04. back home
những cơn ác mộng ấy...
luôn bắt đầu với 2012...
là vũ trụ đen ngòm.
trên đó lạnh lẽo, và gã ngất đi trong cơn đau đớn khôn cùng...
chúng đeo bám gã...
giọng nói mang âm vực Sokovia của Zemo...
"an empire toppled by its enemies can rise again, but one which crumbles from within? that's dead...forever."
rồi cuối cùng ăn mòn gã...
hình ảnh của Steve hiện ra...
"why didn't you do more?"
ảo ảnh, chỉ là ảo ảnh thôi.
nhưng sao nó thật đến thế?
cả Avengers ngã xuống.
nhưng điều tồi tệ nhất,
là gã vẫn sống sót.
một mình, đơn độc.
tại sao thế?
tại sao sự cô quạnh không bao giờ buông tha cho gã?
tại sao dù gã đã cố vượt qua, nhưng nó lại vẫn không ngừng dai dẳng đuổi theo gã?
ảo ảnh ấy cũng cho gã thấy,
thì ra từng câu từng chữ của Steve nói ra,
đều găm sâu vào tâm can gã.
cắt xé trái tim chắp vá héo hon của gã đến tàn tạ.
vì anh, mà gã chấp nhận thay đổi.
từng chút một, nhưng anh đâu chịu hiểu?
để rồi, khi gã tự nhìn lại chính mình.
gã đâu còn nhận ra bản thân ngày trước.
đâu còn tên tỉ phú tự phụ ngày nào.
đâu còn một kẻ chỉ biết tính đến bản thân.
nhưng một đứa trẻ đáng thương thiếu thốn tình yêu thì vẫn là gã.
mãi mãi là gã.
gã tạo ra Ultron vì mệt mỏi với lớp mặt nạ anh hùng kia,
nhưng rồi kế hoạch có biến số,
Ultron trở thành thảm họa.
gã đã chịu đựng những tiếng đòi mạng len lỏi trong đầu hằng đêm.
ngăn gã chìm vào giấc ngủ.
gã muốn chuộc tội, và đó là lí do duy nhất gã kí hiệp định.
gã thấy tội lỗi, vì mình mà Sokovia bị thổi tung.
tội lỗi, vì bất cẩn mà một cậu bé bị bỏ lại.
và rồi, lựa chọn của gã lại là sai lầm.
cả đội bị bắt giam tại nhà tù Raft.
tại sao lại thế này?
gã ngỡ ngàng trước hậu quả của hành động mình đã làm ra.
Ross đâu cảnh báo gã về mức độ nghiêm trọng của việc trừng phạt cả đội?
là gã vốn không biết, nhưng đến cuối cùng lại bị mọi tội trạng
Clint mắng thẳng vào mặt gã.
đem những giận dữ cứ thế ném hết cho gã.
gã câm lặng, gã biết mình sai, và gã cũng biết mình không thể giải thích.
Scott nói rằng nhà Stark không đáng tin.
vậy ra,
ngay từ đầu đã không ai tin gã sao?
ngay từ đầu đã không ai về phe gã?
ngay từ đầu đã không ai cho rằng gã vì lợi ích của mọi người?
luôn là như vậy.
nếu Steve chịu ngồi xuống nói chuyện rõ ràng,
sẽ không xảy ra chuyện này.
nhưng anh không làm thế.
nếu Nat không đột nhiên quay lại giúp Bucky và Steve trốn thoát,
sẽ không xảy ra chuyện này.
nhưng cô không làm thế.
vốn dĩ nội chiến là giải pháp cuối cùng.
nhưng họ vẫn chọn chống lại gã.
để gã lạc lối giữa những nỗi sợ vô hình, và cả bao lựa chọn khó khăn.
làm ơn, ai đó hãy trả lời giúp gã.
gã phải làm gì mới đúng?
cảm giác tội lỗi này bao giờ mới kết thúc đây?
chắc là khi gã tự kết liễu chính mình.
là lúc này hay sao?
nhưng rồi gã choàng mở mắt.
mùi thuốc khử trùng cùng trần nhà trắng tinh và bốn bức tường bằng kính chịu lực.
là phòng lab của Helen Cho.
gã quay ra ngoài kia.
đưa con ngươi màu hổ phách mệt mỏi vô tiêu cự nhìn xa xăm.
bãi cỏ trải dài đang nghiêng mình theo cơn gió.
trời xanh.
và nắng.
những tia nắng hắt chút ánh sáng lên gương mặt hốc hác của gã.
gã vô thức mỉm cười.
thì ra bầu trời vẫn trong và giọt nắng vẫn rực rỡ đến thế.
còn gã thì héo tàn và nhạt nhòa đi từng ngày.
vì bầu trời kia đã đem theo bao ước vọng tươi đẹp của gã để tô điểm cho chính mình,
hay vì nó đẹp đẽ như vậy để kéo gã về với cuộc sống với bao thanh âm và màu sắc,
đưa gã khỏi mảng kí ức úa màu và trầm uất đã nguyền rủa gã.
nhưng thứ ánh sáng ấy,
huyền diệu và đẹp đẽ.
nhưng chúng xa vời quá.
gã đâu còn có khả năng với lấy chúng, nắm bắt chúng, giữ chúng cho riêng mình.
nhưng chúng cho gã niềm tin.
thì ra, ước vọng của gã, chính là bầu trời kia.
nơi xa thẳm ấy, lại có bóng hình Steve.
nụ cười của anh, và những lần anh ôm gã vào lòng.
cho tới khi bị ruồng rẫy,
trong lòng gã vẫn là chấp niệm in sâu thành những vết hằn.
những cảm xúc ấy chân thật, đến chẳng thể chối bỏ.
gã, bây giờ mới nhận ra,
mình vẫn còn quá nhiều thứ để mất.
"chào mừng trở về nhà, Stark."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro