Chương 5: Giấc Mơ Không Thành
Ánh trăng nhạt nhòa đổ bóng trên sàn phòng thu âm, nơi Sơn Thạch đứng lặng trước chiếc micro. Dòng nhạc anh viết cho bài hát chủ đề đang vang lên, từng giai điệu là tiếng lòng anh gửi đến Neko.
"Em là mặt trăng, còn anh là kẻ mãi mãi đứng dưới đất. Dẫu đau đớn, anh vẫn ngước nhìn."
Giọng hát của anh vỡ òa qua từng câu chữ, nhưng khi dứt nốt cuối cùng, sự im lặng bao trùm không gian. Chỉ có trái tim anh là còn vọng lên tiếng nấc nghẹn ngào mà anh không dám thốt ra.
Phía bên kia phòng thu, Neko lặng lẽ đứng dõi theo, ánh mắt không biểu lộ cảm xúc. Anh gật đầu ngắn gọn, giọng trầm lạnh: "Tốt lắm. Bài này sẽ rất hợp với dự án."
Chỉ vậy thôi. Một câu khen ngợi lạnh nhạt, một ánh mắt lướt qua không đủ lâu để nhìn thấy sự khắc khoải trong đôi mắt Sơn Thạch.
"Cảm ơn em," Sơn Thạch khẽ đáp, cố kìm lại tiếng lòng đang vỡ tan trong lồng ngực. Anh biết mình không nên mong đợi gì thêm, nhưng vẫn không thể ngăn trái tim mình đau đớn.
Ngày hôm sau, cả đoàn tổ chức một buổi họp nhỏ để bàn về tiến độ dự án. Trong cuộc họp, Neko vẫn giữ nguyên phong thái lãnh đạm, chỉ tập trung vào công việc, từng lời nói sắc bén và chính xác như một mũi dao.
Mỗi khi Neko nói, ánh mắt Sơn Thạch lại trộm nhìn anh, như muốn khắc sâu từng khoảnh khắc này vào tâm trí. Nhưng ánh mắt đó chưa bao giờ quay về phía anh lâu hơn vài giây.
Giữa cuộc họp, một đồng nghiệp hỏi Neko về kế hoạch tương lai của anh sau dự án này.
"Em đang cân nhắc làm một bộ phim độc lập," Neko trả lời, giọng nói mang theo một sự kiên định mà chỉ riêng anh có. "Có một vài lời mời từ nước ngoài. Có thể em sẽ rời Việt Nam một thời gian."
Tim Sơn Thạch chợt siết lại, như có ai đó vừa đâm một nhát dao vào ngực anh. Anh cúi mặt, giấu đi ánh mắt vừa thoáng qua sự hoảng loạn.
Rời đi? Nghĩa là, khoảng cách giữa họ sẽ không chỉ còn là ánh trăng xa mà sẽ là một đại dương ngăn cách?
Đêm đó, anh ngồi một mình bên cửa sổ, ngắm nhìn bầu trời đêm lạnh lẽo. Gió lùa qua những tấm rèm, mang theo cảm giác trống trải đến nghẹn thở.
Anh chậm rãi đưa tay lên, đặt nó trước ngực. Cơn đau âm ỉ không còn nữa – giờ đây nó là một sự trống rỗng đáng sợ. Anh nghĩ về những lời của Neko, nghĩ về ánh mắt lạnh nhạt ấy.
"Em sẽ không bao giờ nhìn thấy anh, phải không?"
Cơn ho bất chợt kéo đến, dữ dội hơn bất kỳ lần nào trước. Anh gập người xuống, cảm giác như cả lồng ngực sắp nổ tung. Cánh hoa anh thảo rơi ra từng cánh, từng cánh, cuối cùng tạo thành một bó hoa nhỏ vương máu đỏ tươi trên sàn nhà.
Anh gục xuống ghế, hơi thở trở nên mong manh, mờ nhạt như ánh trăng ngoài cửa sổ.
"Neko... Nếu em hạnh phúc, anh cũng sẽ cam lòng. Nhưng nếu có kiếp sau, xin em hãy nhìn anh, dù chỉ một lần."
Buổi sáng hôm sau, Jun Phạm tìm đến nhà anh, gõ cửa dồn dập. "Anh Sơn Thạch! Mở cửa đi! Anh có nghe em không?"
Không có tiếng trả lời.
Khi Jun phá cửa bước vào, cậu nhìn thấy Sơn Thạch nằm bất động trên ghế, xung quanh là những cánh hoa anh thảo đã tàn úa, nhuốm máu đỏ.
Jun quỳ xuống, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của anh. "Em điên rồi Thạch... Sao em có thể tự hành hạ bản thân mình như thế này?"
Sơn Thạch mơ hồ mở mắt, giọng nói yếu ớt thoát ra: "Jun... Đừng nói với ai, nhất là Neko. Em không muốn em ấy biết."
"Em còn nghĩ cho cậu ta đến mức này sao?" Jun hét lên, nước mắt rơi không ngừng. "Em sẽ chết nếu cứ tiếp tục như thế này! Làm ơn, Sơn Thạch. Làm ơn đi phẫu thuật. Em đừng tự hủy hoại mình nữa."
Nhưng Sơn Thạch chỉ lắc đầu, đôi mắt nhắm lại, không muốn nghe thêm bất kỳ điều gì.
"Tình yêu này, em đã chọn từ lâu rồi, Jun. Nó là cả sinh mệnh của em. Đừng bắt em từ bỏ nó, ngay cả khi cái giá là cả mạng sống của em."
Đêm đó, trăng vẫn sáng, soi rọi căn phòng nơi Sơn Thạch nằm lặng lẽ giữa những cánh hoa đã rơi. Anh nghĩ về Neko, nghĩ về nụ cười lạnh nhạt của người ấy, và chấp nhận rằng mình sẽ mãi mãi chỉ là một cánh hoa tàn úa, nở trong bóng tối.
"Nếu em hạnh phúc, dù chỉ một chút, anh cũng cam tâm."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro