Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

5.

A/N: Họ thương nhau, họ xót nhau pát 1

Lê Trường Sơn không nhấc nổi mí mắt lên được nữa. Hiện tại là bảy giờ không không phút sáng, tại Đà Lạt, đúng rồi đó cả ekip ATVNCG đang có mặt ở Đà Lạt lúc bảy giờ sáng, và đoán xem ai là người mới quay xong lúc ba giờ nào? Cái lịch trình như này với một thai phụ như anh thì thật sự đúng là hành xác, lần đầu tiên trong ba tháng Trường Sơn thấy mình mệt mỏi rã rời như này. Nom gã chồng của anh cũng chả khá hơn là bao, Sơn Thạch trong đợt diễn công 3 vừa rồi bệnh một trận nặng, đến bây giờ chắc mới đỡ được một chút thôi. Cả tuần trời hắn không dám hôn anh, kể cả thơm nhẹ lên má thôi mà cũng không nỡ, hắn sợ sẽ lây bệnh cho anh rồi ảnh hưởng đến con nữa. Trường Sơn biết chồng nghĩ cho mình, nhưng dỗi ơi là dỗi, người ta đồng vợ đồng chồng còn đây chỉ muốn ôm hết về cho bản thân, bị ốm mà cũng không để vợ chăm sóc cho nữa.Trường Sơn trong suy nghĩ thì mạnh mồm vậy thôi, chứ bây giờ bảo anh đứng lên chắc cũng không làm nổi đâu. Từ lúc đến resort là anh đã bẹp dí ở chiếc sofa trong sảnh chờ rồi, ngoan ngoãn ở đó chờ Sơn Thạch đi nhận phòng rồi ấp nhau ngủ đến chiều cho thỏa cơn buồn ngủ.

Cũng may là Sơn Thạch đăng kí trước với ekip là đi theo gia đình, không phải chờ để ghép phòng nên làm thủ tục nhận phòng các thứ cũng nhanh hơn. Lấy thẻ phòng xong, hắn xin phép mọi người đưa con Mèo lên nghỉ trước, chứ nhìn vợ hắn vạ vật ở sofa thấy thương quá à.

"Thạch ơi" Tấm lưng của Trường Sơn đã chạm xuống đệm, nhưng đôi tay đặt trên vai người ấy không chịu buông ra. Anh kéo hắn lại gần, anh nhớ hắn, nói đúng hơn nhớ đôi môi của hắn, nhớ cả nhưng lúc hai người thân mật mỗi đêm nữa

"Không được em à" Sơn Thạch biết vợ hắn muốn gì, hắn cũng muốn y hệt như vậy, nhưng hắn đang bệnh, em còn đang bụng mang dạ chửa, lây cho em là mệt lắm "Nhà mình một người ốm là được rồi"

"Ho không lây được đâu" Tất nhiên con Mèo siêu cứng đầu này sẽ không bỏ cuộc cho đến khi anh đạt được thứ mình muốn "Hôn thôi mà Thạch cũng không cho em được à? Ki bo thế?"

"Trời ơi Sơn ơi! Thạch thề với em là em muốn sao trên trời anh sẽ làm tất cả để hái xuống cho em, em muốn voi chín ngà gà chín cựa ngựa chín hồng mao anh cũng sẽ tìm về cho em" Nói xong Sơn Thạch hôn nhẹ lên trán vợ yêu một cái, khóe mắt một cái, chóp mũi một cái, và chốt hạ bằng một nụ hôn nồng say trên đôi môi mềm của Trường Sơn. Đúng là nghiện vẫn hoàn nghiện, cai gì thì cai chứ riêng đôi môi xí muội hồng hồng xinh xinh này hắn nguyện tôn sùng muôn đời muôn khiếp. Vốn chả phải kẹo mà sao lại ngọt lịm đến thế, ôi đúng là cục đường của đời hắn

"Anh nhớ bé quá" Sơn Thạch nắm gọn bàn tay của Trường Sơn trong tay mình, ngón tay cái của hắn vuốt ve từng khớp ngón tay người nọ, rồi hắn đầy âu yếm và cưng chiều hôn vào lòng bàn tay của anh

"Để tháng sau bù cho nhé" Trường Sơn đưa tay còn lại lên vuốt vé má của chồng, trời ơi đôi má phúng phính của anh đâu? Hai cái bánh bao trắng mềm thơm dẻo của anh đâu? Mới bệnh một trận thôi mà đã như này, bao công anh vỗ béo hắn đổ sông đổ bể hết rồi

"Sao ánh mắt bé tự dưng xót xa vậy nè?" Đúng là khi ở với Thạch, Sơn chả giấu được một chút cảm xúc nào, vì bao nhiêu yêu thương, cưng chiều, giận dỗi ánh mắt của Sơn sẽ thể hiện ra hết. Đó cũng là lí do tại sao hắn hiểu Sơn đến thế

"Em xót chồng" Chưa chi đã thấy khóe mắt Trường Sơn ửng đỏ, đoi con ngươi thì long lanh ánh nước. Người mang thai đúng là dễ xúc động mà, mấy chuyện này cũng chả to tát gì nhưng cảm xúc cứ trào dâng, rồi nước mắt tự chảy ra thôi

"Ơ thôi mà đừng khóc bé ơi! Ngủ một giấc là chồng yêu của bé đẹp lại liền nè! Không khóc nha!"

Chông gai của S.T Sơn Thạch tại Đà Lạt ngoài chương trình ra, còn một cái chông gai khó nhằn và đau đầu gấp ba lần, chính là chăm con Mèo bầu của mình. Có thể là do cơ thể mệt mỏi và chưa được nghỉ ngơi đủ hay sao đó, Trường Sơn (lại) lần đầu trải nghiệm cảm giác nghén là như nào, bữa ăn tối hôm ấy thật sự là anh không nhét được thứ gì vào bụng cả, ăn được một chút là lại chạy vào WC nôn hết ra. Kể cả món có thể nói là dễ ăn nhất là trứng chiên, chắc Sơn ăn được mấy đũa là lại bắt đầu ập ọe. Sơn Thạch thấy tình hình không ổn nên nhờ mọi người chông coi con Mèo một chút, để hắn đi tìm trợ lí nhờ mua ít cháo.

Cả team Chín Muồi lo lắng nhìn gương mặt xanh xao của phó thủ lĩnh nhà mình, đúng kiểu mệt đến mức không nói được

"Mới tháng trước bảo trộm vía Neko không nghén đó, sao giờ nghén rồi dậy?" Tăng Phúc xoa xoa lưng cho ông anh hai

"Nè uống miếng nước cho đỡ đắng miệng hai ơi" Kay Trần nhanh tay mở nắp chai nước khoáng, rót vào cốc hẳn hoi rồi đưa cho Neko

"Bé hai có cần lên phòng nghỉ không chứ mặt bé hai xanh quá à" Thiên Minh thì đưa cho anh cái khăn ướt để lau mặt

"Trời ơi nhìn mặt ổng ghê quá, hay để em gọi bên y tế qua xem như nào ha?" BB Trần nói xong liền lấy điện thoại nhắn cho bên ekip đưa tổ y tế của chương trình sang

"Biết người như này rồi thế mà vẫn muốn sáng mai đi hái trà cơ. Mai ở nhà nha bà, Ti nó lo quýnh lên rồi kìa" Liên Bỉnh Phát thì sờ lên trán Neko để check nhiệt độ, xem anh có đang bị sốt không

"Hiếm hoi lắm mới thấy Neko xụi lơ như này đó trời, mai để người khác đi thay đi Neko" Bùi Công Nam tuy bình thường có vẻ hỗn hỗn láo láo với Neko vậy thôi, chứ nhìn ông anh mình như này cậu cũng xót thấy bà cố luôn ấy chứ

May quá cũng không lâu sau, chắc khoảng hơn 10 phút một chút thôi Sơn Thạch cũng quay lại chỗ nhà Chín Muồi đang ngồi

"Xin phép cả nhà nha chắc anh đưa Neko về phòng trước, bên ekip cũng vừa nhắn chốc tổ y tế lên phòng kiểm tra cho Neko"  Sơn Thạch vòng tay qua eo và đầu gối, nhẹ nhàng bế gọn Trường Sơn trong tay. Sơn mệt lắm rồi không buồn kêu gào "đang nơi công cộng" nữa, bình thản tựa đầu vào vai chồng để nhắm mắt nghỉ một lát, mọi thứ trước mắt anh nó đang quay mòng mòng như chong chóng vậy.

Quái thật mới sáng bảo không ốm đâu, ốm thật là áy náy với Thạch lắm

"Có làm sao thì cũng phải nhắn lên nhóm cho mọi người đỡ lo nha ST" Bùi Công Nam vỗ vai Sơn Thạch trước khi cả hai người rời khỏi khu nhà ăn

"Oke. Mọi người cứ dùng bữa tiếp nha, vợ chồng tui về trước nhé"

"Chút xíu vào trung tâm mua ít đồ ăn đêm mang về cho hai đứa nó ha? Nãy ST cũng chưa ăn gì mấy đâu" Vẫn là Liên Bỉnh Phát là người thấu đáo nhất. Thằng bạn anh thương vợ thương con mà, chăm người thương kĩ quá lại thành ra quên mất bản thân.

Cả team gật đầu đồng ý với ý kiến của Phát, quyết định sau bữa ăn sẽ xuất phát luôn cho kịp giờ hai nhóc Nam với Kay về nghỉ ngơi để mai hai nhóc lên đồi hái chè nữa

Sau khi được chuyên viên y tế thăm khám sơ qua, Trường Sơn được chẩn đoán là do cơ thể bị suy nhược nhẹ do làm việc quá độ, chỉ cần chú ý nghỉ ngơi đủ là được, tốt nhất 2 ngày tới ở Đà Lạt không nên tham gia quá nhiều hoạt động của chương trình. Sơn Thạch tiễn tổ y tế của ekip ra về xong, anh nhẹ nhàng đóng cửa lại, leo lên giường rồi ôm lấy Trường Sơn vào lòng. Như một con mèo chính hiệu, Sơn cảm nhận được hơi ấm quen thuộc là cuộn tròn lại, rúc vào nơi mình thấy an tâm nhất để làm ổ.

"Sáng nay ai mạnh miệng bảo không ốm đâu nhỉ? Chừa nha sau mệt thì phải bảo anh chứ" Sơn Thạch nhẹ nhàng buông vài câu mắng yêu

Mắng yêu vậy thôi chứ, tông giọng đầy yêu chiều cộng với chất giọng ấm ngọt của Sơn Thạch, qua tai Trường Sơn giống như một bài nhạc lo-fi vô cùng thư giãn, cơn đau đầu cũng anh cũng vì thế mà giảm đi đôi ba phần

"Hm... Cứ nghĩ là ngủ đến lúc dậy makeup là ổn rồi mà"

"Em xót anh thì anh cũng xót em mà Sơn. Vợ ốm mệt anh đau lòng lắm"

"Xin lỗi mà. Hứa lần sau sẽ nói ạ"

"Cưới nhau bao lâu rồi, anh lạ tính em lắm vậy đó" Sơn Thạch thở dài đầy bất lực

"Ai đó cũng đâu khác gì em đâu? Như thế mới ở được với nhau đấy" Tuy Sơn đang mệt, nhưng cái miệng hỗn vẫn là hết công suất

"Giờ đã cảm thấy muốn ăn chưa bé?"

Sơn mệt mỏi lắc đầu. Thạch lại thêm một tiếng thở dài

"Cứ để em ngủ đi, đêm mà đói em gọi anh dậy là được mà"

"Đúng là hành chồng là giỏi thôi"

"Con anh hành em, thì em hành ba nó là đúng rồi"

Sơn Thạch để Trường Sơn nằm thẳng ra, hắn đặt tay lên chiếc bụng bầu chưa lộ rõ, bắt đầu thủ thỉ tâm tình với đứa nhỏ bên trong

"Bé Miêu à, ba Thạch biết con thương ba Sơn, nên con mới hơi quấy một chút để ba Sơn được nghỉ ngơi đúng không? Nhưng mà con nghịch như thế là ba Sơn mệt lắm đó, mệt không ăn được luôn này! Mà không ăn được thì làm sao con lớn lên khỏe mạnh được đúng không con? Nên nốt hôm nay Miêu nhớ ngoan nha, không được quấy ba Sơn nữa nha"

"Con chưa nghe được đâu Thạch à" Trường Sơn bật cười với cuộc tâm sự mỏng của hai cha con, bất chấp việc đứa nhỏ chưa phát triển đến giai đoạn hình thành các giác quan

"Nhưng cũng phải nhắc con là không được làm em mệt, chứ không anh xót lắm"

"Thạch ơi để em ngủ đi Thạch ơi"

"Xin lỗi bé nha, bé của anh ngủ ngon"

Chụt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro