Chương 20
Cuốn sách về cái Chết.
Tôi giơ một ngón tay chạm vào bìa sách. Tôi nghĩ là nó sẽ lạnh buốt - như cô Gaunt.
Nhưng nó không lạnh. Nó có vẻ âm ấm.
Tôi một cuốn sách ra - và nhìn thấy tên tôi! Tôi đóng ập ngay quyển sách lại.
Mình phải vứt cái này đi, tôi quyết định. Tôi chẳng cần phải biết điều gì trong Cuốn sách về cái Chết cả. Ít nhất là còn lâu, còn rất lâu nữa tôi mới cần đến.
Tôi cầm quyển sách và ném vào sọt rác.
Khoan đã, tôi nghĩ. Biết đâu mình nên đọc cái phần có tên mình.
Tôi lật bìa cuốn sách ra. Đó là một lời đề tặng:
Tặng Zachariah.
Chào mừng con.
Mãi mãi là cô giáo của con.
Evangeline Gaunt.
Không đời nào, tôi nghĩ. Không đời nào.
Một lần nữa tôi nhận thấy cuốn sách có vẻ âm ấm. Nó bắt đầu đập đập dưới ngón tay tôi. Tựa như đó là một vật sống.
Tôi quẳng nó vào sọt rác.
Đừng có lật ra nữa, tôi tự nhủ. Đừng có lật ra nữa. Mày chỉ cần cố gắng một ngày nữa thôi. Vào lúc nửa đêm của ngày Lễ hội Ma mọi việc sẽ qua đi.
Tôi đi lên gác. Thường thường thì tôi rất tránh Kevin, nhất là những khi bố mẹ đi vắng không có ở nhà để phân xử. Nhưng tôi đang khiếp sợ, và không muốn ở một mình.
Chris gọi điện có lẽ đến một triệu lần nhưng tôi bắt Kevin nói là tôi không khỏe.
Sau bữa tối tôi bám quanh bố mẹ. Chắc cô Gaunt khó mà lôi được tôi ra khỏi tay bố mẹ, tôi nghĩ. Chắc bố mẹ thấy tôi hành động có vẻ kỳ quặc nhưng không ai nói gì cả.
Sau khi chương trình tivi yêu thích của tôi chấm dứt, mẹ bảo tôi đã đến giờ đi ngủ.
Đi ngủ. Trên gác. Một mình.
Tôi nài nỉ:
- Con ở đây thêm một tí được không?
Mẹ đáp:
- Không được đâu con, Zack. Ngày mai con còn phải đi học kia mà.
Tôi thực sự phải bò lên gác. Nhưng khi tới phòng mình tôi lao vào và nhảy lên giường, đắp kín mền lại và kéo lên tận cằm.
Cứ mỗi lần nhắm mắt lại hình dung thấy mình đang nằm trong mộ. Với hàng ngàm con giun béo mầm ngọ nguậy bên dưới.
Cứ thế tôi thao thức suốt đêm.
Cố nghĩ ra một kế hoạch gì.
Một kế hoạch để ở nhà không phải đến trường.
Mạng tôi tùy thuộc vào điều đó.
Sáng hôm sau tôi nhảy ra khỏi giường.
Tôi chui vào buồng tắm và đóng cửa lại. Tôi mở vòi nước nóng và cứ để nó chảy. Tôi muốn buồng tắm thật dễ chịu và đầy hơi nước.
Sau khoảng năm phút bộ pyjama bắt đầu dính vào người. Bây giờ trong người tôi như đẫm mồ hôi.
Tôi lấy một cái khăn và nhúng vào nước nóng rồi vắt khô. Tôi đắp nó lên trán. Sốt ngay mà!
Tôi chạy xuống nhà trước khi cơn sốt giả nguội đi.
Mẹ nói khi tôi bước vào bếp:
- Con phải thay quần áo đi thôi. Chắc là con không muốn đi học muộn chứ.
Có, con muốn - tôi nghĩ. Có muốn đi học thật muộn đến nỗi phải sáng mai mới được vào lớp.
Mẹ đưa cho tôi một cốc nước cam. Tôi đẩy cốc nước ra, loạng choạng đi vào ghế và ngồi xuống:
- Con thấy khó chịu quá. - Tôi rên rĩ.
Kevin nhún nhảy đi từ trên gác xuống, và giật lấy cốc nước cam của tôi.
Mẹ đặt tay lên trán tôi và nói:
- Hình như còn hơi sốt.
Kevin nói:
- Kiểm tra mạch của nó ấy mẹ ạ. Để xem nó có sốt không ấy mà.
Mẹ nói:
- Ngoan nào. Em trai tôi nghiệp của con không khỏe lắm. Con quay lên nghỉ đi, con yêu. Mấy phút nữa mẹ sẽ đem cho con chút gì để ăn.
Không để cho mẹ kịp nói đến chuyện gọi bác sĩ, tôi đã chạy lên gác. Tôi bật tivi lên và tìm một chương trình trò chơi gì hay hay.
Nhưng tôi nhìn đồng hồ nhiều hơn là xem tivi - tôi đếm từng phút mong thoát được cô Gaunt.
Đến bốn giờ chiều tôi không thể biết được là lúc này mình có thể yên tâm được chưa hay là sỡ hãi hơn bao giờ hết. Buổi liên hoan của Lễ hội Ma đã chấm dứt. Nhưng còn mấy giờ nữa mới đến nửa đêm.
Và bây giờ ở trường đã tan học. Cô Gaunt có thể ở bất cứ đâu. Còn tám giờ nữa kia. Tám giờ dài dằng dặc.
Trong hai giờ tiếp theo thậm chí tôi không giả vờ xem tivi nữa. Tôi nhìn đồng hồ trừng trừng. Nhìn từng giây từng phút trôi đi.
Sáu giờ chiều mẹ đi vào phòng tôi. Mẹ sờ trán tôi:
- Tốt lắm. Không còn sốt nữa! Con đã sẵn sàng cho ngày hội Ma chưa?
Tôi gần như há hốc mồm:
- Con... ơ... con tưởng hôm nay con không được phép ra khỏi nhà chứ ạ?
- Thế con không thích chơi trò Có Cho Không Nào(*) ở cửa à?
(*) Trick or Treat: Tạm dịch là Có Cho Không Nào. Đây là câu do trẻ con nói khi gọi cửa các nhà trong đêm trước ngày hội Ma để xin kẹo... và đe dọa sẽ phá phách nếu người nhà không cho chúng kẹo - ND
- Ô, có chứ ạ. - Tôi đáp. Thế mà tôi đã tưởng yên tâm.
- Mặc trang phục vào đi, Zack. - Kevin gọi trong khi tôi đi xuống nhà.
Tôi gắt lên:
- Em không mặc quần áo giả trang đâu.
- Chắc hẳn rồi. Mày là Nỗi Sợ Hãi Lớn Nhất. Mày sẽ làm bất cứ gì để thoát khỏi Lễ hội Ma, đúng không nào? Mày có thể lừa mẹ chứ không thể lừa tao được đâu.
Tôi phớt lờ không thèm để ý đến Kevin.
Có tiếng chuông ngoài cửa.
Tôi với lấy bình kẹo mà mẹ đã bày ra giữa bàn.
Tôi mở cửa ra.
- Có Cho Không Nào! Có Cho Không Nào!
Một đám trẻ con lít nhít đang nhòm vào cổng. Tôi nhìn rõ mẹ chúng đang đứng chờ bên kia đường. Tôi bỏ kẹo vào từng cái túi của bọn chúng.
Tiếng chuông lại vang lên:
- Có Cho Không Nào! Có Cho Không Nào!
Một con khủng long, một võ tướng, và một vũ nữ balê xuất hiện.
Tôi đưa kẹo cho chúng, thậm chí còn tỏ vẻ khiếp sợ con khủng long bé tí. Bọn trẻ cười khúc khích khi tôi đóng cửa lại.
Tiếng chuông lại vang lên.
Hôm nay có vẻ là một tối bận rộn đây. Rồi Lễ hội Ma sẽ kết thúc trước khi tôi kịp nhận ra!
Tôi mở cửa.
Chỉ có một người duy nhất đứng ngoài cửa.
- Có Cho Không Nào! Có Cho Không Nào!
Cô Gaunt!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro