Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Oneshot: Những Lời Chưa Nói

Warning: BE, OOC.

Ánh sáng mờ nhạt từ những chiếc đèn tàu lặng lẽ len qua ô cửa, nhuộm căn phòng trong một sắc vàng ảm đạm. Stelle đứng bên khung cửa sổ, bóng lưng cô nhỏ bé giữa màn đêm tĩnh mịch. Đôi mắt đỏ hoe phản chiếu ánh sáng nhạt nhòa, dấu tích của những giọt nước mắt đã khô nhưng vẫn hằn sâu trên gương mặt cô. Từ ngày Sunday rời đi, cô như bị giam cầm trong ký ức về cậu, những hình ảnh của cậu quẩn quanh, không tài nào buông bỏ. Lòng cô trĩu nặng, như muốn bước đi nhưng không đủ sức, như muốn rời xa nhưng lại càng níu chặt.

Những vật dụng quen thuộc mà cô từng thấy trong suốt những chuyến hành trình, cứ như đang cố gắng níu giữ lại chút hơi thở cuối cùng của cậu. Một chút hương gỗ nhàn nhạt, một cảm giác ấm áp tưởng chừng vẫn còn đâu đây, khiến không gian dù thân thuộc cũng trở nên lạnh lẽo đến lạ thường.

Mọi thứ trong căn phòng vẫn vẹn nguyên như trước.

Ấy vậy mà...

Giờ đây...

Tất cả những gì còn lại chỉ là những dấu vết mờ nhạt của người đã khuất...

Một tia sáng lẻ loi từ dải ngân hà len lỏi vào, nhẹ nhàng lướt trên những bức tường im lìm, khắc sâu sự cô tịch của thời gian. Giữa khung cảnh ấy, sự trống vắng như thấm đẫm vào từng góc nhỏ, từng nhịp thở nặng nề của Stelle, khiến mọi thứ như ngừng lại, chỉ còn lại nỗi nhớ khắc khoải không lời.

Bước chân của Stelle chậm rãi, như thể cô đang lạc bước trong một giấc mơ chồng chất đau thương, nơi cô không hề muốn tỉnh lại. Nơi từng vang vọng tiếng cười và những cuộc trò chuyện thân thuộc giờ đây im ắng đến lạ kỳ, như thể chính căn phòng cũng đang nén giữ những ký ức còn sót lại. Cô đứng lặng trước cánh cửa, trái tim nặng trĩu những cảm xúc chẳng thể gọi tên.

Khi bước vào, ánh mắt cô dừng lại trên bàn làm việc của Sunday. Bàn tay khẽ chạm lên bề mặt gỗ, cảm nhận cái lạnh lẽo của một nơi từng ấm áp đến thế. Nhìn quanh, từng món đồ hiện lên như những mảnh ghép của một câu chuyện dang dở. Và rồi, cô nhìn thấy nó - một quyển nhật ký mỏng manh, nằm im lìm trên bàn. Những trang bìa khép kín, im lặng như đang chờ đợi ai đó mở ra, như đang gói ghém một phần bí mật của người đã từng thuộc về nơi này.

Tập nhật ký trông thật cũ kỹ, lớp bìa da đã sờn theo năm tháng, nhưng từng góc cạnh vẫn được giữ gìn cẩn thận, như thể chứa đựng một phần linh hồn của người sở hữu. Stelle không thể kìm nén sự tò mò, đôi tay khẽ chạm vào quyển sổ, rồi lật mở những trang giấy đã ngả vàng.

Những ngón tay cô run nhẹ, như e ngại rằng mình đang bước vào một thế giới quá riêng tư. Bên trong, nét chữ ngay ngắn và đầy kiên định của Sunday hiện ra - từng đường nét như vang vọng hơi ấm của cậu. Mỗi dòng chữ kể lại một câu chuyện, một mảnh ghép của cuộc đời mà cô chưa từng biết đến. Chúng như những mạch cảm xúc âm thầm, lặng lẽ ùa về, khiến trái tim cô thắt lại trong sự lắng đọng đầy xúc cảm.

Từ những dòng chữ run rẩy đầu tiên, Sunday viết về tuổi thơ mình như một nỗi niềm chôn giấu bấy lâu. Cậu nhớ lại những năm tháng mồ côi, khi cha mẹ qua đời lúc cả hai anh em còn quá nhỏ để hiểu hết sự mất mát. Robin, cô em gái song sinh, là người duy nhất ở bên cạnh cậu giữa thế giới lạnh lẽo ấy. Hai đứa trẻ, tay nắm chặt tay, cùng vượt qua những ngày đói khổ, bấp bênh trong một cuộc sống không gia đình, không nơi chốn thuộc về.

Cảm giác cô đơn ấy, Sunday chưa bao giờ quên - cái cảm giác như bị bỏ lại trong màn đêm bất tận, không ánh sáng dẫn lối, chỉ có tiếng thở khe khẽ của hai tâm hồn bé nhỏ tìm cách nương tựa vào nhau.

Rồi cuộc đời dần đưa họ đi qua những bước ngoặt nghiệt ngã. Sunday lớn lên, đối mặt với những thử thách không ngừng. Cậu đã chiến đấu, ngã gục, rồi lại đứng lên bằng đôi chân của chính mình, để cuối cùng đạt được vị trí Gia Chủ của Gia Tộc Oak. Người ta ngưỡng mộ sự kiên cường của cậu, nhưng mấy ai nhận ra đằng sau ánh mắt điềm tĩnh là một trái tim chằng chịt những vết thương chưa bao giờ lành. Những tổn thương ấy không khiến cậu gục ngã, nhưng chúng âm thầm khắc sâu, định hình con người mà Sunday đã trở thành.

Stelle tiếp tục đọc, và rồi cô chạm phải một đoạn ghi chép đặc biệt - những dòng chữ mà Sunday viết về cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa cậu và đội tàu Astral. Cậu không bao giờ quên được cảm giác ấy, khi lần đầu nhìn thấy Stelle - một cô gái đầy quyết đoán, khác biệt hoàn toàn so với bất kỳ ai cậu đã gặp. Đó là lần đầu tiên cậu cảm thấy có một điều gì đó trong lòng mình thay đổi, và mặc dù cả hai đã từng đối đầu vì lý tưởng trái ngược, nhưng từ những cuộc tranh luận căng thẳng ấy, một sự gắn kết kỳ lạ dần hình thành.

"Stelle..."

Dòng chữ được viết một cách vội vàng nhưng lại chứa đựng biết bao cảm xúc.

"Cô ấy là người duy nhất khiến tôi cảm thấy không còn cô đơn nữa."

Đọc đến đây, trái tim Stelle nghẹn lại. Mỗi dòng chữ, mỗi câu chữ dường như là một vết cắt vào lòng cô. Cô biết rằng Sunday đã yêu cô từ lâu, nhưng cô không nhận ra, không đủ tinh ý để thấy được.

Cô lật sang trang tiếp theo, nhưng tay bỗng khựng lại khi ánh mắt chạm đến một chiếc hộp gỗ nhỏ nằm im lìm trong ngăn kéo bàn của Sunday. Những họa tiết khắc chìm trên mặt hộp, tuy giản dị, lại tinh xảo đến lạ thường, như thể từng nét chạm đều mang một ý nghĩa riêng. Tim cô khẽ rung lên, không rõ vì tò mò hay điều gì đó khó gọi thành tên.

Chậm rãi, Stelle mở nắp hộp. Bên trong, một chiếc nhẫn bạc nằm yên, giản đơn nhưng thanh thoát, phản chiếu ánh sáng dịu nhẹ. Viên ngọc lam nhỏ xinh được gắn trên nhẫn như một giọt nước ngưng đọng, lấp lánh dưới ánh sáng, tựa như mang trong mình câu chuyện mà cô chưa từng biết đến.

Cô nhìn chiếc nhẫn, rồi nhìn bức thư bên cạnh. Đọc những lời cuối cùng của Sunday, cô cảm thấy tim mình như thắt lại.

"Nếu một ngày nào đó, Stelle đón nhận tình cảm của tôi... tôi sẽ dùng chiếc nhẫn này để bày tỏ tấm lòng của mình đối với cô ấy. Đến lúc ấy, tôi hy vọng chúng ta sẽ không còn lý tưởng khác biệt,

chỉ còn chúng ta,

cùng nhau..."

Nước mắt bắt đầu lăn dài trên má Stelle, không thể kìm nén. Lẽ ra, cậu đáng lẽ phải có cơ hội đó. Lẽ ra, cô phải nhận ra tình cảm của Sunday sớm hơn. Nhưng giờ thì tất cả đã muộn màng. Cô chỉ còn lại chiếc nhẫn, một chiếc nhẫn không thể dùng để kết nối hai trái tim, một chiếc nhẫn mà Sunday sẽ không bao giờ có cơ hội trao cho cô.

Stelle ôm chiếc nhẫn vào lòng, cảm giác đau đớn lại một lần nữa xâm chiếm cô. Những gì Sunday muốn nói, những gì cậu không thể nói được, giờ đây cô chỉ có thể nghe từ những dòng chữ còn lại. Một tình yêu chưa kịp chớm nở, một lời hứa chưa thành hiện thực.

Cô cúi đầu, đôi tay nắm chặt chiếc nhẫn, như thể một phần của cậu đang còn sống mãi trong cô. Cô không thể thay đổi được quá khứ, nhưng ít nhất, cô sẽ giữ chiếc nhẫn này như một lời nhắc nhở, một lời hứa mà Sunday không bao giờ có thể thực hiện...

Hoàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #sunste