Chương 9
Tôi bảo Marcy và Chris:
- Tay bà ta - thật là kinh khủng. Không có một tý da nào trên đó cả.
Đầu gối tôi cứng lại khi tôi nói ra điều đó.
Chúng tôi đang trên đường đến tiệm để mua đồ trang trí cho lễ hội - đến cái tiệm mà cô Gaunt nói.
Tôi nói thêm:
- Và lẽ ra chúng ta không nên đến cái tiệm này. Chúng ta không nên làm bất cứ điều gì cô Gaunt bảo.
Chris nói:
- Tớ biết cậu rồi. Nhưng mà cậu nhìn bàn tay cô giáo bao nhiêu lâu nào?
Tôi thừa nhận:
- Chỉ thoáng qua thôi. Cho đến khi bà ta đi xong găng vào tay. Nhưng thế là đủ rồi. Tớ đã bảo các cậu rồi - cô Gaunt là một con ma.
Marcy nói:
- Nào, Zack. Khi người ta già đi sẽ như thế đấy. Người ta bị gầy đi rất nhiều.
Tôi khăng khăng:
- Không phải chỉ là gầy đi đâu. Đó là xương trông như tay của một bộ xương người thật sự.
Chris chỉ tay về phía trước và nói:
- Nhìn kìa! Kia rồi. Cửa hàng đồ trang trí kia rồi.
Tôi nhìn sang bên kia đường. Đúng vậy, cửa hàng đó kia rồi. Cô Gaunt nói rằng tên của hiệu là Mua Đến Khi Ngã. Những biển hiệu trên cửa hàng lại đề là Mua Đến Khi Ngã Xuống Chết.
Nhìn thấy tấm biển, Chris trêu tôi:
- Ô...ô.ô. Zack, trong ấy thế nào cũng có ma đấy. Có chắc là cậu dám vào không?
Marcy sang đường, nói:
- Chris, thôi đi đừng có ngớ ngẩn thế nữa.
Chúng tôi đến gần cửa hiệu, tôi nói:
- Hình như không mở cửa. Tớ chẳng thấy có ánh đèn nào bên trong cả.
Marcy là người đầu tiên đến trước cửa của cửa hiệu. Nó nói:
- Ồ, tớ hiểu rồi. Người ta sơn cửa sổ toàn màu đen. - Nó áp mặt vào cánh cửa sổ đen ngòm, khum tay che mắt. - Tớ chẳng nhìn thấy cái gì trong đó cả.
Nó đẩy cửa. Cánh cửa mở ra một cách dễ dàng.
Trong nhà, chỉ có một bóng đèn bẩn thỉu treo trên trần. Nó đung đưa tới lui, tới lui và hắt thành những bóng đen đáng sợ.
Cửa hàng có vẻ rất rộng, nhưng trong ánh sáng tối mờ mờ này khó mà nói chắc được. Và hình như vắng tanh không có một ai.
Chris gọi:
- Này, có ai ở đây không đấy?
Không ai trả lời.
Cánh cửa đóng sập lại sau lưng chúng tôi.
Chris lại gọi:
- Có ai ở đây không đấy?
Tôi nghe thấy tiếng sột soạt nho nhỏ. Rồi im lặng.
Mắt tôi đã quen với bóng tối. Cửa hiệu xếp đầy những chiếc giá đựng hàng cao đến tận trần nhà. Phía sau những cái giá hàng đó, phần sau của cửa hiệu chìm trong ánh sáng đỏ thẫm.
Marcy nói:
- Thôi chúng mình đến Dalby đi. Chỗ này kinh lắm.
Tôi tán thành:
- Phải.
Chris cãi lại:
- Tớ muốn ở đây. Cuộc là chúng mình sẽ tìm được một thứ gì đó rất tuyệt cho Lễ hội Ma. Với lại tớ đã hứa với mẹ tớ là bốn giờ sẽ có mặt ở nhà. Tớ không đủ thời gian để đi chỗ khác nữa đâu.
Chris vội vã đi dọc những lối đi chật hẹp giữa hai hàng giá.
Tôi đi theo Chris. Tôi không muốn nó nói với tất cả mọi người ở trường là tôi sợ mất vía khi bước vào một cửa hiệu bán đồ trang trí cho Lễ hội Ma.
Mọi thứ có mùi là lạ. Kiểu như mùi mốc - hoặc mùi nấm. Và sàn nhà có vẻ lổn nhổn không bằng phẳng. Tôi nghe thấy có gì sào sạo dưới chân mình.
Phía sau tôi Marcy lẩm bẩm:
- Làm thế nào có thể mua cái gì ở đây một khi chẳng nhìn thấy gì kia chứ?
Chúng tôi bước tới vài bước nữa.
Sào sạo. Sào sạo. Sào sạo.
Marcy hỏi:
- Cái gì kêu thế nhỉ?
Tôi nhìn xuống sàn nhà, nói:
- Tớ không biết. Nghe như chúng mình đang đi trên một đống vỏ hồ đào hay gì đó.
Tôi ngồi xổm xuống và nhìn xuống chân - và thấy chúng. Hàng triệu con.
Hàng triệu con bọ cánh cứng mảnh khảnh đang bò lổm ngổm trên sàn.
Marcy cũng nhìn thấy chúng. Và hai chúng tôi há hốc miệng.
Đột nhiên ánh đèn bật sáng rực trên đầu chúng tôi. Marcy quỳ xuống để nhìn kỹ những con bọ cánh cứng. Rồi nó nhặt một con lên, nói:
- Bằng nhựa. Những con bọ bằng nhựa.
- Ừ, tớ đoán là dùng để trang trí toàn bộ cửa hàng bán đồ cho Lễ hội Ma. Kinh quá nhỉ?
Cả hai chúng tôi cười.
Tôi hỏi:
- Này, Marcy. Đèn vừa bật lên. Ai bật công tắc thế nhỉ?
Cả hai chúng tôi nhìn quanh. Không thấy bóng ai:
Marcy hỏi:
- Chris đâu?
Tôi nói:
- Vừa mới cách đây một phút nó đứng ngay trước mặt tớ.
Tôi đoán chắc Chris đang nấp ở đâu đó giữa các lối đi. Đang tình để nhảy xổ vào chúng tôi. Ồ, lần này nó sẽ không doạ được tôi đâu, tôi tự nhủ, tôi nhìn kỹ các hàng giá, tìm một thứ gì thật đáng sợ có thể lấy để doạ Chris trước.
Cái giá bầy hàng chật ních đủ những thứ lạ lùng. Một cái lọ đựng đầy những con mắt bằng thủy tinh. Một bàn tay khô. Một cái túi đựng đầy những khúc xương nhỏ. Mấy cái mặt nạ đáng sợ.
Tôi cầm hai cái điện thoại. Tôi đội lên đầu một cái mặt nạ tinh tinh. Bên trong mặt nạ có mùi hôi thối - như mùi thịt rữa. Nhưng tôi không quan tâm.
Tôi đưa cho Marcy cái mặt ngày thứ hai. Cái mặt nạ thật sự đáng sợ. Mắt một con quỷ có một mắt lồi ra từ một cái lỗ đầy máu.
Tôi cố sức hét thật to:
- Chris! Cậu ở đâu?
Rồi tôi ghé sát vào tai Marcy thì thầm:
- Tớ cuộc là Chris trốn sau cái góc kia. Chúng mình hãy dọa nó trước khi nó giả bộ mình.
Marcy mỉm cười và đeo cái mặt nạ vào đầu.
Chúng tôi rón rén đi về phía cuối lối đi. Tôi hy vọng là Chris không nghe thấy tiếng sào sạo của những con bọ cánh cứng ngớ ngẩn này.
Tôi quay lại Marcy và giơ ba ngón tay lên. Marcy gật đầu. Cả hai chúng tôi sẽ nhảy qua cái góc kia sau khi đếm đến ba.
Tôi ra hiệu và nhảy tới. Tôi đập vào ngực và hú lên.
Marcy rú lên một tiếng - dài và the thé. Tôi khoái quá. Nghe Marcy rú như rất sợ thật.
Có người đang đứng ở phía sau cái góc đó thật. Nhưng đó không phải là Chris. Đó là một người đàn ông. Một người lạ lùng nhất tôi từng nhìn thấy. Đầu ông ta to và tròn - to như một quả bóng rổ. Là da nhầy nhụa kéo dài lên tận đỉnh cái đầu hói của ông ta. Ông ta mặc một chiếc áo choàng màu đen trong suốt dài lết phết đến tận đất.
Marcy bấu móng tay vào tay tôi mà chỉ là một vật đang nằm trên mặt đất dưới chân người đàn ông.
Đó là Chris. Nằm im như chết.
Một dòng máu ứa ra từ khoé miệng nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro