Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 13

Steve's POV

Bạn.

Đúng.

Mình nên biết trước.

Tony hôn mình tận ba lần rồi sau đó lại nói cả hai chỉ là bạn. Đó là mối quan hệ duy nhất giữa chúng ta.

Đau, không còn lời nào có thể diễn tả.

Tôi có từng nghe bọn trẻ mới lớn nói về friendzoned, thành thực mà nói tôi đã không nghĩ là nó lại đau đớn đến vậy. Thật chỉ ước rằng tôi chưa từng hôn anh ấy.

Tôi run rẩy quay trở về phòng. Ngay lập tức, ánh mắt tất cả mọi người đều đổ dồn về phía tôi.

Đó là điều cuối cùng mà mình muốn vào lúc này.

Sự chú ý.

"Steve! Lạy chúa, anh không sao chứ?" Pepper chạy ngay đến chỗ tôi hỏi.

Tôi đáp trả bằng một nụ cười gượng gạo, không muốn để cô ấy phải lo lắng.

"Ừ, tôi ổn. Đừng lo," tôi nói, hướng ánh mắt ra chỗ khác. Thật lạ khi phải nói chuyện với cô ấy sau khi vừa hôn bạn trai của cổ.

Ugh, sao mình lại làm thế cơ chứ?

"Anh sẽ chỉ đứng đấy hay là sẽ ngồi xuống đây?"

Tôi ngước lên và thấy Natasha đang vỗ vỗ xuống chỗ ghế cạnh chỗ cô ấy ngồi. Tôi ngồi xuống và hướng sự chú ý đến tất cả mọi người đang có mặt ở đây.

"Có phải có một bữa tiệc bí mật mà tôi cần biết không?", tôi nói đùa.

"Bọn này chỉ đang đợi anh để chắc rằng anh vẫn ổn," Pietro lên tiếng. Tôi nhìn xung quanh những Wanda, Thor, Bruce, Pepper, Tasha, rồi lại nhìn trở lại Pietro.

Tất cả bọn họ đều đang đợi mình ư?

"Ồ, mọi người không cần phải đợi tôi như vậy đâu," tôi nói nhỏ.

"Ồ có chứ. Stark không chịu cho bất kì ai xuống đó cả," Bruce nói.

"Không thể để đội trưởng của chúng ta bị tấn công bởi những mối lo âu được," Wanda nói kèm một nụ cười.

"Chuyện gì đã xảy ra?" Pietro tò mò hỏi, khiến cậu ta nhận phát đánh vào tay bởi em gái mình.

"Không , không sao đâu," tôi nói với cặp song sinh đang tranh cãi nhau bằng ngôn ngữ của họ. "Tôi đã có một hồi tưởng về một trong những người bạn cũ của tôi từ những năm 40. Cô ấy vẫn còn sống."

Căn phòng chợt trở nên yên tĩnh, đợi tôi kể tiếp. Pietro cuộn tròn trên chiếc ghế mà cậu ta đang ngồi cùng em gái. Thor duỗi thẳng người thoải mái trên chiếc sofa, còn Bruce với Pepper thì trông có vẻ hứng thú với câu chuyện.

Tôi nhìn sang Tasha, người vừa cười khích lệ tôi trước khi bắt đầu kể tiếp.

"Cô ấy tên Peggy. Tôi gặp cô ấy ở trại huấn luyện quân sự trước khi được tiêm huyết thanh siêu chiến binh," tôi kể.

"Thật không thể tưởng tượng được anh mà nhỏ bé thì trông thế nào," Pepper nói làm gián đoạn nhưng nghe tông giọng rõ ràng ẩn chứa sự tò mò hiếm thấy.

"Chà, tin tôi đi. Tôi đã từng thấp hơn cả Tony và yếu hơn cả Bruce," lời giải thích khiến mọi người đều bật cười và Bruce thì nghe như bị giễu cợt.

"Mà mọi người phải công nhận là Hulk là đứa mạnh nhất ở đây đúng không?" Bruce nhướn mày nói đầy hi vọng.

"Xùy, phàm nhân. Tôi đang cố dỏng tai lên để nghe câu chuyện của Steve đây," Thor nói làm Bruce ngượng ngùng.

Bruce bĩu môi. Tôi bật cười rồi tiếp tục.

"Cô ấy là một đặc vụ, một trong những người giỏi nhất. Mọi người đều đánh giá thấp cổ bởi cổ là phụ nữ, nhưng tôi thì không."

"Anh thích cô ấy?" Wanda hỏi.

Tôi ngước nhìn lên cô ấy rồi lại hướng xuống nền nhà, lắc đầu.

"Tôi đã luôn ..."

"Gay?"

"Đồng tính luyến ái?"

"Nam tính?"

"...khác," tôi kết thúc bằng một trận cười. Pietro, Bruce và Thor đều nhìn như đang thấy tội lỗi vì mấy lời gợi ý nhưng tôi không bận tâm lắm.

"Tôi từng bị bắt nạt. Một người đàn ông trong rạp hát gọi một người đàn ông khác là một đồng dâm nam tới và tôi cố gắng bám lấy anh ta. Mọi thứ tệ đi kể từ đó. Mọi người đều biết là tôi khác và sẽ nắm lấy mọi cơ hội để có thể đánh tôi. Tôi bị đánh ở sau những quán ăn hay trong những con hẻm. Người bạn thân nhất của tôi, Bucky, sẽ luôn có mặt để giải cứu tôi."

"Anh có đánh trả không?" Thor ngạc nhiên.

"Tốt nhất," tôi cười, "với tất cả những gì tôi có."

"Chỉ cần rời khỏi đó, đúng không?" Pietro cười toe toét.

"Chính xác," tôi nói và nhớ ra đó là lời mình đã nói với cậu ta trước vụ Ultron.

"Còn Bucky thì sao?" Tasha ngồi ngay cạnh hỏi.

"Anh ta có dễ thương không?" Pietro tưởng là đang hỏi thay cho sự tò mò của mọi người ngồi đây nhưng Wanda, Tasha và tôi thì lại nhìn như thể cậu ta bị điên.

"Ừ thì, tôi đoán cậu có thể nói vậy," tôi cười với sự đỏ mặt thoáng hiện trên mặt nhưng nhanh chóng biến mất sau đó. Cậu ta gật đầu trước khi thả lỏng mình xuống ghế rồi tựa đầu lên vai em gái.

"Bucky như kiểu vệ sĩ của tôi. Trước và sau vụ huyết thanh, chúng tôi đều chiến đấu cùng nhau. Nhưng đáng buồn, cậu ấy- ừm- ngã khỏi tàu ở nhiệm vụ cuối cùng của chúng tôi. Tôi không kịp giữ cậu ấy lại. Tôi đã không thể cứu cậu ấy như cái cánh mà cậu ấy vẫn luôn cứu tôi," tôi nói, cảm thấy khó chịu trong lòng và thấy lạnh hơn.

Tôi cảm thấy có một cánh tay dịu dàng phía sau lưng và nhìn sang Tasha.

"Anh nên đi gặp Peggy," cô ấy đề nghị, nhanh chóng đưa ra giải pháp.

"Gì cơ? Tôi không- đó không phải là ý hay đâu Tasha..."

"Shh, nó tốt cho anh mà. Giờ thì có cần tôi tìm hộ cô ấy không đây?"

Tôi lắc đầu, "tôi biết cách tìm cô ấy."

"Như nào?"

"Cô ấy là mẹ của Ace."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro