Hơi ấm
Từ khi Minjeong xuyên vào thế giới này, mục tiêu duy nhất của nàng vẫn không thay đổi: Yu Jimin.
Nàng chấp nhận để Daniel theo đuổi, không phải vì nàng yêu anh ta, mà vì nàng muốn Jimin phải để ý đến mình.
Nàng từng nghĩ Jimin sẽ ghen, sẽ nổi cơn thịnh nộ hay ít nhất là tức tối. Nhưng sự thật lại không như nàng mong đợi.
Gần đây, Jimin trở nên lạnh lùng hơn. Cô không còn tranh cãi hay khiêu khích nàng như trước, cũng không cố tình xuất hiện trước mặt nàng nữa. Thay vào đó, Jimin tỏ ra bàng quan, như thể Minjeong chỉ là một người bình thường trong vô vàn những người cô gặp hằng ngày.
Daniel mỗi ngày đều kiên nhẫn xuất hiện trước ký túc xá, mang theo món ăn sáng hoặc trà sữa nóng cho Minjeong. Anh ta không ngại thể hiện sự quan tâm, sẵn sàng cùng nàng đi căn-tin, đến lớp, hoặc về ký túc.
Minjeong biết Daniel có tình cảm, nhưng nàng chỉ xem anh như một công cụ để thăm dò phản ứng của Jimin. Nếu Jimin thực sự có chút ghen tuông, hẳn cô sẽ bộc lộ cảm xúc.
Tuy nhiên, Jimin dường như không hề tỏ ra khó chịu. Cô không mắng, không nhìn Daniel bằng ánh mắt ghen tức. Cô chỉ im lặng và bỏ đi. Điều này làm Minjeong càng thêm bứt rứt.
"Tại sao cậu ấy không phản ứng gì hết?"
Minjeong tự hỏi mỗi đêm, nằm trên giường ký túc.
Một buổi chiều, Minjeong đang cùng Daniel ra khỏi cổng trường, nàng chợt thấy Jimin đứng dưới tán cây, nói chuyện cùng vài người bạn. Cô trông có vẻ thoải mái, thậm chí còn mỉm cười với họ.
Minjeong khựng lại.
"Cậu ấy...cũng biết cười với người khác ư?"
Trước đây, khi ở thế giới cũ, nàng từng quen với nụ cười dịu dàng của Jimin chỉ dành riêng cho nàng. Nhưng ở đây, Jimin lại hoàn toàn xa lạ.
Nàng vô thức siết chặt tay Daniel. Anh ngạc nhiên, nhìn nàng.
"Cậu sao thế?"
Minjeong lắc đầu, không trả lời. Trong lòng nàng dâng lên một cảm giác chua xót khó tả. Nàng mong Jimin phải nhìn thấy mình đang thân mật với Daniel, phải khó chịu, phải ghen... Nhưng Jimin thậm chí không liếc về phía nàng.
"Cậu ấy chẳng quan tâm mình thật sao?"
Minjeong cắn môi, tim nặng trĩu.
Tối hôm đó, Minjeong nằm dài trên giường, tay ôm chiếc gối, mắt nhìn đăm đăm lên trần nhà. Ning Yizhuo ngồi bên bàn học, đôi lúc liếc sang, nhận ra vẻ bất thường trên gương mặt nàng.
"Minjeong, chị có chuyện gì à?"
Ning hỏi khẽ.
"Chị...chỉ đang nghĩ về Jimin."
Minjeong thở dài.
Ning mỉm cười trêu chọc.
"Lại là Jimin? Chị ghét cô ấy lắm mà?"
Minjeong im lặng vài giây, rồi nhẹ nhàng thú nhận.
"Chị... không biết nữa. Chị chỉ muốn cậu ấy phải để ý đến chị , phải tỏ ra khó chịu khi thấy chị với Daniel. Nhưng cô ấy lại phớt lờ chị hoàn toàn."
Trong giọng nàng có chút nghẹn ngào. Ning không nói gì, chỉ bước đến vỗ nhẹ lên vai Minjeong.
LCó lẽ, chị ấy không phải kiểu người dễ dàng thể hiện cảm xúc. Hoặc...chị ấy cố tình giấu."
Minjeong nhắm mắt, nhớ lại khoảnh khắc Jimin cười với những người khác mà không hề nhìn nàng. Trái tim nàng bỗng siết chặt.
Những ngày tiếp theo, Jimin vẫn giữ khoảng cách. Daniel thì ngày càng quyết tâm hơn. Minjeong thấy mình bị kẹp giữa hai thái cực: một người liên tục quan tâm, một người dửng dưng đến lạnh lẽo.
Tối nọ, trước khi ngủ, nàng ngồi bên cửa sổ, nhìn ánh đèn thành phố xa xăm, trong lòng dâng lên một ngọn lửa âm ỉ.
"Jimin à, rốt cuộc cậu nghĩ gì về mình? Cậu thật sự không còn để tâm đến mình nữa sao?"
Dù không muốn thừa nhận, Minjeong biết mình đang dần ghen với bất cứ ai được Jimin đối xử nhẹ nhàng. Và nàng căm ghét việc Jimin hoàn toàn phớt lờ mình như hiện tại.
"Mình không thể chịu nổi sự lạnh lùng này."
Nàng cắn môi, siết chặt tay. Ngọn lửa trong tim mỗi ngày một lớn, đợi chờ khoảnh khắc bùng phát.
Buổi sáng, Minjeong thức dậy với tâm trạng rối bời. Cả đêm, nàng trằn trọc không ngủ được, cứ nghĩ mãi về Jimin-người mà nàng đã yêu từ thế giới trước và thế giới này, vậy mà giờ lại lạnh nhạt đến đáng sợ.
Vừa cầm điện thoại lên, nàng thấy có một tin nhắn từ số lạ.
xxx: "Minjeong, trưa nay cậu rảnh không? Gặp tớ ở phòng nhạc cụ trên tầng 5."
Minjeong cau mày. Ai lại mời mình lên phòng nhạc cụ? Ở trường, phòng nhạc cụ thường vắng, ít ai lui tới. Tò mò, nàng nhắn lại.
Minjeong: "Ai vậy?"
xxx: "Đến rồi biết."
Một cảm giác khó tả len lỏi trong lòng nàng. "Không lẽ là Jimin?" Nhưng Jimin đâu phải kiểu người thích úp mở như thế...Còn Daniel thì thường nhắn tin bằng số cũ, cũng không có lý do gì để giấu.
Dù thế nào, Minjeong vẫn quyết định sẽ đến, vì trực giác mách bảo có gì đó quan trọng sắp xảy ra.
Trước khi đến phòng nhạc cụ, Minjeong ghé qua văn phòng hội học sinh để nộp tài liệu. Vừa bước vào, nàng chợt khựng lại – Jimin đang đứng đó, trao đổi với một người trong ban tổ chức hội thao. Mái tóc buộc gọn, vẻ mặt nghiêm túc, nhưng không giấu nổi nét mệt mỏi.
Minjeong cố tỏ ra bình thản, nộp tài liệu xong rồi định lùi lại. Thế nhưng, đúng lúc Jimin quay ra, ánh mắt chạm vào nàng.
Một giây...hai giây...Thời gian như ngưng đọng.
"Chào."
Minjeong cất giọng trước, dù rất khẽ.
"Ừ."
Jimin chỉ gật đầu, giọng đều đều.
Cả hai nhìn nhau, chẳng ai nói thêm. Có quá nhiều điều muốn hỏi, muốn nói, nhưng lại nghẹn nơi cổ họng. Cuối cùng, Minjeong đành quay đi. Nàng không chịu nổi cái cảm giác nửa quen nửa lạ này nữa.
"Tại sao cậu ấy không thể nói với mình vài câu, dù chỉ là hỏi thăm?"
Minjeong tự hỏi, tim nặng trĩu.
Đúng giờ trưa, Minjeong đến phòng nhạc cụ ở tầng 5. Hành lang vắng lặng, không một bóng người. Nàng đẩy cửa phòng nhạc cụ, tim đập nhanh. Trong đầu nàng thoáng hiện đủ giả thiết: "Là Jimin, hay Daniel, hay một ai khác?"
Bước vào trong, Minjeong thấy... Daniel đang đứng đó, tay mân mê cây đàn guitar cũ. Anh quay lại, mỉm cười.
"Xin lỗi vì tớ phải nhắn tin ẩn danh. Tớ sợ cậu không đến nếu biết là tớ."
Minjeong khẽ nhíu mày. Nàng có đôi chút hụt hẫng, vì hy vọng mong manh rằng người gọi mình là Jimin đã tan biến. Thế nhưng, nàng vẫn giữ bình tĩnh.
"Cậu muốn gặp tớ có việc gì?"
Daniel đặt cây guitar xuống, tiến lại gần nàng.
"Minjeong, tớ biết dạo này cậu không vui. Tớ thấy cậu lúc nào cũng như đang chờ đợi ai đó."
Minjeong hít sâu. "Mình đâu có giấu được gì trước anh ta sao?"
"Tớ..."
Nàng định đáp, nhưng Daniel đã giơ tay ngăn lại.
Nghe tớ nói trước. Tớ biết cậu không thật lòng thích tớ. Cậu chỉ đang dùng tớ để chọc tức Jimin, đúng không?"
Lời nói thẳng thừng của Daniel khiến Minjeong như bị bóc trần. Nàng cứng người, không phản bác nổi. Thật ra, chính nàng cũng dằn vặt vì điều này.
"Tớ... xin lỗi."
Minjeong cúi đầu, giọng nhỏ lại.
"Tớ không muốn làm tổn thương cậu."
Daniel khẽ cười, nụ cười thoáng buồn.
"Tớ không trách cậu. Bởi vì tớ hiểu cậu thích Jimin. Nhưng cậu biết không, Minjeong? Tớ không muốn bỏ cuộc chỉ vì cậu không thích tớ. Tớ tin có thể khiến cậu rung động, nếu cậu chịu cho tớ một cơ hội thực sự."
Minjeong ngước nhìn Daniel, ánh mắt phức tạp. Anh ta đã sớm nhận ra hết thảy, nhưng vẫn ngoan cố theo đuổi. Sự kiên trì này khiến nàng áy náy.
"Cậu có thể ép mình thích tớ không? Nếu không, hãy để tớ chứng minh."
Daniel nói, giọng anh nghiêm túc hơn bao giờ hết. Nàng nhận ra, anh không hề đùa. "Cậu ấy thật lòng, nhưng mình...không dành tình cảm cho cậu ấy. Mình chỉ yêu Jimin."
Minjeong toan mở miệng thì...
Cạch...
Cánh cửa phòng nhạc cụ bất ngờ bật mở. Cả Minjeong và Daniel quay ra, sững sờ khi thấy Jimin đứng ở ngưỡng cửa. Ánh mắt cô lướt qua Daniel, dừng lại trên gương mặt Minjeong.
Không ai nói gì, bầu không khí căng như dây đàn. Daniel hơi nhếch môi.
"Yu Jimin? Cậu đến đây làm gì?"
Jimin không trả lời ngay. Cô bước vào phòng, đóng cửa lại, vẻ mặt vẫn điềm tĩnh nhưng ẩn chứa một cơn giông bão.
"Tớ có thể hỏi câu đó với cậu."
Jimin đáp gọn.
Minjeong đứng giữa hai người, tim đập loạn. Nàng chưa kịp giải thích thì Daniel lên tiếng, nửa trêu chọc, nửa thách thức.
"Chỗ này là phòng nhạc cụ, không phải nơi hội học sinh. Cậu tìm Minjeong à? Hay tò mò chuyện bọn tớ?"
Jimin nhìn Minjeong một giây, rồi nhìn Daniel. Ánh mắt cô lạnh lùng, nhưng giọng nói lại trầm khàn, pha chút giận dữ.
"Tớ nghe nói có người lén gọi Minjeong lên đây. Tớ sợ cậu ấy bị làm phiền nên đến xem."
Daniel cười nhạt.
"Làm phiền? Cậu có quyền gì nói vậy? Minjeong đã đồng ý để tớ theo đuổi."
Lần đầu tiên, Minjeong thấy vẻ mặt Jimin biến sắc rõ rệt. Cô siết chặt tay, như cố kiềm nén cơn ghen. Đôi mắt đen ánh lên tia nguy hiểm.
"Nếu cậu nghĩ vậy thì cứ tiếp tục. Nhưng đừng ép Minjeong phải khó xử."
Minjeong ngạc nhiên: "Cậu ấy đang bảo vệ mình sao?" Dù lời lẽ không êm tai, nhưng nàng vẫn cảm nhận được Jimin đang ngầm tuyên bố chủ quyền. Trái tim nàng khẽ rung lên.
Daniel cười gằn.
"Người khiến Minjeong khó xử là cậu, Jimin à. Nếu cậu thích cô ấy, tại sao không thừa nhận? Tại sao để cô ấy phải chờ đợi, phải tổn thương?"
Câu hỏi ấy khiến Jimin sững lại. Minjeong cũng ngạc nhiên, nhìn Jimin với ánh mắt chờ đợi. "Liệu cậu ấy sẽ nói gì?"
Im lặng bao trùm căn phòng. Cuối cùng, Jimin quay sang Minjeong, đôi mắt chất chứa cảm xúc mâu thuẫn:
"Cậu có đang chờ tớ nói điều gì không?"
Minjeong hít sâu. Nàng nhớ lại biết bao lần muốn Jimin ghen, muốn Jimin bộc lộ tình cảm. Giờ đây, khoảnh khắc ấy dường như đang đến.
Nàng gật đầu rất khẽ, tim đập thình thịch.
Jimin nhìn thẳng vào mắt Minjeong, rồi chậm rãi lên tiếng.
"Nếu tớ nói tớ không muốn cậu bên Daniel...cậu sẽ ở lại bên tớ chứ?"
Daniel khẽ nghiến răng, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh. Minjeong thấy tim mình như muốn nổ tung. "Cuối cùng...cậu ấy đã chịu nói ra."
Tuy nhiên, Jimin nói xong lại lập tức quay đi, như thể hối hận vì đã lỡ lời. "Có lẽ cậu ấy vẫn chưa sẵn sàng thừa nhận trước mặt Daniel."
Minjeong nhìn Jimin, lòng rối bời. Nàng từng mong Jimin tỏ tình rõ ràng hơn, chứ không phải nửa vời thế này. Nhưng ít nhất, đây cũng là dấu hiệu cho thấy Jimin có để tâm đến nàng.
"Jimin..."
Minjeong khẽ gọi, muốn nói gì đó.
Nhưng Daniel bước tới, cắt ngang.
"Minjeong, cậu phải tự lựa chọn. Nếu Jimin thực sự thích cậu, cậu ấy nên thể hiện rõ ràng. Đừng để cậu mập mờ thêm nữa."
Jimin siết chặt tay, không phản bác. Ánh mắt cô vẫn đặt nơi Minjeong, như chờ đợi câu trả lời.
"Đến nước này rồi, mình phải làm sao?" Minjeong tự hỏi, tim đập dữ dội. Nàng biết mình không hề yêu Daniel, nhưng cũng sợ Jimin chỉ nhất thời ghen, rồi lại bỏ rơi nàng lần nữa.
"Mình xuyên vào thế giới này để ở bên Jimin. Mình sẽ không từ bỏ, nhưng cũng không muốn bị tổn thương."
Trong bầu không khí ngột ngạt, Minjeong hít sâu, rồi khẽ nói.
"Daniel, tớ xin lỗi. Tớ không thể tiếp tục để cậu theo đuổi như thế này nữa."
Daniel giật mình, nhưng anh ta nhanh chóng bình tĩnh, khẽ cười buồn.
"Tớ đoán trước được mà. Nhưng tớ vẫn muốn thử một lần. Cảm ơn vì cậu đã không từ chối tớ ngay từ đầu."
Minjeong gật nhẹ, lòng áy náy. Dù sao Daniel cũng là một chàng trai tốt, nhưng nàng không muốn lợi dụng anh thêm nữa.
Jimin đứng cạnh, rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn cố tỏ ra bình thản. Ánh mắt cô dịu đi khi nhìn Miịneong.
"Vậy...còn tớ?"
Minjeong đối diện Jimin, trái tim nàng loạn nhịp. Nàng biết, mình đã chờ câu hỏi này từ rất lâu.
"Cậu...định thế nào?"
Jimin im lặng vài giây, rồi hạ giọng.
"Tớ không giỏi nói những lời hoa mỹ. Nhưng nếu cậu cho tớ cơ hội, tớ sẽ không bỏ rơi cậu lần nào nữa."
Lời hứa hẹn đơn giản, nhưng với Minjeong, lại đủ để trái tim nàng run rẩy.
"Mình chỉ cần cậu ấy chịu thừa nhận."
Nàng khẽ mỉm cười, mắt rưng rưng.
"Được. Tớ sẽ tin cậu lần này."
Daniel lặng lẽ rời khỏi phòng, để lại không gian cho hai người. Jimin chầm chậm tiến lại gần, như sợ Minjeong sẽ biến mất. Nàng cũng không lùi bước, để Jimin nhẹ nhàng ôm vào lòng.
Trong giây phút ấy, Minjeong cảm nhận được hơi ấm mà nàng đã khao khát từ rất lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro