Chương 2: Ngọn Gió Trong Tim Tôi
Sơn Thạch đứng trong góc phòng tập, ánh mắt dõi theo Neko đang mải miết luyện rap ở phía xa. Dưới ánh đèn trắng lạnh lẽo, từng giọt mồ hôi lăn dài trên gương mặt cậu, nhưng đôi mắt ấy vẫn sáng ngời – như một ngọn gió không ngừng thổi, mang theo cả nhiệt huyết và khát khao mãnh liệt.
"Cậu là gió." Sơn Thạch thầm nghĩ. "Gió xuân mát lành cuốn bay mọi muộn phiền trong tôi. Gió mùa hạ cháy bỏng, khiến tôi cảm nhận được sức sống của tuổi trẻ. Nhưng cậu cũng là gió mùa thu se lạnh, lặng lẽ khiến tay tôi bất giác muốn đan chặt lấy. Và giờ đây, cậu lại là gió đông. Lạnh buốt đến mức cắt da cắt thịt, đến mức khiến tôi tan nát cả cõi lòng."
Công ty vừa thông báo họ sẽ phát hành một bài hát hợp tác giữa Sơn Thạch và Neko. Neko sẽ rap, còn Sơn Thạch sẽ đảm nhận phần hát chính. Tin tức này khiến cả hai háo hức, nhưng với Sơn Thạch, đó là niềm vui xen lẫn nỗi lo.
"Lần này chắc chắn sẽ thành công lớn!" Neko nói, đôi mắt sáng rực. "Cậu thấy không, Thạch? Đây chính là bước đệm để chúng ta tiến xa hơn đó."
"Ừ," Sơn Thạch mỉm cười. "Mình cũng hy vọng vậy."
Nhưng tận sâu trong lòng, trái tim anh đau nhói. Anh biết mình không khao khát điều này như Neko. Anh không cần ánh đèn sân khấu, không cần sự nổi tiếng, nhưng vì Neko, anh sẵn sàng đặt chân vào nơi mà anh không thuộc về.
"Tôi chỉ cần cậu hạnh phúc, và nếu con đường này là giấc mơ của cậu, tôi sẽ đi cùng cậu."
Buổi thu âm đầu tiên diễn ra suôn sẻ. Giọng hát của Sơn Thạch kết hợp hoàn hảo với phần rap mạnh mẽ của Neko. Nhà sản xuất không ngừng khen ngợi cả hai, nói rằng đây sẽ là bài hát nổi bật nhất của năm.
Khi họ bước ra khỏi phòng thu, Neko quay sang cười rạng rỡ với Sơn Thạch.
"Cậu giỏi thật đấy, Thạch. Cậu hợp với thế giới này hơn bất kỳ ai."
Sơn Thạch khựng lại. Anh muốn nói rằng: "Mình không thuộc về nơi này. Mình chỉ thuộc về cậu." Nhưng anh không thể thốt nên lời.
"Cảm ơn." anh đáp, cố gắng nặn ra một nụ cười.
Ngày phát hành bài hát, Sơn Thạch và Neko cùng xuất hiện trên sân khấu để biểu diễn. Đó là một buổi tối đông đúc, ánh đèn sân khấu sáng rực, và tiếng hò reo của khán giả vang lên không ngớt.
Sơn Thạch đứng bên cạnh Neko, cảm giác như mình đang sống trong một giấc mơ. Nhưng giấc mơ ấy cũng là cơn ác mộng, bởi anh biết mình chỉ là một phần trong ánh hào quang của Neko, không hơn.
Neko đứng ở trung tâm, giọng rap mạnh mẽ hòa vào giọng hát ấm áp của Sơn Thạch, tạo nên một bản hòa âm hoàn hảo. Khi bài hát kết thúc, họ cúi chào khán giả. Neko nắm lấy tay Sơn Thạch, giơ cao lên như một lời cảm ơn. Khán giả gào thét, tiếng gọi tên cả hai hòa quyện như một cơn bão.
Nhưng Sơn Thạch biết, trong mắt khán giả, anh chỉ là người bạn diễn. Và trong mắt Neko, anh cũng chỉ là một người bạn.
"Tôi là người đứng cạnh cậu, nhưng tôi không phải là người mà cậu sẽ đặt vào tim."
Vài ngày sau, công ty thông báo rằng phản ứng của khán giả vượt xa mong đợi. Bài hát trở thành hiện tượng, và fandom của cả hai ngày càng lớn mạnh. Một bộ phận fan thậm chí còn bắt đầu ship cặp đôi ST và Neko. Công ty quyết định tận dụng cơ hội, yêu cầu họ xây dựng hình ảnh một "official couple" để chiều lòng fan.
"Chúng tôi muốn hai cậu diễn như người yêu trước ống kính," quản lý nói. "Đi quay vlog chung, làm các nội dung gần gũi hơn với fan. Tương tác ngọt ngào một chút. Khán giả sẽ rất thích."
Neko gật đầu ngay lập tức, nụ cười trên môi không chút do dự. "Không vấn đề gì. Miễn là điều này giúp chúng ta đi xa hơn."
Sơn Thạch im lặng, đôi mắt thoáng vẻ đau đớn. Anh biết đây chỉ là diễn, nhưng làm sao anh có thể từ chối khi điều này khiến Neko vui?
"Được thôi," anh đáp, giọng nhẹ nhàng nhưng nặng trĩu.
Đêm đó, Sơn Thạch ngồi trong phòng vẽ, ánh sáng vàng nhạt từ chiếc đèn bàn đổ bóng lên bảng vẽ đầy những bức phác thảo về Neko. Anh vẽ cậu không ngừng – từ nụ cười rạng rỡ trên sân khấu, ánh mắt tập trung khi luyện tập, đến những khoảnh khắc cậu lặng lẽ nhìn ra cửa sổ.
Anh vẽ từng nét thật chậm, như thể mỗi đường nét đều khắc sâu thêm tình yêu tuyệt vọng của mình.
Cơn ho kéo đến, khiến anh gập người lại. Những cánh hoa Hải Đường trắng rơi xuống bàn, nhuốm máu đỏ tươi. Máu hòa với những cánh hoa Hải Đường trắng rơi xuống bảng vẽ, nhuốm đỏ từng nét bút. Anh nhìn chúng, cảm giác đau đớn lan tỏa khắp cơ thể.
"Neko à, tôi yêu em. Nhưng em sẽ không bao giờ biết điều đó, đúng không?"
Anh siết chặt tay, cảm giác như mình đang chìm dần trong cơn gió lạnh lẽo mà Neko mang đến. Lời bài hát "Anh Ấy Không Hiểu" vang lên trong tâm trí anh, da diết và vụn vỡ:
"Anh ấy chỉ để lại cho tôi bóng lưng
Còn về tình yêu lại chẳng một lời nhắc đến
Khiến tôi lệ nhoè đôi mắt
Những lời dối gian ấy sao lại êm tai đến thế
Anh ấy lừa dối tôi nào phải lần đầu tiên
Thật không đáng để tôi phải đau lòng vì anh"
Anh biết. Neko không hiểu, và cũng không cần phải hiểu. Cậu chỉ cần tiếp tục là cơn gió tự do ấy, còn anh... chỉ cần được dõi theo là đủ.
"Nếu cậu không bao giờ quay lại nhìn tôi, tôi cũng cam lòng. Chỉ cần cậu vẫn ở đó, tôi sẽ mãi là cánh hoa Hải Đường nở trong gió, dù có phải rơi rụng, dù có phải nhuốm máu."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro