Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Death Reversed [⭐️]

Cái vibe của anh Khang với chú Huy nó cứ chiếm hữu kiểu gì áấ

Warning : ooc, r18.

—————

Đêm trĩu nặng mùi đất ẩm và hương mưa còn sót lại, lạnh lẽo đến mức mỗi hơi thở đều hóa thành sương. Tiếng đồng hồ treo tường vọng lên từng nhịp khô khốc, xen lẫn xa xa tiếng còi tàu mờ đục, như kéo dài thời gian đến nghẹt thở.

Trong căn phòng chỉ le lói ánh đèn vàng mờ nhạt, bức ảnh được đặt trên bàn hiện rõ hình bóng cậu thiếu niên trong bộ đồng phục học sinh tràn ngập tuổi xuân xanh. Ánh nắng vàng rơi nhẹ trên mái tóc đen, rọi lên gương mặt em khiến mọi ngũ quan thêm phần thanh tú, cuốn hút.

Ngón tay hắn dừng lại trên mép kính, không chạm nhưng cũng không thể rời. Mùi mưa ngoài hiên se sắt, hòa cùng mùi giấy và nhựa ẩm, tất cả nhấn chìm từng tiếng tích tắc của đồng hồ. Bên trong đầu, những sợi dây lý trí gấp gáp căng lên, nhắc nhở về khoảng cách và giới hạn.

Trí óc lặp đi lặp lại những lý do để lùi, để không biến khát vọng này thành xiềng xích. Nhưng sâu trong phần bóng tối của trái tim Huy, bản năng hắn dội lên như thủy triều: nguy hiểm, ngọt ngào, và tuyệt đối không khoan nhượng. Chỉ cần tiến thêm nửa bước, cả thế giới ngoài kia sẽ mờ nhòe, chỉ còn lại hơi thở của kẻ kia—mồi lửa duy nhất mà hắn không thể, và cũng không muốn, dập tắt.

Nguyễn Đình Khang.

Thằng nhóc ấy, đến như một vệt sáng rơi giữa đêm, mảnh mai mà dứt khoát, giống tiếng ngân của một vì sao chạm xuống mặt hồ tĩnh lặng.
Không cần cất lời, em mang theo thứ ánh sáng khó gọi tên. Một dạng lạc quan, ồn ào nhưng chẳng hề chói tai, không hối thúc, như hơi ấm len vào kẽ nứt của những ngày mùa đông cũ.

Trước kia, Huy bước qua cuộc đời như một chiếc bóng lạc trong buổi hoàng hôn mờ khói, mang theo những vết rạn không ai nhìn thấy nhưng vẫn âm ỉ nhức nhối. Từ thuở rất sớm, thế giới đã dạy hắn cách giấu đi nỗi đau bằng những nụ cười nhạt, bằng ánh mắt bình thản như mặt hồ khi gió chưa kịp chạm. Nhưng bên trong, từng mảnh ký ức vụn vỡ cứa vào tim hắn, như những mũi kim sắc lạnh.

Trong dòng người tấp nập, hắn giống kẻ đứng bên lề, vừa muốn hòa nhập vừa tự khép mình lại. Tiếng cười nói, những mối quan hệ chằng chịt ngoài kia chỉ càng khiến hắn thấy khoảng trống trong lòng rộng thêm. Mỗi bước đi, hắn nghe như tiếng gõ của thời gian rỗng, không định hướng. Và Khang — em bước đến mang theo nụ cười xua tan cả khoảng trống u tịch, như một ánh sao sáng chói loà kéo Huy ra khỏi đường hầm u tối đang giam cầm tâm trí hắn, quẩn quanh trong những tiêu cực chết người.

"Anh ơi! Anh có hứng thú chơi bóng rổ không ạ?"

Khang cầm trên tay tờ giấy đăng ký thành lập câu lạc bộ, đôi mắt to tròn hớn hở nhìn thân người cao ráo trước mặt. Trong mùi hoa sữa, tán cây, mái tóc đón gió, từng lọn tóc mai rối bời như phát sáng dưới dải lụa nắng nhàn nhạt. Từ sáng đến giờ Huy đã thấy thằng nhóc lạ mặt này cứ chạy tới chạy lui rồi, cái dáng vẻ đầy năng lượng ấy đã khiến hắn chú ý rất lâu. Huy nhìn từ trên xuống dưới thằng nhóc có vẻ nhỏ con đang đứng hớn hở, máy móc lắc lắc đầu, rồi lại gật gật khiến chân mày Khang hơi nhíu lại, gương mặt khù khờ tỏ vẻ khó hiểu.

"Là có không ạ? Em thấy anh cao lắm, không biết chơi thì em tập cho! Tham gia nha đi mà còn đúng một người nữa là bọn em được thành lập rồi."

Em nói, hai tay chắp vào nhau, môi hơi mếu lại, dáng vẻ năn nỉ trông vừa nghịch ngợm vừa đáng yêu. Và trong vô thức, lời cừ chối chưa kịp nói ra bị nuốt vào.

"Ừm, nhưng anh không biết chơi đâu."

Huy đã đồng ý. Dù lúc ấy hắn rất sợ đám đông, sợ phải giao tiếp với người lạ nhưng cái gật đầu hôm ấy đến như một bản năng. Có lẽ vì ánh mắt chớp chớp đầy mong chờ khiến người khác, hoặc chỉ hắn thấy thật khó mà từ chối. Cũng có lẽ vì nụ cười ấy, vì đuôi mắt hơi cong cong trông thật đáng yêu ấy khiến nỗi khát khao được chạm vào trong lòng hắn nhen nhóm, từng bước muốn tiếp cận gần hơn. Cho đến ngày, người con trai ấy chủ động hát cho hắn nghe khúc ru của trái tim mình.

"Em thích Huy." — với đôi tay run rẩy, chiếc ô cầm không vững. Cả hai đứng giữa sân trường gần như tách biệt với những bóng người vội vã.

Những ngày sau trôi đi trong tiếng bóng đập trên sàn gỗ và những trò trêu đùa không dứt. Khang luôn tìm đến, hỏi han những điều chẳng cần đáp lại, bền bỉ như ánh mặt trời gõ cửa. Từ lúc nào, sự lạc quan ấy đã thành cơn khát thầm kín, một thứ ánh sáng khiến hắn vừa run rẩy vừa muốn chiếm giữ, muốn giam cầm nụ cười ấy bên cạnh mình cả đời.

Giờ đây, trước bức ảnh run nhẹ trong tay, ham muốn ấy vừa ngọt vừa đầy hiểm họa. Lý trí gào thét về ranh giới, về cái sai, nhưng trái tim lại đập dồn, réo gọi trong khoảng tối của căn phòng. Ngoài kia, mưa rơi lách tách, từng giọt như tiếng gõ nhịp chậm, kéo dài sự giằng xé. Những hồi ức về em—và khao khát muốn giữ em cho riêng mình bên trong lòng hắn chưa từng nguội tắt. Chỉ có ngày càng thêm điên cuồng, vượt khỏi tầm kiểm soát. Cho dù bóng hình ấy từ lâu đã hoàn toàn thuộc về hắn, tất cả vẫn chưa đủ thoả mãn nổi khao khát trong lòng.

Rồi chiếc màn hình điện thoại sáng lên trên giường, một tin nhắn hỏi han với tên người dùng là "chó con". Đã lâu không nhìn thấy dòng chữ ấy kể từ khi cả Huy và Khang ra trường. Cả hai đều đi chung một hướng nhưng tầng suất công việc ngày càng dày đặt khiến những dòng tin nhắn qua lại giữa cả hai ngày càng ít đi, thỉnh thoảng chỉ gặp nhau ở vài sự kiện rồi thôi. Mỗi đêm về, chỉ còn nỗi nhớ da diết trong lòng Huy mà mãi mãi chẳng lắp đầy được.

Chó con->anh Hui

Chó con
Anh uiiii

Anh Hui
Còn dám nhắn hả
Mất tích mấy tháng nay rồi đó
Chó con
Hì hìii
Chiều nay anh rảnh khongg
Em bị mời đi uống rịu nhưng mà hổng có biết uốngg

Anh Hui
Nên kêu anh đi uống thay cho mày hả

Chó con
😡
Sao nói như kiểu tuôi lợi dụng anh dạaa!!
Nhưng mà đúng òi😭 năn nỉ á đi với em nhaa

Anh Hui
Ừm
Biết rồi
Yêu nghiệt.

Chó con
Hì hìii iu iu iu

————
12 giờ đêm.

Quán nhỏ cuối phố mờ khói, mùi than nướng lẫn mùi bia tạo thành hơi ấm lạ lùng len qua từng khe cửa. Hắn bước vào giữa ồn ã tiếng cười, nơi ánh đèn vàng nhòe nhạt phủ lên gương mặt em một lớp sáng mềm, vừa gần vừa xa.

Khang đã ngồi đó từ sớm, cánh tay tựa lên lưng ghế, áo sơ mi xắn quá khuỷu, đường gân nơi cổ tay hiện rõ mỗi lần cầm ly. Ánh mắt em bắt gặp hắn, nụ cười quen thuộc vỡ ra như tia nắng xuyên qua khói bia. Chỉ một cái nhìn thôi mà trái tim hắn chấn động, lớp phòng thủ mỏng manh sụp đổ trong khoảnh khắc.

Tiếng người rộn rã xung quanh như bị hút ra khỏi tai. Mọi âm thanh dồn lại thành nhịp đập dồn dập của chính mình. Trong đầu, một ý nghĩ cũ rỉ sét nhưng mãnh liệt âm ỉ bùng lên trong thâm tâm trí như hàng nghìn con côn trùng rả rích, xâu xé thứ được gọi là đạo đức từ tận đáy lòng hắn. Nuốt khan một hơi, Huy kéo ghế ngồi xuống cạnh em. Hơi nghiêng đầu thì thầm, tiếng hắn nhỏ xíu chỉ đủ để cả hai nghe được.

"Sao không để anh sang đón." — hơi thở ấm nóng phả vào vành tai khiến má Khang hơi đỏ ửng vô thức rụt cổ lại nhưng vẫn nhỏ giọng đáp. "Em sợ phiền anh."

Hắn siết chặt ly bia, lạnh buốt tràn qua những ngón tay run rẩy. Lý trí lập tức gào thét, vẽ ra hàng nghìn ranh giới mỏng manh, nhưng ngọn lửa đó vẫn âm ỉ cháy, lan qua từng hơi thở, đốt cháy mọi lời tự nhủ. Khi Khang nghiêng đầu cười nói với ai đó bên cạnh, và từng cử động ấy càng như thách thức cơn khát khao sở hữu đang trào dâng tận sâu trong đáy lòng.

Đêm đã muộn, tiếng cười rải rác của nhóm người dần mỏng như hơi bia bay giữa làn khói lạnh. Quán thưa người, chỉ còn vài bóng lặng lẽ thu dọn. Ánh đèn vàng vọt khiến sàn gỗ loang lổ như những vệt ký ức chưa kịp khô. Tuy có hắn uống giúp nhưng em vẫn không thoát khỏi việc phải uống vài ly, lúc bấy giờ đôi má Khang hơi ửng đỏ, cơn choáng váng truyền đến khiến mi mắt em không sao mở nổi, chỉ có thể ỉu xìu tựa đầu lên bờ vai Huy, lén lút ra hiệu bảo muốn về nhà.

Từng cử chỉ nhỏ xíu như níu vào tay áo ấy khiến cả cơ người hắn căn cứng,  cổ họng khô khóc, tay trái vô thức kéo vạt áo được sơ vin kỹ càng ra khỏi chiếc quần tây như muốn che đi phản ứng đáng xấu hổ của mình. Huy ho khẽ hai tiếng, để cánh tay Khanh vòng qua vai mình, khéo léo nói vài câu với người còn ở đó rồi nhanh chóng đưa người trong tay ra đến bãi xe.

"Khang, mày có muốn về nhà anh không?" — giọng Huy khản đặc, ánh mắt hơi tối lại như đang cảm thấy tội lỗi, dằn vặt và áy náy.

"Thôi em nhứt đầu quá, hôm khác em sang.." — Khang nói nhỏ xíu trước khi bản thân mất ý thức, gục đầu lên kính cửa sổ.

Khi em tỉnh dậy, bản thân đã nằm trên chiếc giường màu xám nhạt quen thuộc, chiếc áo sơ mi đen bung mất hai cúc khiến một bên tay áo trễ xuống để lộ một nửa vùng ngực trần và xương quai xanh hiện lên rõ ràng như một lời khiêu khích ngọt ngào. Ngoài cơn đau nhức ở đầu, Khang còn nhận ra sức nặng đè lên cả người mình, cảm giác nhức mỏi ở cổ tay và nhói đâu nơi hõm cổ là những gì khiến em tỉnh giấc.

"A-anh Huy!"

Em đẩy mạnh vai hắn, hai mắt vẫn không sao mở nổi. Và rồi, khi gương mặt đối phương đến gần Khang hơn, thứ cảm giác lạ lùng khác khiến cả người em rùng mình một cái, đôi tay đặt trên hõm vai chưa kịp đẩy ra lại bấu chặt, đôi môi hơi run run bật ra một tiếng kêu nhỏ xíu.

Đêm khuya như nuốt trọn cả thành phố, chỉ còn tiếng mưa rì rào trên mái hiên và mùi đất ẩm vương khắp ngõ nhỏ. Trong căn hộ được bày trí đẹp đẻ, tiếng thở dốc như song hành cùng tiếng côn trùng rả rích trong buổi đêm lất phất ẩm ướt. Hai thân ảnh dán sát, quấn quýt vào nhau với tất cả nỗi ham muốn thô sơ, mộc mạc.

"Anh..sao thế."

Giọng em run run rơi từ xuống khiến hắn hơi khựng lại, ngước đầu chạm mắt với người nhỏ hơn trong lòng.

"Anh xin lỗi. Khang tự tháo áo trước mà.."

Giọng hắn trầm trầm vang lên trước khi bản thân tìm đến môi Khang, một nụ hôn đến đầy bất ngờ, sâu và có chút mãnh liệt trong từng hành động. Hơi thở nóng rực quyện vào nhau, mùi cam xả thơm mát ve vãn nơi cánh mũi như tiếp thêm sức lực, để Huy tiến sâu hơn vào trong khoang miệng rụt rè, lúng túng.

Huy khẽ lùa tay vào tóc em, từng cử động không chậm rãi, như một cơn bão kéo đến cùng những lời yêu thương mãnh liệt bị gió cuốn đến. Ngón tay hắn chậm rãi trượt trên sườn mặt Khang, như đang học lại từng đường nét quen thuộc. Nụ hôn tiếp nối nụ hôn, mỗi cái chạm là một mảnh ghép của những ngày đã bỏ lỡ.

"Đáng ghét. Nguyễn Đình Khang, ai cho phép em rời xa anh lâu đến vậy chứ." Huy thì thầm, hơi thở gấp gáp cố duy trì nhịp độ bình thường giữa cơn sung sướng đến tê dại cả da đầu đang cố gắng đánh gục hẵn

Căn phòng chìm trong tiếng thở hòa nhịp. Họ ôm nhau thật chặt, để hơi ấm và những nụ hôn kéo dài lấp đầy khoảng trống xa cách tận hai tháng bằng một cơn thèm khát vô định đang được thoả mãn. Không có gì ngoài hai trái tim đang tìm lại nhau—mãnh liệt, cháy bỏng nhưng cũng êm đềm như bông tuyết trắng rơi nhẹ xuống nền tuyết trắng xoá.

———

Viết được tí xong nghỉ r viết tiếp nên có bị rời rạc hay lãng thì só ri nhe

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro