Chương 2: Những Cánh Hoa Đầu Tiên
Sơn Thạch tỉnh dậy giữa cơn mơ đứt đoạn, nơi khuôn mặt của Neko lướt qua như một bóng hình không thể nắm bắt. Đôi mắt lạnh lẽo ấy, giọng nói trầm thấp ấy, mọi thứ vẫn hằn rõ như những nét khắc trong tim anh.
Anh ngồi dậy, cơn đau ở lồng ngực lại kéo đến âm ỉ. Trên bàn làm việc, một cánh hoa anh thảo tím nhạt nằm yên, như bằng chứng cho sự yếu đuối mà anh không muốn bất kỳ ai nhìn thấy.
Những cánh hoa đầu tiên xuất hiện cách đây vài tháng. Lúc đầu chỉ là những cơn ho nhẹ, không đáng bận tâm. Nhưng rồi, những cơn ho trở nên thường xuyên hơn, sắc nét hơn, kéo theo những cánh hoa nhỏ nhắn mà mỗi lần nhìn vào, anh đều thấy trái tim mình vỡ vụn.
Anh đã biết. Từ khoảnh khắc cánh hoa đầu tiên rơi xuống, anh đã hiểu rằng đây là cái giá của tình yêu mà anh ôm giữ. Một tình yêu thầm lặng, tuyệt vọng, và không được đáp lại.
"Em là lý do khiến anh đau đớn, nhưng cũng là lý do duy nhất để anh tiếp tục sống."
Tối hôm ấy, anh nhận được một tin nhắn từ Neko:
"Anh khoẻ không? Đài truyền hình mời em thực hiện một dự án mới. Họ cần một ca sĩ cho bài hát chủ đề. Anh có hứng thú không?"
Sơn Thạch ngồi lặng trước màn hình điện thoại, đọc đi đọc lại dòng tin nhắn ngắn ngủi ấy. Lời lẽ đơn giản, cộc lốc, chẳng mang theo chút cảm xúc nào, nhưng với anh, nó như một tia sáng len lỏi qua bóng tối.
Anh nhắm mắt, cố kìm lại nụ cười cay đắng. Bao nhiêu năm qua, Neko luôn như vậy – xa cách, lạnh lùng, như một bức tường không thể chạm tới. Vậy mà chỉ cần một câu hỏi thăm, dù chỉ là xã giao, cũng đủ để anh cảm thấy lòng mình ấm lại.
"Em chẳng biết mình đang giết chết anh đâu, phải không?"
Ngày gặp lại Neko trong buổi họp bàn dự án, trái tim Sơn Thạch gần như ngừng đập. Neko bước vào phòng, vẫn là phong thái đó, ánh mắt đó, như thể mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của anh.
"Anh đến lâu chưa?" Neko hỏi, giọng điệu thản nhiên nhưng lịch sự.
Sơn Thạch chỉ mỉm cười, cố gắng che đi sự run rẩy trong ánh mắt. "Anh cũng vừa đến thôi."
Trong suốt buổi họp, Sơn Thạch lặng lẽ quan sát Neko. Cách anh ta nói chuyện, cách đôi mắt liếc nhìn tài liệu, cả cách ngón tay khẽ lướt trên mép ly cà phê – từng chi tiết nhỏ đều khiến trái tim Sơn Thạch thêm nhói đau.
"Em hoàn hảo đến mức này, làm sao anh có thể ngừng yêu em được?"
Khi buổi họp kết thúc, Neko quay sang nhìn anh, ánh mắt thoáng chút dịu dàng mà anh không biết là vô tình hay cố ý. "Anh có vẻ hơi mệt. Anh nên nghỉ ngơi nhiều hơn."
Sơn Thạch cười, một nụ cười nhẹ nhưng đầy đắng chát. "Anh ổn mà. Đừng lo cho anh."
Nhưng chỉ anh biết, mình không ổn. Không một chút nào.
Đêm đó, khi trở về nhà, anh ngồi dưới ánh đèn bàn, viết nháp vài câu cho ca khúc chủ đề. Nhưng mỗi dòng chữ anh viết ra đều chỉ hướng về một người:
"Em, ngọn lửa anh không thể chạm. Em, ánh sáng anh không thể nắm giữ."
Cơn ho lại kéo đến, dữ dội hơn bao giờ hết. Một cánh hoa mới rơi xuống, kèm theo vệt máu đỏ loang lổ. Sơn Thạch gục mặt xuống bàn, thở hắt ra, đôi môi mấp máy như tự nhủ:
"Nếu yêu em là cái giá của sự đau đớn này, thì anh sẽ chịu đựng. Chỉ cần em được sống hạnh phúc, chỉ cần em không bao giờ biết đến nỗi đau này."
Trăng đêm nay vẫn sáng, nhưng ánh sáng ấy chẳng bao giờ đủ để sưởi ấm lòng anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro