Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 10


Steve's POV

"Một cốc bia thôi, làm ơn." Tôi nói khi tới ngồi tại quầy bar ở Dominic's.

Ace không có ở đây.

Hôm nay là ngày nghỉ của anh ấy. Có lẽ sẽ tốt hơn khi tôi không phải đối diện với anh ta khi mà bản thân còn cảm thấy rối rắm.

Người nhân viên có vẻ rụt rè đặt cốc bia xuống và tôi cảm ơn anh ấy bằng cái gật đầu.

Đôi khi tôi nghĩ Tony thật may mắn vì có thể uống đến say mèm. Như vậy anh ấy có thể đè nén cảm xúc của mình và quên đi mọi thứ về tôi.

Tôi thì không thể.

Nhưng biết đâu nếu tôi lại bị đóng băng một lần nữa, tôi có thể quên đi Tony.

"Một anh chàng đẹp trai như anh đang làm gì trong quán bar thế này?"

Tôi ngước mắt lên khỏi cốc bia để nhìn thấy Ace đang bước ra từ sau quầy bar với một nụ cười tươi sáng.

"Ô này. Không nghĩ là hôm nay anh lại đi làm.", tôi gượng cười.

"Mọi chuyện ổn chứ?", anh ấy lo lắng hỏi, nụ cười hơi héo đi một chút.

Ai đó đến gọi đồ uống nhưng anh ấy vẫn nói chuyện với tôi trong khi lấy đồ.

"Ừ. Chỉ là có rất nhiều thứ phải nghĩ."

Anh chuyển đồ uống cho vị khách kia rồi khoanh hai tay, đứng đối diện nhìn thẳng vào tôi.

Anh ấy cẩn trọng quan sát tôi một lúc rồi lên tiếng.

"Có phải là vì buổi tiệc đó không?"

Tôi hơi sốc một chút khi thấy anh ấy dễ dàng đọc vị mình như vậy. Tôi không biết nên đáp lời thế nào và anh ấy coi sự im lặng chính là đồng ý.

"Có phải đội của anh đã biết về...?", anh ấy kéo dài đoạn cuối nhưng tôi vẫn hiểu.

"Không , tôi sẽ cho họ biết vào lúc khác.", tôi lúng túng gãi đầu.

"Tôi có thể nói", anh ấy nói kèm một nụ cười rạng rỡ.

"Xin lỗi nếu nó làm mất thời gian của anh hay bất cứ điều gì..."

"Không , không. Vui mà." Anh ấy cười và bắt đầu lau mấy cái cốc.

"Dường như mọi người đều quý anh. Anh thực sự là một người tốt." tôi khen ngợi cùng một nụ cười.

"Ừ, ngoại trừ một người..."

"Tôi xin lỗi. Tony đối xử như vậy với tất cả mọi người", tôi nói vì biết rõ ý anh ấy là gì.

Tôi hớp một hơi bia dài và anh ấy lấy cho tôi một cốc khác rồi tiếp tục nói.

"Vậy, có phải anh ta là lý do mà anh có mặt ở đây tối nay?"

Tôi chớp mắt mấy cái nhìn anh ấy bối rối.

"Ai?", tôi hỏi khi hớp một ngụm bia khác.

"Tony."

Tôi gần như bị sặc và Ace thì khoái trá nhìn tôi.

"Sao lại hỏi tôi như vậy?", tôi hỏi nghiêm túc.

"Chà... Hãy cứ nói thôi, nếu ánh mắt là vũ khí thì chắc giờ tôi chết luôn rồi", Anh ấy cười khúc khích và vắt chiếc khăn khô lên vai.

"Điều đó có rõ ràng quá không?" tôi vừa nói vừa thì thầm. Tôi đã không hề để ý đến sự ghen tuông của Tony tại bữa tiệc mãi cho tới đêm qua khi ở trong phòng lab.

"Vâng, Steve, đúng rồi", anh ta cười, "Hai người có gì không?"

"Gì cơ? K...Không , chúng tôi chỉ...chỉ"

"Whoa whoa. Được rồi", anh ta cười, "Anh không cần phải kể với tôi đâu."

"Yo, Ace", ai đó gọi anh ấy từ văn phòng. "Peggy Carter đang gọi cậu."

"Peggy Carter?" tôi hỏi. Cái tên đó nghe quen quen.

"Ừ, là mẹ tôi.", anh ấy cười, "tôi quay lại ngay."

Tôi gật đầu nhưng vẫn tiếp tục nghĩ về cái tên.

Peggy.

Cái tên nghe thật thân thuộc. Tôi đang cố nhớ xem mình đã nghe nó ở đâu trước đây.

"Tôi phải đáp nó xuống nước", tôi nói qua thiết bị liên lạc. Tôi đang bay trên chiếc máy bay chứa rất nhiều bom và chúng sẽ nổ tung trong vài phút tới.

"Steve, không. Anh không cần phải làm vậy." giọng một người phụ nữ trả lời qua thiết bị liên lạc.

"Có chứ, Peggy. Không còn cách nào khác nữa." Tôi buồn bã nói và hướng máy bay xuống. "Thời gian còn lại 40 giây"

"Bucky sẽ rất tự hào", cô ấy thì thầm.

Tôi không thể nhìn thấy cô ấy nhưng có một bức ảnh trong la bàn của tôi ở trên bảng điều khiển máy bay.

Bức ảnh được gấp lại có hình của cô ấy và một người đàn ông, mà theo tôi nhớ là Bucky.

"Ừ", tôi buồn rầu, "Ừ, tôi biết."

Máy bay ngày càng gần hơn với mặt nước và tôi đã cố gắng không suy nghĩ về những thứ mà mình đã từ bỏ.

"Tạm biệt, Captain Rogers"

"Tạm biệt, Agent Carter."

Dòng hồi tưởng của tôi kết thúc và tôi nhận ra mình vẫn còn ngồi trong quán bar. Tôi ngồi cứng đơ trên ghế và cảm thấy bàn tay ai đó chạm vào mình.

"Steve? Anh ổn chứ?", Ace dịu dàng hỏi.

Tôi đang không ổn chút nào. Tôi thấy phát ốm và thực sự cần phải trở về. Tôi cố gắng đứng dậy nhưng lại ngã khuỵu ngay lập tức.

Tôi nghe thấy tiếng đổ vỡ và mọi người nhìn tôi một cách lạ lùng.

Ace ngay lập tức đến bên cạnh tôi.

"Steve, nói tôi biết. Chuyện gì vậy?" Anh ấy bình tĩnh hỏi.

Tôi chẳng nghĩ được điều gì.

Tôi như bị đóng băng.

Tôi ôm lấy đầu gối mình vào ngực cố tìm kiếm hơi ấm nhưng vô ích. Răng tôi va vào nhau lập cập. Tôi có nghe thấy giọng Ace vang bên tai nhưng lại không tài nào hiểu được anh ấy nói gì.

Anh ấy choàng áo khoác lên cho tôi và cố đỡ tôi đứng dậy.

"Steve, làm ơn. Cho tôi biết tôi phải làm gì?" anh ấy khẩn cầu. Tôi biết anh ấy biết tôi đang không ổn bởi vì tôi đang bị sốc ở ngay giữa nhà hàng.

"G...gọi T...Tony", tôi thều thào.

Anh ấy nhìn tôi không chắc chắn nhưng tôi cố thuyết phục.

"Là...làm ơn"

Vẫn là ánh mắt nghi hoặc ấy nhưng anh ấy vẫn gật đầu và tìm điện thoại của tôi, nó ở trong túi áo khoác. Tôi mừng là mình đã không để mật khẩu điện thoại bởi vì lúc này răng tôi đang va vào nhau lập cập không kiểm soát nên đương nhiên khó mà nói rõ ràng được.

"Tôi không biết! Anh ấy bảo tôi gọi cho anh!"

"Làm ơn mau lên. Anh ấy đang khó thở."

Tôi khép mắt lại và cầu mong Tony sớm tới đây. Lời cuối cùng tôi nghe thấy là giọng Ace đang khẩn cầu tôi tỉnh táo, trước khi tôi lại rơi vào một hồi tưởng khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro