Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 16


Tony's POV

"Hey, Stark. Tối nay mọi người đều muốn ra ngoài chơi và bọn này tự hỏi liệu anh có muốn đi cùng không?" Wanda ngọt ngào hỏi tôi từ chiếc ghế dài đang ngồi.

"Không , cảm ơn mọi người." Tôi từ chối và cảm thấy đôi chút tội lỗi khi thấy mặt ai cũng đều chau mày thất vọng.

"Không thể tin nổi. Tony Stark mà lại từ chối một bữa tiệc và đi chơi đêm ư? Wow," Clint khúc khích cười.

Anh ta đang ngồi trên sàn nhà và khi tôi đi ngang qua có lỡ "va" chân vào lưng khiến anh ta rên rỉ đôi chút, điều đó làm tôi bật cười.

"Có lẽ anh ấy cần tách khỏi anh một thời gian," Wanda nói đùa với Clint.

"Chuẩn luôn!" Tasha và Pietro đồng thanh nói khiến mọi người trong phòng đều phá ra cười. Clint bĩu môi.

"Chà, vậy chúng ta nên đi ngay thôi. Tôi đang mong chờ muốn biết mấy trò trò giải trí của dân Midgardians lắm," Thor nói oang oang.

Tôi mỉm cười khi nhìn anh ta đứng dậy sửa sang lại chiếc áo khoác dài màu đỏ tía của mình.Chúng tôi đã phải thuyết phục anh ta mặc "thường phục" để ra ngoài nếu không muốn thu hút sự chú ý.

Anh ta kéo thẳng chiếc áo sơ mi xám xuống cho phẳng phiu, chỉnh lại nơ cổ cho ngay ngắn rồi theo các Avengers khác đi ra cửa.

Tôi cố gắng né tránh ánh mắt Steve khi cậu ta nhìn tôi nhưng bất thành. Cậu ta nhìn tôi lo lắng, rồi cũng đi theo mọi người ra ngoài.

Họ vẫy tay chào tôi trước khi rời đi. Khi mọi người đã đi hết, tôi mỉm cười bởi vì cuối cùng tôi cũng có được không gian cho riêng mình.

Tôi đi xuống phòng lab, kiếm việc để làm trong mấy tiếng tới.

Tôi lôi ra một bộ thiết kế công trình còn dang dở do hồi đó bị mất hứng và giờ thì lại bắt đầu có hứng trở lại. Khi tôi mở ra ngăn kéo thứ ba, tôi phát hiện ra một vật bằng kim loại nhỏ, một chiếc chìa khóa.

"Jarvis, cái này để làm gì đây?"

Tôi đợi vài giây để Jarvis quét và đọc phân tích.

"Nó từng là của cha ngài. Dùng để mở ngăn kéo ở bàn làm việc cũ của ông ấy."

Tôi chau mày nhìn chiếc bàn cũ đang nằm chỏng chơ bơ vơ trong góc phòng. Sau khi cha tôi qua đời, nó thuộc quyền sở hữu của tôi nhưng tôi từ chối sử dụng nó.

Tôi chầm chậm đi đến góc phòng, nơi đặt chiếc bàn với những bí mật ẩn giấu đang đợi được khám phá.

Tôi lục soát bàn một hồi và phát hiện chỉ có một ngăn kéo có khóa. Tra chìa khóa vào khóa ngăn kéo phía dưới và xoay nó cho tới khi nghe tiếng cạch, tôi biết mình đã thành công.

Kéo ngăn kéo ra, có cả đống thư mục dày cộm trong cái hộp đựng tài liệu ở đây. Thật kì lạ, tôi lấy chúng ra và kiểm tra từng tiêu đề.

Siêu chiến binh.

Hydra.

Tesseract.

Liếc nhìn lại ngăn kéo, tôi nhận thấy rằng không chỉ có mấy tập tài liệu trong đó. Tôi thận trọng rút ra sáu cuốn băng VHS và kiểm tra chúng.

"Mấy cái đồ này là gì đây, bạn hiền?"

"Tính toán của tôi đang nói rằng đó là bộ sưu tập cũ của cha ngài," Jarvis trả lời.

"Chúng ta có chỗ nào để xem chúng không?"

"Ngài có một bộ máy phát băng trong phòng khách chính cho Đại úy Rogers, thưa ngài."

"À chuẩn men. Chà, vậy còn chờ đợi gì nữa?" tôi tự hỏi, có đôi chút lo lắng về những thứ trong mấy cuộn băng này.

Tôi cẩn thận sắp xếp các tập thư mục tài liệu với nhau và xếp chồng những cuốn băng lên trên trước khi đứng dậy. Tôi nhặt mấy món đồ cổ và có hơi đấu tranh tư tưởng đôi chút khi cố gắng tự mình quay trở lại phòng khách.

May thay, tôi đi đến đó mà không làm rơi vãi thứ gì. Đặt tất cả mọi thứ lên sàn nhà, tôi lấy ra một cuốn băng đầu tiên đưa nó vào máy phát.

Trong khi đợi băng được nạp, tôi tự đi lấy cho mình một ít rượu Stotch và lôi ra một cái ly từ chạn trong nhà bếp cùng một cái bút. Tôi cố nghĩ xem mình sẽ cần gì trong khi ngồi kia xem mấy cuốn băng, cuối cùng tôi quyết định cầm theo cả chai rượu, cái ly và cây bút.

Giọng nói cha tôi vang vọng trong khắp căn phòng, điều này khiến tôi có đôi chút không thoải mái, thậm chí là có hơi hoảng sợ ngay từ khi còn ở trong nhà bếp, và trên đường trở lại phòng khách.

Tôi nhấm nháp ly rượu của mình trong khi theo dõi cha mình giải thích Stark Expo trong cuốn băng. Rời mắt khỏi màn hình để liếc tập tài liệu về Siêu chiến binh, tôi nghe tiếng ông ấy đang quát mắng ai đó.

Tôi đặt tập tài liệu vào lòng, ngước nhìn lên màn hình và nhận ra một đứa trẻ chạy vòng vòng quanh mô hình Stark Expo.

"Không phải bây giờ, Tony. Con không thấy ta đang bận sao?"

Tôi bĩu môi- cả trong video và hiện giờ- khi ông ấy xua tôi ra khỏi phòng làm việc. Tôi nghe tiếng một người phụ nữ từ phía đại sảnh và tim tôi đập nhanh hơn bao giờ hết.

Đó có phải mẹ không?

Tôi ghét việc tôi không hề nhớ tí ti gì về bà ấy.

Bà ấy mất trước khi tôi lên tám, bỏ lại tôi cô đơn cùng cha.

Tôi nhanh chóng xem tiếp bốn cái băng tiếp theo với hi vọng rằng sẽ biết thêm được điều gì đó về mẹ và đầu tôi sẽ lại tràn ngập những kí ức về bà ấy, nhưng không, không còn gì cả.

Băng này rồi lại băng khác, tôi đẩy chúng ra và viết 'Cha đang làm việc' và 'Cha phớt lờ mình' ở mỗi bên của cuốn băng như một tiêu đề của nó.

Tôi khoanh tay cứng ngắc trước ngực khi xem cuốn băng cuối cùng với hi vọng có lẽ mẹ sẽ xuất hiện. Nhưng khi gương mặt của ông cha xuất hiện trở lại cùng mấy dự án ngu ngốc, tôi giận dữ đá phăng đống băng được sắp gọn gằng. Một số cạnh của cuốn băng bị sứt mẻ văng ra trên sàn nhà.

Tôi chán nản ném mình lên ghế bành khi ông tiếp tục lảm nhảm về vật lý hạt nhân.

"Howard, ra khỏi đây ngay! Và nhớ đem theo máy ảnh!" Giọng một người phụ nữ vui vẻ nói.Tôi quay đầu khi nhận ra giọng nói phát ra từ màn hình.

"Jarvis chỉ là Mark 2! Nó không thể di chuyển đồ vật xung quanh!" Cha tôi hét.

"Em không bảo Jarvis, em đang bảo anh!"

Tôi cười và ngay lập tức nhận ra giọng của mẹ. Vậy ra, đấy là nơi sản sinh ra cái thói hỗn xược của tôi à.

Tôi nhìn cha tháo móc và nhặt máy ảnh để mang tới một địa điểm khác. Giờ ông ấy đi ra ngoài. Ông cài đặt máy ảnh và giờ tôi có thể thấy một đứa trẻ và một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc nâu đang mỉm cười với ông.

"Gì vậy, Maria?" ông hỏi.

"Tony đang chuẩn bị cho phóng tên lửa đầu tiên của mình!" bà cổ vũ.

Tôi mỉm cười khi nhớ lại tên lửa đồ chơi mà mình đã tạo ra hồi bé. Và lần đầu tiên, lần đầu tiên trong đời tôi thấy cha cười. Một nụ cười thực sự.

Ông quàng tay quanh mẹ và tôi-nhí nửa vui mừng nửa xúc động.

"Cha xem này! Cha nhất định sẽ tự hào về nó cho mà xem, con hứa đấy!"

Hai người họ đều mỉm cười nhìn tôi nhấn nút trên bảng điều khiển. Chiếc tên lửa bắn thẳng lên không trung và tôi nghe tiếng mẹ khích lệ.

"Yay, Tony! Con làm được rồi con yêu!"

"Cha có thấy không? Thấy chưa thấy chưa?" Tôi-nhí nhảy cẫng lên sung sướng.

"Ta có thấy, con trai. Ta rất tự hào về con," ông ấy mỉm cười và tôi chạy lao đến vòng tay của họ.

Cuốn băng kết thúc tại đây, với gương mặt vui mừng phấn khởi của hai người khi đang ôm chặt lấy tôi trước máy ảnh. Cuốn băng tự bật ra khỏi đầu máy, tôi chầm chậm đi tới lấy nó ra, cảm nhận được giọt lệ ấm áp lăn trên má.

Tôi ôm cuốn băng vào lòng một lát trước khi lấy ra cây bút đang dắt trên vành tai rồi nguệch ngoạc ba chữ cái trên cuốn băng.

Tôi nhẹ nhàng nằm xuống chiếc ghế dài, chìm vào giấc ngủ với cuộn băng dán nhãn 'MOM' nằm gọn trong ngực.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro