sẽ tiêu tán, chỉ có một số rất ít người sau khi chết, quỷ hồn sẽ biến thành quỷ. Đối với quỷ tu mà nói, quỷ hồn tương đương với linh thạch, gặp được quỷ hồn, tất cả mọi người đều muốn cướp. Dù sao tu chân giới tài nguyên hữu hạn, phàm là đồ vật có chút tác dụng đều sẽ bị tranh cướp.
Giang Hải Lâm nhíu mày, hắn có cảm giác Diệp Phàm giống như đang giao lưu gì đó cùng với nữ quỷ, nhưng hắn nhìn không ra, hai người này đang giao lưu cái gì.
"Diệp thiếu, cậu đang làm gì vậy?" Giang Hải Lâm hỏi.
"Tôi trao đổi với cô ta một chút, nữ quỷ này là một con hát thời kỳ dân quốc, bị một đại thiếu gia mua làm thị thiếp, nhưng không được bao lâu liền thất sủng, bị phu nhân chính phòng vu hãm dan díu với gã sai vặt, cắt đầu lưỡi, bức cô ta thắt cổ."
"Vì sao cô ấy lại quấn lấy đại ca chúng tôi thế?"
Diệp Phàm nhún vai: "Đại ca các cậu vận khí không tốt, tướng mạo hắn giống nam nhân đã phụ lòng nữ quỷ."
Tiền Dụ: "......"
"Tống Bá Huy" nhìn chằm chằm Diệp Phàm, biểu tình khi thì bình tĩnh, khi thì điên cuồng.
"Nhưng người hại cô ta là vị phu nhân kia mà! Với lại lão đại chúng tôi cũng không phải tên đàn ông phụ bạc kia!" Tiền Dụ quẫn bách giải thích.
Diệp Phàm gật đầu: "Đúng vậy, tôi đang dùng tình cảm để đả động, dùng lý lẽ để thuyết phục, tuy nhiên nữ quỷ kia cảm thấy lão đại các ngươi chính là người nàng muốn tìm, không chịu nghe tôi khuyên nhủ."
Bỗng nhiên, sắc mặt Diệp Phàm lạnh xuống, đánh ra mấy pháp quyết. Pháp quyết dừng trên người Tống Bá Huy, "Tống Bá Huy" hét lên một tiếng, nữ quỷ váy đỏ bất đắc dĩ bay ra khỏi người Tống Bá Huy.
"Có quỷ!" Giang Hải Lâm nhịn không được hét lên. Người bình thường không thể nhìn thấy quỷ, nhưng ở điều kiện đặc biệt, ngẫu nhiên cũng có thể thấy. Hồng y nữ quỷ dưới pháp quyết của Diệp Phàm hiện hình, Giang Hải Lâm liền thấy được rõ ràng.
Diệp Phàm không khỏi có chút câm nín, thầm nghĩ: Tên ngốc Giang Hải Lâm này, lá gan nhỏ như vậy, vậy mà còn dám nửa đêm ra ngoài tìm quỷ chơi?
Sử dụng Câu Quỷ Thuật đối với Diệp Phàm mà nói vẫn có chút miễn cưỡng, Diệp Phàm quát một tiếng "Thu!" .
Nữ quỷ xoay người muốn chạy, đèn trong phòng bệnh lập tức tạc nứt ra.
Diệp Phàm thấy nữ quỷ muốn chạy liền dùng ra pháp quyết trói quỷ, nữ quỷ lập tức bị Trói Quỷ Thuật trấn trụ, Diệp Phàm lấy ra một tấm phù, dán lên người nữ quỷ, nữ quỷ lập tức liền bị thu vào trong phù.
"Diệp thiếu, nữ quỷ kia đâu?" Giang Hải Lâm thật cẩn thận hỏi.
"Anh muốn sao? Anh muốn thì cho anh. Là một mỹ nữ đó nha!" Diệp Phàm bỡn cợt nhìn Giang Hải Lâm một cái.
Giang Hải Lâm vội lắc đầu: "Không cần, không cần, cậu thu thì tốt rồi, cậu thu thì tốt rồi."
Tiền Dụ vội vàng hỏi: "Diệp thiếu, lão đại chúng tôi không sao chứ?"
Diệp Phàm lắc đầu: "Tạm thời thì không có việc gì, tìm một bác sĩ qua xem cho hắn đi, hẳn là không lâu nữa sẽ tỉnh lại, chẳng qua......"
"Chẳng qua cái gì?" Tiền Dụ hỏi.
Diệp Phàm lắc đầu: "Không có gì."
Mấy đại thiếu gia này chơi cái gì không chơi, nhất định phải đi tìm quỷ chơi, trên người nữ quỷ âm khí nặng, Tống thiếu gia kia lại bị bám vào người lâu như vậy, ít nhất cũng mất hai ba năm tuổi thọ. Tuy nhiên, lời này hắn không dám nói, đang êm đang đẹp, nói cho người ta các người đã mất mấy năm sống, ai cũng sẽ không vui vẻ.
Tiền Dụ gật đầu đáp ứng: "Vâng, vâng."
"Tôi đi về trước."
Giang Hải Lâm vội chạy theo: "Diệp thiếu, tôi đưa cậu về."
Diệp Phàm gật đầu: "Được."
..........
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro