Theo đuổi
Jimin và Minjeong vẫn đứng đó, trong căn phòng nhạc cụ im lặng. Jimin không buông tay ngay, như thể sợ rằng chỉ cần nới lỏng một chút, Minjeong sẽ biến mất. Minjeong cũng không đẩy Jimin ra. Nàng khẽ nhắm mắt, cảm nhận hơi ấm từ người đối diện.
Nhưng chỉ một thoáng, Minjeong chợt tỉnh táo lại. Nàng khẽ đẩy Jimin ra một chút, vừa đủ để giữ khoảng cách.
"Jimin, cậu vừa nói sẽ không bỏ rơi tớ lần nữa, đúng không?"
Jimin nhìn Minjeong, ánh mắt có phần bất an, nhưng vẫn gật đầu.
"Ừ. Tôi nói được thì sẽ làm được."
Minjeong cười nhẹ, nhưng nụ cười không hoàn toàn là niềm vui.
"Nhưng lần trước cậu cũng bảo sẽ không để tớ khó xử, vậy mà rốt cuộc, cậu vẫn tránh mặt tớ."
Jimin cứng người. Minjeong không muốn nhắc lại quá khứ để trách móc, nhưng nàng cần Jimin hiểu rằng, một lời hứa nhẹ bẫng chẳng đủ để xóa đi mọi tổn thương.
Jimin cúi đầu, như đang suy nghĩ. Một lúc sau, cô lên tiếng.
"Tôi xin lỗi. Lúc đó tôi nghĩ nếu tôi tránh xa cậu, cậu sẽ không còn bận tâm đến tôi nữa."
"Cậu nghĩ tớ sẽ không bận tâm?"
Minjeong cười nhạt.
"Cậu có biết cảm giác của tớ khi bị chính người mình thích phớt lờ không?"
Jimin siết chặt tay, ánh mắt dao động. Minjeong có thể nhận ra sự hối lỗi trong đó, nhưng nàng vẫn chưa thấy đủ.
"Jimin, cậu nói sẽ không bỏ rơi tớ lần nữa. Nhưng nếu một ngày nào đó, cậu lại sợ hãi, lại do dự, cậu có tiếp tục rời đi không?"
Jimin không trả lời ngay. Cô cắn môi, như thể đang đấu tranh với chính mình. Rồi cuối cùng, cô chậm rãi đáp.
"Tôi sẽ không bỏ đi, trừ khi...cậu không còn muốn tôi ở lại nữa."
Minjeong chớp mắt. Lần đầu tiên, Jimin đặt trách nhiệm vào tay nàng. Nhưng điều đó cũng có nghĩa là...Minjeong mới là người quyết định giới hạn giữa họ. Nàng không biết nên vui hay nên buồn nữa.
Sau cuộc nói chuyện ở phòng nhạc cụ, Minjeong và Jimin không về chung. Minjeong bảo mình có việc, Jimin cũng không ép. Nhưng khi nàng bước ra ngoài, nàng cảm nhận được ánh mắt Jimin vẫn dõi theo mình.
Không biết từ bao giờ, cậu ấy đã trở nên cẩn trọng như vậy.
Minjeong đi bộ chầm chậm về phía sân trường, trong lòng rối bời.
"Jimin đã bắt đầu quan tâm mình hơn. Nhưng như vậy đã đủ chưa?"
Minjeong không muốn Jimin chỉ quan tâm nàng vì ghen tuông, hay vì cảm giác tội lỗi. Nàng muốn Jimin thật lòng với cảm xúc của chính mình.
Nhưng dường như, vẫn có một bức tường vô hình giữa họ.
Buổi tối, Minjeong quyết định tâm sự với Ning Yizhuo. Dù sao, cô bạn này cũng là người hiểu nàng nhất ở thế giới này.
"Em thấy chị với Jimin bây giờ thế nào?"
Minjeong hỏi khi cả hai đang ngồi trong quán cà phê gần ký túc xá.
Yizhuo nhấp một ngụm cacao, suy nghĩ một chút rồi đáp.
"Nhìn thì giống kiểu nửa thích, nửa muốn trốn tránh."
Minjeong thở dài.
"Chị cũng thấy vậy. Cậu ấy có thể ghen, có thể để ý chị, nhưng cậu ấy chưa từng nói rõ cảm xúc của mình."
Yizhuo chống cằm, chép miệng.
"Chậc, vậy chị muốn thế nào? Ép chị ta tỏ tình à?"
"Không phải."
Minjeong lắc đầu.
"Chị chỉ muốn biết cậu ấy có thực sự muốn bước vào mối quan hệ này không. Nếu không, chị sẽ không chờ đợi nữa."
Yizhuo nhìn Minjeong, rồi đột nhiên phì cười.
"Chị đúng là kiểu người không thích lãng phí thời gian nhỉ?"
Minjeong cũng cười theo. Đúng vậy, nàng không muốn chờ đợi trong mập mờ. Nếu Jimin thật sự thích nàng, vậy hãy thể hiện rõ ràng. Còn nếu không, Minjeong sẽ học cách buông tay.
Nhưng...buông tay thực sự có dễ dàng không?
Tối muộn, khi Minjeong chuẩn bị đi ngủ, nàng nhận được một tin nhắn từ Jimin.
Jimin: "Cậu ngủ chưa?"
Minjeong nhìn màn hình, chần chừ vài giây trước khi trả lời.
Minjeong: "Chưa. Có chuyện gì sao?"
Khoảng một phút sau, Jimin nhắn lại.
Jimin: "Ngày mai...cậu có thể đến sân bóng rổ một chút không?"
Minjeong nhíu mày.
Minjeong: "Sao tự nhiên lại muốn gặp tớ ở đó?"
Lần này, Jimin trả lời nhanh hơn.
Jimin: "Tôi chỉ muốn nói chuyện với cậu. Về một vài thứ."
Tim Minjeong chợt đập nhanh. "Về một vài thứ" – Cách nói mơ hồ này khiến nàng không thể đoán được Jimin thực sự muốn gì.
Nàng hít một hơi sâu, rồi nhắn lại:
Minjeong: "Được. Gặp cậu ngày mai."
Nhưng dù đã nhắn xong, Minjeong vẫn không thể ngủ ngay được.
Lần này, liệu Jimin có thực sự nói rõ lòng mình không? Hay lại tiếp tục đặt một ranh giới vô hình giữa họ?
Sau cuộc nói chuyện đầy lưng chừng ở phòng nhạc cụ, Minjeong không còn biết mình nên kỳ vọng điều gì ở Jimin nữa. Dẫu vậy, lời nhắn của Jimin vào đêm hôm qua – "Chiều mai, gặp tôi ở sân bóng rổ" – vẫn khiến nàng không thể ngừng suy nghĩ.
Chiều hôm sau, khi nắng vừa nhạt dần, Minjeong bước vào sân bóng rổ vắng vẻ. Gió thổi nhẹ làm mấy lá cờ góc sân khẽ phấp phới. Nàng nhận ra Jimin đã đứng đó, tay cầm trái bóng, mắt dõi về phía khán đài trống không.
Nàng tiến lại gần, tim đập từng nhịp rõ ràng.
"Cậu tìm tớ?"
Minjeong cất giọng trước, nhẹ nhàng nhưng không giấu được căng thẳng.
Jimin quay sang, hơi mím môi. Dáng vẻ cô có phần rụt rè, khác hẳn với sự kiêu ngạo thường ngày.
"Ừ...Tôi muốn nói chuyện."
Jimin không mời Minjeong ngồi xuống khán đài, cũng không hỏi nàng có mệt không. Cô chỉ đứng yên, nhìn thẳng vào Minjeong. Đôi mắt đen láy như ẩn chứa muôn vàn cảm xúc mà cô luôn cố che giấu.
Minjeong cũng lặng lẽ chờ đợi. Nàng đã quá mệt mỏi với những màn nửa vời. Nếu Jimin không dám thừa nhận, nàng cũng không muốn dây dưa thêm.
Cuối cùng, Jimin hít sâu, khẽ ném quả bóng rổ sang một bên. Cô bước đến gần Minjeong, dừng lại ở khoảng cách chỉ một sải tay.
"Cậu vẫn đang cho Daniel theo đuổi, đúng không?"
Minjeong thoáng cau mày, nhưng gật đầu.
"Đúng. Cậu ấy rất kiên trì."
Jimin nắm chặt tay. Mọi khi, cô sẽ thể hiện sự khó chịu ngay, nhưng hôm nay, giọng cô lại bình tĩnh một cách lạ lùng.
"Vậy tôi có thể... xin cậu cho tôi được theo đuổi cậu không?"
Minjeong tròn mắt, tim đập mạnh. Lần đầu tiên, Jimin không vòng vo hay né tránh. Cô nói thẳng: "Xin cậu cho tôi được theo đuổi cậu."
Đây không phải là một lời tỏ tình hoa mỹ, cũng không phải màn tuyên bố chủ quyền gay gắt. Chỉ đơn giản là một lời xin phép – điều mà Jimin chưa từng làm với ai, kể cả ở thế giới cũ (trong ký ức Minjeong).
"Cậu nói gì...?"
Minjeong thì thầm, sợ mình nghe nhầm.
Jimin nuốt khan, ánh mắt dao động:
"Tôi biết tôi đã khiến cậu tổn thương nhiều lần, tôi cũng hiểu cậu không hề chắc chắn tôi có thật lòng không. Nhưng...tôi không muốn đứng nhìn Daniel ở bên cậu nữa."
"Tôi không muốn cậu phải chờ đợi hay nghi ngờ thêm. Tôi muốn đích thân thể hiện cho cậu thấy tôi có thể làm gì để giữ cậu ở lại."
Nói đến đây, Jimin khẽ nghiêng đầu, mắt cụp xuống như đang lo sợ câu trả lời của Minjeong.
Bất chợt, mưa lất phất bắt đầu rơi, lấm tấm trên mặt sân bóng. Minjeong nhìn lên bầu trời, rồi lại nhìn Jimin. Trong cơn mưa nhẹ, mái tóc đen của Jimin thấm ướt, đôi mắt long lanh càng trở nên sâu thẳm.
"Cậu...có chắc là muốn theo đuổi tớ?"
Minjeong nhắc lại, giọng nàng run run.
Jimin gật đầu, một nụ cười gượng xuất hiện trên môi cô.
"Tôi không dám chắc tôi sẽ làm tốt, nhưng tôi muốn cậu biết: Tôi sẵn sàng từ bỏ cái tôi của mình, chỉ để cậu thấy tôi nghiêm túc thích và theo đuổi Kim Minjeong."
Minjeong hít một hơi thật sâu, cảm nhận trái tim như bị bóp nghẹt vì xúc động.
Đây chính là Jimin mà nàng đã mong mỏi – một Jimin dám thừa nhận cảm xúc, dám gạt bỏ kiêu hãnh để đứng trước nàng nói lời xin phép.
"Cậu có chắc không?"
Minjeong hỏi, mắt rưng rưng.
"Nếu cậu lại sợ hãi rồi bỏ đi thì sao?"
Jimin nhìn nàng, dứt khoát lắc đầu. Nhẹ nhàng xoa đầu nàng.
"Lần này, tôi sẽ không bỏ rơi cậu nữa. Hãy tin tôi."
Mưa bắt đầu rơi nặng hạt hơn, thấm ướt cả hai. Minjeong rùng mình vì lạnh, nhưng tim nàng lại nóng bừng. Nàng nhìn Jimin, thấy trong ánh mắt cô niềm quyết tâm chưa từng có.
"Được."
Minjeong khẽ đáp, giọng nàng run nhẹ.
"Tớ cho cậu cơ hội."
Jimin thoáng ngạc nhiên, rồi nụ cười nở rộ trên gương mặt cô. Một nụ cười hiếm hoi, chứa đựng cả sự nhẹ nhõm lẫn niềm hạnh phúc.
"Cảm ơn cậu, Minjeong."
Nói rồi, Jimin cởi áo khoác thể thao, che lên đầu Minjeong để tránh mưa. Hai người nép vào nhau dưới tấm áo mỏng, từng giọt mưa tí tách rơi quanh họ.
Minjeong ngước nhìn Jimin, cảm nhận hơi ấm lạ thường từ cơ thể cô. Dù còn hàng vạn điều muốn nói, lúc này nàng chỉ muốn giữ khoảnh khắc này thật lâu.
Sau giây phút lặng im dưới mưa, Jimin dịu dàng nắm tay Minjeong, kéo nàng rời khỏi sân bóng rổ ướt át.
"Mình về thôi, kẻo cậu ốm."
Giọng Jimin nhỏ nhẹ, quan tâm.
Minjeong để yên cho Jimin dắt đi, khóe môi nở một nụ cười nhẹ.
"Cuối cùng, cậu cũng dám tiến về phía mình, Jimin à."
Dù chưa chính thức nói "Tôi thích cậu", nhưng với Minjeong, lời xin được theo đuổi này đã là đủ. Đó là bước đầu của hành trình mới – hành trình mà Jimin không còn là đối thủ, không còn là kẻ thù, mà đang dần trở thành người yêu nàng mong đợi.
Nàng biết, phía trước có thể còn nhiều chông gai. Kiêu hãnh, sợ hãi, ghen tuông...Tất cả vẫn chưa biến mất. Nhưng ít nhất, lần này, Jimin đã chủ động nắm lấy tay nàng, nguyện ý theo đuổi nàng một cách công khai.
Và Minjeong sẽ không từ chối nữa.
Vì đó chính là điều nàng khao khát từ khi nàng xuất hiện ở thế giới này.
Hôm sau, Minjeong thức dậy với một cảm giác lạ lẫm nhưng ấm áp. Đầu óc nàng vẫn còn lơ mơ, nhưng trái tim thì đang đập rộn ràng.
"Tôi có thể theo đuổi cậu không?"
Câu hỏi của Jimin dưới cơn mưa chiều qua như vẫn vang vọng bên tai nàng.
Nàng mỉm cười, kéo chăn lên che nửa gương mặt. Cảm giác này thật khó tả vừa ngại ngùng, vừa vui sướng. Cuối cùng, Jimin cũng chịu bước thêm một bước về phía nàng.
Ning Yizhuo ngó đầu ra khỏi giường đối diện, tròn mắt khi thấy nụ cười hiếm hoi buổi sáng của Minjeong.
"Này, hôm nay chị mơ thấy gì mà vui vậy?"
Minjeong vờ nghiêm mặt.
"Không có gì."
Nhưng khóe môi nàng vẫn không giấu được nét cong đầy hạnh phúc.
Bước xuống căn-tin, Minjeong vẫn quen đi một mình như thường lệ. Thế nhưng, hôm nay, khi vừa gọi xong suất ăn, nàng chợt nhận ra Jimin đang đứng ngay phía sau, cầm khay đồ ăn tương tự.
Minjeong khẽ giật mình. Jimin liếc nhìn nàng, nở một nụ cười mỏng.
"Cùng bàn chứ?"
Minjeong thoáng bối rối, nhưng rồi gật đầu. Nàng bước về góc bàn trống, tim đập nhanh. "Trước đây, cậu ấy chưa từng rủ mình ngồi cùng."
Trong suốt bữa ăn, Jimin không nói nhiều, nhưng ánh mắt cô thỉnh thoảng lướt qua gương mặt Minjeong, như muốn xác nhận rằng nàng vẫn đang ở đó.
Minjeong cũng không mở lời, chỉ lặng lẽ ăn. Thỉnh thoảng, hai ánh mắt chạm nhau, cả hai cùng ngượng ngùng quay đi.
Đối với người ngoài, cảnh tượng này có vẻ kỳ lạ: hai kẻ từng như chó với mèo giờ lại ngồi chung, lặng lẽ dùng bữa. Nhưng với Minjeong, đây là bước đầu của lời hứa "theo đuổi" mà Jimin đã nói.
Sau giờ học, Jimin đề nghị Minjeong ra sân bóng rổ. Nàng bất ngờ, nhưng vẫn đồng ý. Thường ngày, Jimin sẽ tự tập hoặc rủ bạn cùng khoa, còn Minjeong cũng chẳng mặn mà gì. Nhưng hôm nay, cả hai lại cùng nhau đứng trên sân, mỗi người cầm một quả bóng.
"Cậu muốn đấu một trận chứ?"
Jimin khẽ cười, vỗ vỗ quả bóng.
Minjeong nhíu mày.
"Cậu không sợ tớ thua à?"
"Tôi sẽ nương tay."
Minjeong bật cười, trong lòng dâng lên một niềm vui nho nhỏ.
"Chẳng phải cậu luôn muốn thắng tớ sao?"
Trận đấu không quá gay gắt. Jimin liên tục tạo cơ hội cho Minjeong ghi điểm, đôi lúc còn nhắc nàng cách phòng thủ. Cảnh tượng hai người chơi bóng rổ vui vẻ, không còn nặng nề tranh đua, khiến những sinh viên xung quanh không khỏi tò mò.
"Minjeong, cậu tiến lên, tôi yểm trợ!"
Jimin hét lớn, đầy nhiệt huyết.
Minjeong dốc toàn lực chạy lên, ném bóng vào rổ. Quả bóng bay theo đường cong hoàn hảo, bộp một tiếng, rơi thẳng vào lưới.
"Yeah!"
Minjeong bật cười, giơ tay ăn mừng.
Jimin cũng giơ tay lên, theo quán tính, Minjeong đập tay với cô. Cả hai nhìn nhau, thoáng ngượng ngùng nhưng ấm áp.
Sau buổi chơi bóng, Minjeong mệt lả, ngồi xuống băng ghế. Jimin lẳng lặng mua nước, đưa cho nàng.
"Cảm ơn."
Minjeong nói nhỏ.
Jimin gật đầu, cũng không nói gì thêm. Thế nhưng, hành động nhỏ này lại khiến tim Minjeong ấm áp lạ thường.
"Cậu ấy đang dần thể hiện sự quan tâm bằng cách của mình."
Cả hai ngồi cạnh nhau, im lặng uống nước. Ánh chiều tà hắt lên gương mặt Jimin, làm lộ rõ từng đường nét sắc sảo nhưng lại toát lên vẻ dịu dàng. Minjeong chợt nhận ra, khoảng cách giữa họ giờ đã không còn xa như trước.
Tối hôm đó, Minjeong về ký túc xá, Ning Yizhuo lập tức xáp đến hỏi han.
"Chị với Jimin hôm nay làm gì mà em thấy chị cười suốt thế?"
Minjeong lắc đầu, không giấu được nét vui trên môi.
"Cậu ấy...rủ chị chơi bóng, mua nước cho tớ, ngồi ăn cùng chị ở căn-tin. Cậu ấy đang...thực sự cố gắng."
Ning tròn mắt, rồi cười khì.
"Vậy tốt rồi! Cuối cùng cũng có ngày hai kẻ này chịu xích lại gần nhau."
Minjeong đặt tay lên ngực, cảm nhận nhịp tim vẫn còn rộn ràng. Nàng biết, mối quan hệ này mới chỉ bắt đầu. Còn rất nhiều thử thách, hiểu lầm, ghen tuông...có thể xảy đến.
Nhưng ít nhất, giờ đây Jimin đã chủ động – cô đang dần bước qua cái tôi của mình để theo đuổi nàng một cách chân thành.
"Mình sẽ không dễ dàng tin tưởng ngay. Nhưng mình tin rằng Jimin sẽ yêu mình."
Minjeong nghĩ thầm, khóe môi cong nhẹ.
Bởi vì, nàng cũng muốn cho chính mình một cơ hội để được yêu Jimin trong thế giới này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro