Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Lời hứa và hy vọng mong manh

Sau nhiều ngày ở bên nhau với tư cách "người theo đuổi" và "được theo đuổi", Jimin quyết định mời Minjeong đi ăn tối để chính thức khởi đầu cho mối quan hệ mới. Không còn những lời lấp lửng hay màn nửa vời, Jimin muốn cho Minjeong thấy mình thật lòng muốn chăm sóc nàng.

Chiều muộn, Minjeong vừa tan học đã nhận được tin nhắn từ Jimin.

Jimin: "Cậu xong việc chưa? Tôi chờ ở cổng trường."

Trái tim Minjeong khẽ rung lên khi đọc . Dù biết Jimin đang cố gắng thay đổi để thể hiện sự trân trọng, nàng vẫn không khỏi bối rối.

Minjeong: "Tớ sắp xong rồi, Jimin chờ tớ một chút."

Khi Minjeong bước ra khỏi cổng trường, Jimin đã đứng đó tựa lưng vào xe, tay cầm một bó hoa nhỏ. Nàng thoáng ngạc nhiên – Jimin trước kia không phải kiểu người tặng hoa, càng không phải kiểu người chờ đợi ai.

Thấy Minjeong, Jimin tiến lại gần, nở nụ cười hiếm hoi.

"Minjeong có mệt không?"

Minjeong khựng lại trước giọng nói trầm ấm đầy quan tâm ấy. Cách xưng hô mới vang lên thật tự nhiên, như thể Jimin đã quen với điều này từ rất lâu.

"Tớ không sao."

Minjeong đáp, tim đập mạnh.

Jimin khẽ gật, đặt bó hoa vào tay nàng.

"Tôi muốn mời cậu đi ăn tối. Không biết cậu có rảnh không?"

Nhìn Jimin tỏ ra lo lắng, sợ bị từ chối, Minjeong thấy lòng mình mềm đi. Nàng khẽ gật đầu, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhẹ.

"Được. Tớ cũng đang đói."

Jimin đưa Minjeong đến một quán ăn nhỏ, không quá sang trọng nhưng ấm cúng. Thay vì vào nhà hàng lớn, cô chọn nơi có không gian yên tĩnh, để hai người có thể thoải mái trò chuyện.

Ngồi xuống bàn, Jimin chủ động lấy thực đơn, quay sang hỏi:

"Cậu thích ăn gì? Tôi gọi giúp cậu nhé?"

Minjeong vẫn chưa quen với sự dịu dàng này, nhưng nàng cũng không nỡ từ chối. Đôi mắt nàng khẽ cong lên.

"Tớ ăn món nào cũng được. Chọn cho tớ món cậu...à không, món mà Jimin thích đi."

"Được. Vậy cậu chờ chút."

Trong suốt bữa ăn, Jimin để ý từng chi tiết nhỏ. Thấy Minjeong hơi nhíu mày vì cay, cô lập tức đưa nước. Thấy nàng vụng về gắp miếng thịt, cô nhẹ nhàng lấy thìa đỡ giúp.

"Tôi...làm phiền cậu không?"

Jimin hỏi khẽ.

Minjeong lắc đầu, tim nàng ấm áp lạ thường.

"Tớ không ngại. Chỉ là...không quen lắm."

Jimin gật đầu, cố nén một nụ cười. Cô biết Minjeong vẫn còn dè chừng, nhưng ít nhất, nàng đã không đẩy cô ra. Đó là tín hiệu tốt cho lời hứa "tôi sẽ theo đuổi cậu" mà cô vừa nói.

Sau bữa tối, Jimin đề nghị đưa Minjeong về. Lần này, nàng không từ chối. Hai người bước cạnh nhau dọc con đường vắng, dưới ánh đèn đường vàng ấm. Gió đêm mơn man mái tóc, làm không khí thêm dịu nhẹ.

"Minjeong."

Jimin gọi nhỏ, dừng bước.

Minjeong quay lại, ngẩng đầu nhìn cô.

"Sao vậy?"

Jimin hít sâu, nhìn thẳng vào mắt nàng:

"Tôi biết cậu vẫn chưa hoàn toàn tin tôi. Nhưng tôi thật lòng muốn Minjeong hiểu rằng Minjeong rất quý giá với tôi."

Minjeong nghe tim mình đập rộn ràng. Ánh mắt Jimin chân thành đến mức nàng không thể hoài nghi. Trước kia, Jimin lúc nào cũng "mạnh miệng" hay cạnh khóe, nhưng bây giờ, cô lại dịu dàng và đầy nghiêm túc.

"Jimin..."

Minjeong muốn nói gì đó, nhưng cổ họng nghẹn lại.

Jimin thấy Minjeong không nói nên lời, khẽ mỉm cười.

"Không sao. Cậu không cần trả lời ngay. Tôi chỉ muốn cậu biết, tôi sẽ không bỏ cuộc. Dù cho Daniel hay bất cứ ai khác cũng không thể thay đổi quyết tâm của tôi."

Cả hai tiếp tục bước đi. Bầu không khí thoáng chút ngượng ngùng, nhưng không hề khó chịu. Đến trước cổng ký túc xá, Jimin dừng lại, ngập ngừng một lúc rồi đưa tay ra, khẽ chạm vào mu bàn tay Minjeong.

"Minjeong ngủ ngon nhé."

Jimin thì thầm, giọng hơi run.

Minjeong nhìn bàn tay ấy, do dự vài giây trước khi chủ động nắm lấy. Hơi ấm từ lòng bàn tay Jimin truyền sang khiến nàng thấy an tâm lạ thường.

"Cảm ơn...vì đã đưa tớ về."

Jimin mỉm cười, siết nhẹ tay nàng. Một giây...hai giây...rồi cô buông ra, như sợ kéo dài sẽ khiến Minjeong bối rối hơn.

"Ngày mai gặp cậu sau, được không?"

Jimin hỏi, ánh mắt chứa đựng hy vọng.

Minjeong không trả lời ngay, nhưng nụ cười nhẹ nở trên môi đã đủ để Jimin hiểu nàng đồng ý.

Đêm đó, Minjeong nằm trên giường, ôm gối, mắt nhìn trần nhà. Nàng nghĩ về Jimin—về cách cô gọi nàng là "em", về những hành động dịu dàng, về cái nắm tay rụt rè trước cổng ký túc.

"Có lẽ...lần này Jimin thực sự muốn nghiêm túc."

Nàng biết còn nhiều thứ cần phải giải quyết: sự kiêu hãnh của Jimin, những hiểu lầm cũ, và cả Daniel. Nhưng ít nhất, mối quan hệ này đã có một khởi đầu ấm áp. Nàng không còn cảm thấy Jimin là kẻ thù hay đối thủ nữa, mà là một người đang cố gắng chạm đến trái tim nàng.

Trước khi chìm vào giấc ngủ, Minjeong khẽ thì thầm:

"Nếu Jimin thật sự muốn theo đuổi tớ , Jimin à...tớ sẽ chờ."

Và đó là lời hứa ngầm nàng dành cho Jimin—một cơ hội để tình yêu nảy mầm trong thế giới mà nàng đã xuyên đến chỉ để tìm người con gái ấy.

Sáng hôm sau, Minjeong thức dậy sớm hơn thường lệ. Nàng vừa bước xuống ký túc xá, định đi ăn sáng thì bắt gặp Jimin đứng ngay trước cổng, trên tay cầm một túi đồ ăn thơm phức.

Vừa thấy Minjeong, Jimin lập tức nở nụ cười nhẹ. Dáng vẻ cô trông thoải mái, nhưng trong ánh mắt lại có chút hồi hộp.

"Cậu dậy sớm thế."

Jimin mở lời, đưa túi đồ ăn đến trước mặt Minjeong.

"Tôi mang cháo gà cho cậu. Ăn để có sức học buổi sáng."

Minjeong hơi sững lại. Chưa bao giờ nàng thấy Jimin chu đáo như vậy. Lòng nàng ấm áp, khóe môi khẽ nhếch lên:

"Cảm ơn, Jimin."

Jimin bật cười khẽ, rồi gật đầu, ra hiệu Minjeong đi cùng mình.

"Chúng ta tìm chỗ ngồi ăn nhé?"

Cả hai ngồi trên một băng ghế trong khuôn viên trường, dưới bóng cây râm mát. Minjeong cẩn thận mở hộp cháo, hương thơm bốc lên ngào ngạt. Jimin im lặng, chăm chú quan sát từng cử chỉ của nàng.

Minjeong hơi ngượng, khẽ hỏi:

"Sao lại mang cháo cho tớ?"

Jimin nhún vai, giọng trầm ấm.

"Tôi muốn chăm sóc cậu, từ những điều nhỏ nhất. Cậu gầy đi nhiều, tôi lo."

Minjeong nghe tim mình đập rộn ràng. Sự quan tâm này thật dịu dàng, khác hẳn với hình ảnh một Jimin cao ngạo trước đây. Nàng vừa ăn cháo, vừa khẽ cười:

"Jimin...thay đổi nhiều thật đấy."

Jimin cười mỉm, không đáp. Thay đổi, chỉ vì em – câu này cô muốn nói ra, nhưng lại sợ Minjeong ngại, nên chỉ âm thầm nghĩ trong lòng.

Khi Minjeong ăn xong, Jimin cẩn thận cất hộp rỗng và túi rác, không để nàng phải động tay. Đúng lúc đó, vài sinh viên đi ngang, nhận ra cảnh Jimin – Minjeong ngồi cạnh nhau. Ai cũng ngạc nhiên.

"Không phải hai người này ghét nhau sao?"

"Sao Yu Jimin lại chăm sóc Kim Minjeong thế kia?"

Minjeong thoáng lúng túng, nhưng Jimin vẫn giữ vẻ điềm tĩnh. Cô đứng dậy, đưa tay về phía Minjeong.

"Để tôi xách đồ cho cậu."

Minjeong khẽ ngước nhìn Jimin, tim rung lên một nhịp. Nàng không phản đối, cũng chẳng ngại ngùng lắm.

Suốt buổi sáng, Minjeong ngồi trong phòng thực hành, đôi lúc lại vô thức mỉm cười khi nhớ đến hình ảnh Jimin cẩn thận cầm túi rác, sợ nàng bẩn tay. Thật khó tin, người từng đối đầu với nàng giờ lại có thể dịu dàng như thế.

Ning Yizhuo ngồi cạnh, huých nhẹ vào tay Miịneong.

"Này, chị cười gì suốt thế? Lại nghĩ đến Jimin à?"

Minjeong chớp mắt, vờ lắc đầu phủ nhận. Nhưng Yizhuo chỉ cười khúc khích.

"Em biết rồi nhé, đừng giấu."

Minjeong đỏ mặt, quay mặt ra chỗ khác. Nàng biết mọi thứ còn quá mới mẻ, và Jimin vẫn chưa chính thức nói lời "tôi thích em." Nhưng chính nàng cũng không thể phủ nhận con tim mình đang hướng về Jimin nhiều hơn.

Tan học, Minjeong vừa định về ký túc xá thì điện thoại rung lên. Là tin nhắn từ Jimin:

Jimin: "Cậu xong tiết chưa? Chờ tôi ở sân bóng nhé, tôi có chuyện muốn nói."

Minjeong hít sâu, tim lại đập rộn ràng. "Lần này lại chuyện gì?" Dù thế nào, nàng cũng không thể từ chối. Có lẽ, đây là cơ hội để cả hai tiến thêm một bước.

Khi Minjeong đến sân bóng, Jimin đã đứng sẵn. Vẫn bộ đồ thể thao gọn gàng, mái tóc buộc cao, trông cô tự tin và rắn rỏi. Thấy Minjeong, Jimin nở nụ cười nhẹ, đôi mắt ánh lên vẻ chờ đợi.

"Cậu đến rồi à."

"Ừ."

Minjeong khẽ gật, không giấu nổi chút hồi hộp.

Jimin hắng giọng, khẽ đưa tay vuốt lại tóc.

"Tôi...muốn mời cậu đi ăn tối. Chính thức, như một buổi hẹn hò thực sự."

Minjeong mở to mắt.

"Buổi hẹn hò...thực sự?"

Như sợ nàng không hiểu, Jimin nói rõ hơn:

"Tôi biết cậu vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng tôi. Nhưng tôi muốn chứng minh rằng tôi nghiêm túc trong việc theo đuổi cậu. Vì vậy, tôi hy vọng cậu sẽ cho tôi cơ hội để bắt đầu từ một buổi hẹn hò đúng nghĩa."

Minjeong cảm nhận được sự chân thành trong giọng nói của Jimin. Sự kiêu hãnh ngày nào dường như đã lùi lại, chỉ còn một Jimin sẵn sàng hạ mình để chiếm được lòng tin của nàng.

Nàng khẽ cười, gật đầu.

"Được, tớ đồng ý. Jimin muốn mấy giờ?"

Jimin thở phào nhẹ nhõm, nụ cười rạng rỡ hiện rõ.

"Tôi đón cậu lúc 6 giờ ở cổng trường nhé."

Cả hai đứng đó, giữa sân bóng rổ lặng gió, đối diện nhau trong nụ cười ấm áp. Minjeong không còn e dè như trước, còn Jimin thì tỏ rõ sự vững vàng.

"Vậy...tớ về chuẩn bị trước. Gặp lại lúc 6 giờ."

Minjeong cười, giọng nàng nhẹ nhàng như gió.

Jimin gật đầu, ánh mắt dịu dàng đến mức Minjeong cảm thấy tim mình như tan chảy.

"Ừ, tôi chờ."

Nói rồi, Jimin khẽ nắm lấy tay Minjeong, chỉ trong một thoáng, rồi buông ra ngay. Hành động nhỏ bé, nhưng đủ để cả hai cùng đỏ mặt.

Minjeong quay lưng bước đi, khóe môi vẽ nên nụ cười khó giấu. Hành động của Jimin khiến nàng cảm giác an toàn và được nâng niu.

Jimin đứng lại nhìn theo bóng lưng Minjeong, lòng thầm hứa "Tôi sẽ không để em phải thất vọng nữa."

Sau khi đồng ý lời mời hẹn hò của Jimin, Minjeong trở về ký túc xá với tâm trạng rạo rực. Đây là lần đầu tiên nàng hẹn hò "chính thức" với Jimin – người mà trước đây nàng vẫn xem là đối thủ.

Ning Yizhuo, dĩ nhiên, nhận ra ngay biểu hiện lúng túng đầy mong chờ của Minjeong. Cô bạn liền buông sách, chạy đến cạnh nàng.

"Này, chị sắp đi hẹn hò thật à? Với...Yu Jimin?"

Minjeong khẽ gật, tim vẫn đập mạnh khi nhớ lại lời Jimin nói.

"Tôi muốn mời cậu đi ăn tối, một buổi hẹn đúng nghĩa."

Yizhuo phấn khích đến mức muốn bùng nổ. Cô lập tức lôi Minjeong vào phòng, lục tung tủ đồ.

"Chị phải mặc đẹp vào, không thể để người ta chê được. Dù người ta thích chị thế nào, cũng nên cho họ thấy chị xinh xắn chứ!"

Minjeong cười khổ, để mặc Ning lựa chọn trang phục giúp. Dù hơi ngại, nhưng nàng cũng muốn mình trông thật xinh đẹp trước Jimin.

Đúng 6 giờ tối, Minjeong bước xuống cổng ký túc xá. Mặt trời đã lặn, bầu trời chuyển sang màu chàm sẫm, đèn đường bắt đầu tỏa sáng.

Jimin đã đứng đó, tựa lưng vào xe, tay đút túi quần, vẻ ngoài đơn giản nhưng toát lên khí chất quen thuộc. Thấy Minjeong xuất hiện, cô lập tức bước tới, khóe môi khẽ cong lên.

"Cậu đến rồi à."

Minjeong ngượng ngùng gật đầu. Nàng diện một chiếc váy đơn giản, màu pastel nhẹ nhàng. So với thường ngày, Minjeong trông mềm mại hơn hẳn.

Jimin thoáng sững sờ trong một giây, rồi dịu giọng.

"Hôm nay cậu đẹp lắm."

Nói xong, cô khẽ chìa tay ra. Minjeong khựng lại một chút, rồi đặt tay mình lên tay Jimin, cảm nhận hơi ấm truyền qua.

"Cảm ơn...Jimin."

Nàng đáp, lần đầu tiên xưng hô một cách tự nhiên.

Jimin mỉm cười, dắt nàng về phía xe.

Jimin đưa Minjeong đến một nhà hàng nhỏ, nằm trong con ngõ yên tĩnh. Không sang trọng hào nhoáng, nhưng không gian lại ấm cúng, ánh đèn vàng dịu nhẹ.

Chủ quán niềm nở chào, dẫn họ đến một bàn ở góc khuất. Nơi đây vừa đủ riêng tư để họ có thể trò chuyện thoải mái.

Khi đã ổn định chỗ ngồi, Jimin rót nước cho Minjeong trước. Cử chỉ ấy khiến nàng cảm thấy được nâng niu. "Đúng là cậu ấy đang cố gắng để trở thành 'người theo đuổi'."

"Cậu muốn ăn gì?"

Jimin hỏi, tay lật menu.

Minjeong ngẫm nghĩ, rồi khẽ cười.

"Jimin chọn đi. Tớ tin Jimin."

Jimin bất ngờ trước sự tin tưởng ấy, ánh mắt thoáng hiện nét hạnh phúc. Cô gật đầu, gọi vài món đặc biệt của quán.

Trong lúc chờ đồ ăn, cả hai rơi vào vài giây yên lặng. Minjeong cúi đầu, nhìn tay mình đan vào nhau, lòng bối rối không biết nên nói gì.

Jimin hắng giọng, rồi khẽ nắm lấy tay nàng trên bàn.

"Cậu...có thể cho tôi biết, cậu đang nghĩ gì không?"

Minjeong ngước lên, chạm phải ánh mắt ấm áp của Jimin. Nàng do dự vài giây, rồi thở hắt ra:

"Tớ...vẫn chưa quen lắm với việc Jimin dịu dàng thế này. Trước đây, Jimin lúc nào cũng khiến tớ bực mình..."

Jimin cười nhẹ, bóp nhẹ tay nàng.

"Tôi xin lỗi vì đã làm cậu khó chịu. Nhưng...bây giờ, tôi muốn cậu biết, tôi thật lòng quan tâm cậu."

Minjeong chớp mắt, tim đập mạnh. Dù đã nghe những lời tương tự, mỗi lần Jimin khẳng định tình cảm, nàng vẫn không kìm được sự xao xuyến.

"Tớ tin."

Nàng đáp, giọng nhỏ nhưng chắc chắn.

Jimin siết tay Minjeong thêm chút nữa, như muốn truyền cho nàng sự ấm áp.

Món ăn được mang ra, hương thơm lan tỏa. Minjeong cầm đũa, bắt đầu thưởng thức. Jimin ân cần gắp thức ăn cho nàng, thỉnh thoảng hỏi.

"Cậu ăn có ngon không?"

"Món này có cay quá với cậu không?"

Minjeong lắc đầu, ánh mắt long lanh.

"Tớ thích ăn cay, Jimin quên à?"

Jimin phì cười.

"Ừ, trước đây tôi cứ tưởng cậu thích ăn ngọt hơn."

Minjeong bật cười, nhớ lại những trận tranh luận không hồi kết về khẩu vị.

"Cậu ấy từng bắt bẻ mình đủ điều...Giờ lại lo lắng thế này."

Bữa ăn diễn ra êm đềm, không có tranh cãi, không có căng thẳng, chỉ có những lời hỏi han, đôi lúc là cái nhìn trộm nhau. "Đây có lẽ là buổi hẹn hò đầu tiên đúng nghĩa giữa tôi và Jimin."

Ăn xong, Jimin đề nghị đi dạo. Minjeong đồng ý. Cả hai sánh bước trên con phố tĩnh lặng, gió đêm thổi nhè nhẹ. Lần này, Jimin chủ động nắm tay Minjeong, tay kia cầm túi đồ còn sót lại.

"Jimin..."

Minjeong khẽ gọi, giọng nàng như có chút bối rối.

"Jimin đã từng nghĩ đến việc... nếu tớ không chấp nhận thì sao?"

Jimin chững lại, rồi cười buồn.

"Tôi có nghĩ đến. Nhưng tôi vẫn muốn thử. Vì cậu...xứng đáng để tôi dũng cảm."

Minjeong khẽ mỉm cười, siết nhẹ tay Jimin. "Cậu ấy đã thay đổi thật rồi."

Họ bước đi trong im lặng, nhưng đó là sự im lặng ngọt ngào. Không cần nói quá nhiều, chỉ cần cảm nhận hơi ấm từ bàn tay đan nhau.

Khi về đến ký túc xá, Minjeong dừng bước, quay sang nhìn Jimin. Dưới ánh đèn vàng mờ ảo, gương mặt Jimin càng trở nên dịu dàng.

"Cảm ơn Jimin vì buổi tối hôm nay."

Minjeong nói khẽ.

"Tớ rất vui."

Jimin thở phào, nở nụ cười an tâm.

"Tôi cũng vậy. Từ giờ, tôi sẽ cố gắng để mang lại cho Minjeong nhiều buổi tối vui vẻ hơn."

Minjeong đỏ mặt, nhưng không quay đi. Nàng chợt cảm thấy mình muốn làm điều gì đó để đáp lại. Do dự vài giây, nàng khẽ nhón chân, đặt lên má Jimin một nụ hôn thật nhanh.

Jimin bất ngờ, mở to mắt. Chỉ một giây sau, Minjeong đã vội lùi lại, tay che nửa gương mặt vì ngượng.

"Jimin ngủ ngon."

Jimin sững sờ, rồi nụ cười rạng rỡ hiện lên, đôi mắt ánh lên niềm hạnh phúc khó tả. Cô nhẹ nhàng chạm vào nơi má vừa được Minjeong hôn, gật đầu.

"Ngủ ngon, em."

Minjeong xoay người bước nhanh vào cổng, tim nàng đập loạn, khóe môi vẫn giữ nguyên nụ cười. "Đây là bước đầu của chúng ta – Tôi và Em."

Jimin đứng đó thêm một lúc, tay vẫn áp lên má, như muốn giữ lại hơi ấm của nụ hôn chớp nhoáng.

"Mình sẽ không để mất em nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro