Chương 8
Tại sao một chiếc găng tay của cô Gaunt lại ở trong ngăn bàn của tôi? Tôi băn khoăn. Chắc bà ta đang loanh quanh đâu đây, tôi đoán. Và chẳng may đánh rơi chiếc găng tay ở đây.
Trong bữa ăn trưa tôi không nói gì với Marcy hay Chris về chiếc găng tay. Thật sự tôi không thấy thích nói chuyện nữa.
Sau giờ ăn trưa chúng tôi đi vào lớp. Cô Gaunt chưa kịp nói gì Chris đã giơ tay thẳng tắp.
Ôi, không - tôi nhấp nhổm trong ghế. Nó sắp nói cho mọi người biết những điều tôi kể. Nó sắp nói với mọi người rằng cô Gaunt là ma.
Chris nói:
- Thưa cô Gaunt, sắp đến Lễ hội Ma...
Tôi ngồi xuống và buông một tiếng thở phào. Chris nói:
- Và cô Prescott nói rằng chúng con sẽ có một buổi liên hoan vào ngày thứ sáu tới.
Cô Gaunt nói:
- Vậy thì các con sẽ có buổi liên hoan đó. Bây giờ chúng ta hãy bắt đầu bằng những thứ cần có.
Debbie nói to:
- Bánh quy.
Cô Gaunt bắt đầu viết lên bảng. Viên phấn gẫy và rơi khỏi tay bà ta. Bobby Dreyfuss nhặt lên đưa cho bà. Nó ngồi ngay bàn đầu.
Tôi không đọc được những chữ cô Gaunt viết trên bản. Các chữ to bé không đều nhau. Và rất nghiêng ngả.
Marcy nói:
- Các thứ để trang trí.
Viên phấn cọ lên bảng trong khi cô Gaunt viết tiếp danh sách. Bà ta lại đánh rơi viên phấn.
Bobby lại nhặt viên phấn lên đưa cho bà ta và hỏi:
- Tay cô làm sao thế ạ?
Cô Gaunt nói:
- Cô hơi bị viêm khớp. Khi già người ta hay bị thế mà.
Bobby hỏi:
- Thưa cô Gaunt, thế tay kia của cô có bị viêm khớp không ạ?
Tôi nhận thấy cô Gaunt lúc nào cũng đút tay phải vào trong áo. Có phải là bà ta thường viết bằng tay ấy không nhỉ? Tôi nghĩ hình như có, nhưng không nhớ rõ.
Cô Gaunt nói:
- Tại sao chúng ta lại không tập trung vào những thứ cần cho buổi liên hoan nhỉ?
Bobby nói:
- Nhưng con chỉ...
Cô Gaunt nói vẻ cứng ngắc:
- Nào, Bobby. Tiếp tục danh sách đi.
Cô Gaunt bỏ viên phấn xuống khay và hỏi:
- Có lẽ chúng ta chẳng cần lập danh sách làm gì nữa. Debbie, con thích nước giải khát gì nào?
Debbie ngập ngừng hỏi:
- Cô muốn nói là đồ uống ấy ạ?
Cô Gaunt đáp:
- Đúng thế, cưng ạ. Thường thường trong một bữa tiệc Lễ hội Ma người ta hay thích uống rượu táo. Con có uống được thứ đó không?
Debbie nói:
- Có ạ, thưa cô Gaunt.
- Thế đĩa và tách thì thế nào?
Danny vẩy tay lên trời:
- Bố con làm ở Dalby. Con tin là bố con có thể cho chúng ta dùng miễn phí được.
Cô Gaunt nói:
- Tốt lắm. Con hãy cảm ơn bố con hộ chúng ta.
Chris hỏi:
- Có được chơi các trò chơi không ạ? Chúng con đã quyên được một ít tiền ạ.
Cô Gaunt hỏi:
- Các con định chơi trò gì, Chris? Một trò gì đó kiểu như Buộc Đuôi Vào Lừa ư?
Chris nói:
- Kiểu như Đóng Nanh Cho Ma Sói thì hơn ạ. Hay là Người Chết Dựng Đứng vậy?
- Những trò đó nghe có vẻ hơi đáng sợ, phải không nào? - Cô Gaunt hỏi. Chẳng lẽ bọn trẻ các con lại thích những trò đó thật ư?
Chris khăng khăng:
- Đây là Lễ hội Ma kia mà. Phải sợ mới được ạ. Con cuộc là chúng ta sẽ tìm được một trò gì đó thật hay ở tiệm Dalby.
Cô Gaunt nói:
- Thế sao các con không thử đến tiệm Mua Đến Khi Nào Ngã xem sao. Đó là một chỗ mới ở gần tiệm Stop "N". Hãy đi cùng với Zack và Marcy. Các bạn ấy có thể giúp con chọn các đồ trang trí ở đó đấy. Nhưng đừng có mua thứ gì khủng khiếp quá đấy nhé.
Hồi chuông hết giờ vang lên. Tôi nhảy ra khỏi ghế và đi ra cửa.
Cô Gaunt gọi theo:
- Zachariah, con có thể ở lại đây một lát không?
Tôi hỏi:
- Chỉ một mình con thôi ạ?
Bà ta nói:
- Đừng lo. Ta chỉ muốn hỏi con một câu nhỏ thôi, cưng ạ.
Cô Gaunt chờ cho đến khi tất cả mọi người đã rời khỏi lớp. Rồi bà ta đóng cửa lại và quay về phía tôi.
Bà ta hỏi:
- Đưa lại cho ta được không?
- Đưa gì ạ, thưa cô Gaunt?
Bà ta nói:
- Zachariah, con đang giữ một vật của ta mà.
Tôi nói:
- Con có lấy gì đâu. Thật mà.
Bà ta nói:
- Nhưng ta nhìn thấy con bỏ nó vào trong túi áo, cưng ạ. Chắc là bây giờ nó vẫn ở trong đó mà.
Tôi thò tay vào túi áo. Chiếc găng tay của cô giáo. Tôi quên đứt mất là mình đã nhét vào đó.
Tôi rút chiếc găng tay ra. Nó tuột khỏi tay tôi và rơi xuống đất.
Cô Gaunt hỏi:
- Zachariah, con có thể nhặt chiếc găng tay đó lên cho ta được không?
Trong khi cúi xuống, tôi nói:
- Thưa cô Gaunt, con rất áy náy vì cô bị đau khớp ạ.
Nói rồi tôi đưa cho cô chiếc găng tay.
- Đau khớp gì kia, cưng?
- Nhưng mà cô nói với Bobby...
Cô nói:
- Ồ, Bobby quá tọc mạch. Ta phải nói gì đó với nó chứ, đúng không nào?
Bà ta đưa tay trái ra để cầm lấy chiếc khăn tay. Rồi rút tay phải dấu dưới vạt áo ra.
Trên ngón tay chẳng có chút da nào cả!
Toàn xương.
Xương của một bàn tay người.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro