Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2


Steve's Pov

Clint, Natasha và tôi dễ dàng rời khỏi tháp mà không bị ai phát hiện. Khi chúng tôi tới được Dominic's, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

"Nó có thể tệ hơn đấy", tôi nói khi thấy Natasha tò mò nhìn mình.

Về cơ bản thì nhà hàng này là một quán bar. Phía trước căn phòng là một sân khấu nhỏ, nơi có ai đó đang chơi guitar, và một vài bàn đặt xung quanh. Khoảng trống giữa bàn và sân khấu có vài người đang nhảy nhót.

Tôi đã tưởng rằng nơi này sẽ là nơi kiểu mọi người đến uống say khướt và xảy ra mấy chuyện kiểu "tình một đêm" cơ. 

"Tôi đi lấy đồ uống," Clint nói.

"Không lãng phí," Natasha cảnh cáo. Clint mặc kệ bằng cách phẩy tay và tìm cho mình một chỗ ngồi.

Tôi đã để ý thấy người bạn thân của mình là Sam đang đi ra cửa, nơi đối diện với chúng tôi. Cậu ấy nhìn người phụ nữ xinh đẹp đang nói chuyện cùng và nhận ra chúng tôi.

"Steve! Cậu làm gì ở đây vậy?" Cậu ấy ngạc nhiên hỏi. Người phụ nữ khoác tay cậu ấy có nước da nâu xinh đẹp, hơi thấp và mái tóc thẳng. Cô ấy cười và tôi đáp lại bằng cái gật đầu.

"Hân hạnh, thưa cô," tôi gật đầu chào hỏi, "Rất vui được gặp cậu, Sam. Tôi không thường đi ra ngoài như thế này nhưng hôm nay thì điều này là cần thiết", tôi nói nhỏ.

Cậu ấy gật đầu ra chiều hiểu ý. "Điều gì khiến anh bận tâm à?"

"Ai đó", tôi trả lời.

Cậu ấy cười khoái trá và vỗ vai tôi, "Một đêm nào đó, hử? Tôi chắc anh sẽ vượt qua thôi", cậu ấy động viên.

Tôi cười và cảm ơn. Cậu ấy gật đầu trước khi rời đi cùng người phụ nữ.

Tôi đứng bần thần ở đó cho đến khi nghe tiếng huýt sáo từ bàn gần đó. Natasha đang vẫy tay gọi tôi.

"Anh có thể đi lấy cho tôi thứ gì đó để uống?"

"Tôi tưởng cô bảo là không uống?", tôi hỏi. Tôi thực sự không muốn đối phó với hai con sâu rượu tối nay.

"Tôi bảo là không được lãng phí mà. Giờ thì lấy hộ tôi một ly Strawberry Daiquiri", cô ấy vẫy tay.

Tôi thở dài và miễn cưỡng đi tới quầy bar.

Tôi thấy Clint đã uống đến ly thứ ba và khuyên anh ta nên chậm lại. Đương nhiên, tất cả những gì mà anh ấy làm là tiếp tục ly thứ tư.

"Tôi có thể giúp gì cho anh?", nhân viên quầy bar cố gắng thu hút sự chú ý của tôi.

Tôi quay về phía anh ta định gọi đồ nhưng không có từ nào được thốt ra. Thay vào đó, tôi lại chú ý đến người đàn ông điển trai trước mặt. Anh ta có mái tóc nâu ngắn, nước da rám nắng và đôi mắt màu xanh ngọc lục bảo.

"Ờ", tôi hắng giọng, "Ừm, có thể lấy cho tôi một Strawberry Daiquiri và một ly bia không?"

Người nhân viên bật cười, đặt chiếc cốc mà anh ta vừa lau xuống và quàng khăn lên vai.

"Có ngay đây," anh ta mỉm cười.

Tôi hít một hơi và không hề biết rằng mình cứ giữ như vậy cho tới khi anh ta quay lại. Được rồi, có lẽ tôi có điều gì đó ở nam giới thu hút tôi hơn là nữ giới. Có thể đó là lý do mà tôi hay bị đánh hoặc từ chối khi còn nhỏ nhưng tôi không thể làm gì.

Nếu có thể, tôi sẽ không bao giờ như vậy.

Nhưng tôi không thể làm khác.

"Đồ uống của anh đây, "người đẹp"". Người phục vụ với mái tóc nâu nói trong khi đẩy đồ uống về phía tôi.

Tôi đỏ mặt khi nghe thế và đẩy tiền về phía anh ta. Anh ta nhận lấy rồi nháy mắt với tôi.

"Ừm, cám ơn". Tôi lầm bầm trước khi lấy đồ uống và nhanh chóng trở lại chỗ Natasha.

Đặt đồ xuống, tự kiếm cho mình một chỗ. Khi thấy cô ấy im lặng bất thường, tôi nhìn cổ qua cốc bia của mình.

"Sao?"

"Điều gì khiến anh bối rối vậy?" Cổ nhướn mày.

Tôi nhấp một ngụm, sau đó đặt cốc bia xuống. "Có gì đâu", tôi nói dối. Tôi cố tập trung vào bản nhạc đang được chơi bởi các nghệ sĩ kia và hi vọng rằng cô ấy sẽ không nhìn ra lời nói dối của mình.

"Steve Grant Rogers," cô ấy cảnh cáo, "anh vừa gặp ai sao?"

Tôi lại đỏ mặt một lần nữa khi nghĩ về anh chàng phục vụ kia. Chẳng có ích gì khi nói dối cả.

"Có ai đâu. Chỉ là anh chàng phục vụ thôi", tôi nhún vai, nhấp một hụm bia ra vẻ hờ hững không để ý.

Nhưng đâu dễ để qua mặt Natasha.

Một nụ cười toe toét nở ra trên mặt cổ khi cổ đang nhấm nháp đồ uống của mình. Cô ấy nhìn chằm chằm qua vai tôi.

"Ý anh là cái người phục vụ đang đi đến đây đó hử?", Natasha hỏi.

Tôi gần như đóng băng. Tôi không muốn phải quay lại trong khi biết rõ anh ta ở ngay sau mình.

Bất đắc dĩ, tôi quay lại và thấy anh ta đang tiến thẳng đến đây. Giờ anh ta đi ra khỏi quầy nên tôi có thể nhìn anh ta rõ hơn.

Anh ta hơi gầy, cao tầm tôi. Anh ta mặc chiếc quần jean đen ôm lấy đôi chân cùng với chiếc áo len màu xanh nhạt.

"Hey "người đẹp", ai đây?", anh ta hỏi tôi rồi cười với Natasha.

Natasha ném cho tôi một cái nhìn tinh quái trước khi quay ra mỉm cười với người phục vụ vô danh.

"Tôi là em gái của anh ấy."

Tôi suýt sặc bia khiến cả hai đều nhìn tôi tò mò.

"Gì?" Tôi cố kiềm chế.

Cả hai đều nhìn tôi cười toe.

"Ồ tốt. Vậy cô có phiền không nếu tôi mượn anh ấy một lát." Anh ta hỏi Natasha trong khi đôi mắt xanh xám kia khóa chặt lấy đôi mắt xanh vẫn còn đang sốc của tôi.

"Đương nhiên là không. Chúc các chàng trai vui vẻ." Cô ấy nháy mắt với tôi.

Ôi trời, cô ấy đúng là quái thật.

Người đàn ông trạc tuổi tôi chìa tay ra đợi tôi nắm lấy. Tôi ném cho Natasha một cái nhìn đầy khó chịu trước khi nắm lấy bàn tay kia và để anh ta dẫn tôi tới sàn nhảy.

Tôi không biết bắt đầu thế nào khi bản nhạc đang chơi chậm dần. May mắn thay, anh ta đã di chuyển trước và đặt tay lên vai tôi.

Tai tôi bắt đầu nóng lên khi anh ta hướng dẫn đặt tay của tôi lên eo anh ta. Khi thấy tôi có vẻ bối rối lo lắng, anh ta cứ cười khúc khích mãi.

"Vậy, ờm, tôi vẫn chưa biết tên anh", tôi nhìn anh ta. Giờ khi chúng tôi đã ở gần nhau hơn, tôi thậm chí còn nhìn rõ cả râu dưới cằm anh ta. Có một ham muốn thôi thúc tôi đưa tay lên chạm vào chúng nhưng mà hẳn anh ta sẽ thấy lạ lắm.

"Ace," anh ta cười, "Ace Carter".

"Rất vui được gặp anh, Ace. Tôi là..."

"Steve Rogers", anh ta nối tiếp câu trả lời của tôi kèm một nụ cười, "tôi biết anh là ai mà".

Tôi cười theo. Cả hai đều yên lặng trong khi cơ thể cứ đung đưa qua lại. Tôi cố gắng tìm chuyện để nói.

"Vậy, ừm, sao một anh chàng đẹp trai như cậu lại làm việc trong một quán bar thế này?", câu hỏi của tôi khiến anh ta cười khúc khích.

"Tôi làm việc ở đây mỗi tối để kiếm thêm khoản tiền. Mẹ tôi đang bệnh, còn bố tôi đã bỏ đi để lại tôi và em gái từ nhỏ", anh ta thành thật trả lời.

Tôi nhíu mày khi thấy vẻ mặt buồn bã kia. Tay tôi với ra nghiêng đầu anh ta để mình có thể nhìn rõ đôi mắt đó một lần nữa. Anh ta nhìn tôi, khóe môi nhếch lên một nụ cười buồn bã và hôn lên má tôi. Nhiệt độ mặt tôi lại lên cao vút.

"Anh thật ngọt ngào, Steve. Tôi thích anh", anh ta cười ngượng ngùng.

"Cám ơn", tôi cười và chẳng biết nói gì thêm. Ít ra thì tôi cũng không phải là người duy nhất biết ngượng ở đây.

"Cám ơn vì đã nhảy cùng tôi", anh ta nói, đồng thời lùi lại về sau một bước, tách ra khỏi tôi. "Chưa bao giờ nghĩ rằng có thể bắt gặp được ánh mắt của Captain America như thế này"

Tôi chỉ nhún vai và cười, "Tôi đoán là do mình có mái tóc nâu hấp dẫn chăng."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro