
💗 39 💗
Jungkook không để cô suy nghĩ miên man nữa, bèn đưa cô vào trong phòng khách, cất tiếng giới thiệu, "Ba mẹ, đây là Lisa – vợ chưa cưới của con."
"Cháu chào hai bác." Lisa dịu dàng chào hỏi hai người.
Bà Jeon nghe thấy ba chữ "vợ chưa cưới", nhíu mày, nhàn nhạt mở miệng, "Còn chưa cử hành lễ đính hôn, sao đã gọi là vợ chưa cưới?"
Ông Jeon cầm tách trà lên nhấp một ngụm, thấy vợ tỏ thái độ như vậy thì cũng gật đầu, "Lễ đính hôn đương nhiên phải làm rồi, hơn nữa còn phải tổ chức thật long trọng."
Mẹ Jungkook trừng mắt lườm ông, nói tiếp: "Cho dù các con đã tổ chức ở đâu, mẹ cũng sẽ không thừa nhận. Nhà họ Jeon có nhiều bạn bè tốt như vậy, mẹ tin chắc các con cũng không quên thứ tự lễ nghi."
Lisa cảm thấy mẹ Jungkook không phải là người khó gần, nhưng mỗi khi bà mở miệng nói chuyện đều khiến người ta có cảm giác bức bách. Lisa cúi gằm mặt, đầu sắp chạm ngực đến nơi.
Jungkook thấy mẹ nói vậy, nhíu mày, đưa Lisa đến bên sofa, bảo cô ngồi xuống, còn ngầm dùng ánh mắt cổ vũ cô, như thể muốn nói tất cả hãy giao cho anh xử lý.
"Tuy rằng lúc trước đã làm lễ đính hôn rồi, nhưng chúng con vẫn muốn cử hành lại ở thành phố S. Nếu mẹ không có ý kiến gì, con sẽ bảo dì Min bắt tay vào chuẩn bị."
"Ý kiến của mẹ thế nào, con có thèm nghe không?" Bà hừ lạnh, ánh mắt quét về phía Lisa, ngang nhiên quan sát cô.
Jungkook không dao động trước giọng điệu cứng rắn của mẹ, ngược lại anh còn tươi cười đáp:
"Chuyện hôn nhân đại sự đương nhiên là phải hỏi ý kiến của ba mẹ, nhưng người con muốn chung sống cả đời thì vẫn phải do con tự quyết định."
"Được rồi, hai mẹ con có cần vừa gặp mặt đã đấu khẩu chan chát thế không. Hai người không mệt nhưng tôi thấy phiền lắm."
Ông Jeon nhìn tình hình càng lúc càng căng, bèn lên tiếng ngăn lại, rồi quay sang cười với Lisa.
"Lisa đừng quá để ý, hai mẹ con nó luôn không vừa mắt nhau. Lần nào gặp cũng tranh luận ầm ĩ. Để cháu chê cười rồi."
Nghe ông Jeon nói, Lisa lập tức lắc đầu.
Ông Jeon thấy hai người không mở miệng nữa mới quay sang hỏi chuyện Lisa.
Lúc này Lisa mới nhận ra, ở nhà Jungkook, ông Jeon có vẻ như hòa nhã nhất, hiền lành nhất, nhưng thực ra là người có uy quyền nhất.
Ngay cả bà Jeon bị ông quát cũng phải im lặng, không hé nửa lời, tuy vậy ánh mắt vẫn không vui nhìn Lisa.
"Vậy là nhà cháu cũng có bốn người?"
Ông Jeon hỏi xong chuyện công việc, bèn hỏi sang gia đình cô. Giọng điệu của ông rất nhẹ nhàng, thoải mái, có cảm giác như đang tâm sự với bạn bè thân thiết, bởi vậy Lisa không thấy gò bó nữa, nói chuyện tự nhiên hơn.
"Dạ vâng, cháu ra ngoài làm việc, em trai đi học Đại học, trong nhà chỉ còn ba mẹ cháu thôi."
"Nghe Tiểu Kook nói phong cảnh quê cháu rất đẹp, có thời gian bác cũng muốn tới thăm một lần."
"Chỉ cần bác có thời gian, nhà cháu lúc nào cũng hoan nghênh hai bác tới chơi."
"Nơi đó có chỗ câu cá không? Bác thích nhất thứ này." Ông Jeon hứng thú hỏi.
"Có ạ, ở đó có ao, có hồ, là nơi câu cá rất được". Nghe ông Jeon nhắc đến việc này, Lisa chợt nhớ tới ba mình. Chỉ cần thời tiết đẹp, ba cô sẽ đi câu cá cả buổi sáng, không thì là cả buổi chiều, "Ba cháu cũng rất thích câu cá."
Ông Jeon nghe cô đáp vậy, cười cởi mở, gật đầu: "Thế thì bác phải sắp xếp thời gian đến chơi thôi."
Bà Jeon không lên tiếng, chỉ ngồi một bên nhìn chằm chằm. Thỉnh thoảng Lisa lại liếc nhìn bà, tuy hơi sợ, nhưng cô phát hiện ra một điểm rất hữu dụng.
Bà Jeon hiển nhiên là không thích cô lắm, nhưng nguyên do là vì cô khiến hai mẹ con bà đấu khẩu, chứ không phải ghét cô.
Hiểu được điều này, Lisa không còn lo việc bà không thích cô nữa, dù sao còn nhiều thời gian để cô thể hiện, bồi đắp tình cảm. Chỉ cần được ở bên Jungkook, dù khó khăn đến mấy, cô cũng sẽ vượt qua bằng được.
"Mình à, người thì cũng gặp rồi, mình ra ngoài tiếp khách đi chứ." Bà Jeon nhắc chồng.
Ông Jeon nhìn vợ, đáp: "Bà với Tiểu Kook ra ngoài trước đi, tôi ở lại tâm sự với Lisa đã."
Tất cả mọi người đều rất nhanh trí, nghe thấy ba Jungkook nói thế thì hiểu được ông muốn một mình tâm sự với Lisa. Lisa tưởng mẹ anh nghe vậy sẽ phản đối, nào ngờ bà chỉ liếc bác Jeon một cái, rồi dẫn đầu đi ra ngoài.
Jungkook hiểu rõ ba mình, anh tin ông sẽ không làm khó dễ bạn gái anh, bởi vậy anh chỉ ghé vào tai Lisa nói khẽ: "Anh sẽ nhanh trở lại". Rồi đi với Somi ra ngoài.
Lisa thấy hơi bất an, ông Jeon giữ một mình cô lại trò chuyện, chắc chắn là có việc gì nghiêm túc muốn nói với cô. Vì không biết ông muốn nói gì nên cô thấy lo lắng không thôi, sự thoải mái nãy giờ cũng biến mất.
"Nghe nói cháu với Tiểu Kook sống cùng nhau đã lâu?" Ông Jeon phá vỡ sự im lặng, hỏi trước.
"Được hai năm rồi ạ."
Nghe cô trả lời vậy, ông gật đầu, "Vậy chắc cháu cũng rất hiểu Tiểu Kook. Nó là đứa hiếu thắng, chỉ cần là chuyện nó muốn, nó sẽ kiên trì làm đến cùng."
"Anh ấy quả thực rất hiếu thắng." Nói đến người yêu mình, khóe miệng Lisa tự nhiên cong lên, vẻ mặt ngọt ngào, đương nhiên không lừa được người cáo già như ba Jungkook.
"Nói ra thì hơi thiệt thòi cho cháu, thật ra lúc đầu khi nghe nó nói về cháu, hai bác đều không đồng ý. Jeon thị là một tập đoàn lớn, hai bác đều cho rằng là người đứng đầu Jeon thị thì phải có tư chất lãnh đạo của vị tướng cầm quân, bởi vậy hai bác cũng hy vọng người phụ nữ đứng sau Jungkook là một người mạnh mẽ, ít nhất khi nó gặp khó khăn thì có thể giúp đỡ nó."
Ông nói tới đây, ngừng lại một lát rồi mới tiếp, "Hai bác từng đến gặp cháu, thấy cháu là một cô gái dịu dàng. Nhưng chính sự dịu dàng này làm hai bác không vừa lòng, bởi cháu và con dâu lý tưởng của hai bác khác nhau quá."
Lisa chăm chú nghe từng lời của ông, thấy ông bảo không hài lòng với sự dịu dàng của mình thì cảm thấy bất lực.
Cô luôn cho rằng mình là người phụ nữ kiên cường, chỉ khi đứng trước Jungkook mới trở nên dịu dàng, thùy mị. Không ngờ hôm nay, chính điều này lại trở thành lý do họ không vừa lòng với cô.
Ông Jeon hiểu được tâm sự của cô, nhưng ông không an ủi mà nói tiếp:
"Cháu biết không? Vì cháu mà thằng con ngoan ngoãn của bác lần đầu tiên cãi lại ba mẹ. Nó nói nó có đủ năng lực quản lý tốt Jeon thị, cũng có đủ năng lực chăm sóc cháu. Nếu hai bác không đồng ý cho nó yêu cháu, thì nó cũng sẽ bỏ mặc Jeon thị."
Nói tới đây, ông Jeon lại cười: "Cháu cũng thấy bất ngờ đúng không? Đứa trầm lặng như nó mà cũng nói ra được những lời vô trách nhiệm đến vậy. Nhưng tuy lời dọa dẫm của nó rất ấu trĩ, hai bác cũng đã chấp nhận rồi".
Lisa tưởng tượng ra bộ dáng bùng phát của Jungkook, miệng méo xệch. Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt ông Jeon, nói chắc nịch:
"Thưa bác, xin hãy cho cháu thời gian, cháu nhất định sẽ làm hai bác tin rằng anh ấy chọn cháu không hề sai."
Trong chốc lát, cả hai đều im lặng.
Ông Jungkook tung hoành trong giới kinh doanh nhiều năm, lăn lộn nhiều trên thương trường nên có thể nói đã luyện thành mình đồng da thép.
Nhưng cô gái trước mặt này lại làm trái tim sắt đá của ông tan chảy. Không phải vì lời hứa của cô, không phải vì sự kiên cường của cô, mà vì đôi mắt trắng trong, thuần khiết của cô.
Ở đại sảnh, tiếng nhạc nhẹ nhàng thanh thoát, người người lả lướt khiêu vũ.
Lisa đi cùng với ông Jeon vào trong, ở đó, Jungkook và mẹ đã thôi đấu khẩu, nhịp nhàng chuyển động theo điệu nhạc du dương.
Somi thấy họ xuất hiện, vội vàng đi đến bên cạnh Lisa, nháy mắt với cô, "Ban nãy có rất nhiều người muốn khiêu vũ cùng anh trai em, thế là anh ấy dứt khoát nhảy mở màn với mẹ."
Lisa nhìn ở trung tâm đại sảnh có một người đàn ông tuấn tú phong độ đang khiêu vũ, cô nhẹ nhàng nở nụ cười, quay đầu nói với Somi: "Người muốn khiêu vũ cùng em chắc cũng không ít đâu."
"Em không thích, trong những đàn ông trẻ trung ở đây, ngoài anh trai em ra chẳng có ai xuất sắc cả." Cô bé vừa cười vừa nói.
Đúng vậy, người đàn ông của mình quả thật là ưu tú nhất. Lisa nghĩ bụng, cô có thể gặp gỡ anh, yêu anh, rồi nắm tay anh đồng hành suốt cuộc đời, đó chính là may mắn lớn nhất kiếp này của cô.
Ông Jeon chờ đoạn nhạc kết thúc, đi lên phía trước, nói: "Tiểu Kook, mau trả nữ hoàng lại cho ba, công chúa của con ở đằng kia."
Jungkook nhíu mày, cầm tay mẹ trao cho ba, rồi mỉm cười đi về phía người con gái của mình. Dưới ánh đèn mờ ảo, đôi môi của cô khép mở gọi anh, đẹp đến mức khiến anh quên cả hô hấp. Mới không gặp một lát, mà anh đã nhớ cô phát điên.
Khẽ nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, giọng anh trầm ấm hỏi: "Công chúa, anh có thể mời em khiêu vũ được không?"
Lisa chớp chớp đôi mắt sáng ngời, cười đáp: "Đương nhiên, hoàng tử của em."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro