
Chương 52: Phân Phát
Trong tân phòng.
Triệu Đạc Trạch mặt mày rối rắm, Dao Dao càng ngày càng quá phận, véo thật sự đau.
Nhưng lúc hắn cúi đầu nhìn thấy hốc mắt Khương Lộ Dao ửng hồng, trong lòng hắn còn đau xót hơn bị véo.
- Dao Dao, các nàng chỉ là nha đầu thông phòng.
Triệu Đạc Trạch muốn hôn môi Khương Lộ Dao, đáng tiếc, nàng né tránh, hắn chỉ hôn trúng má nàng, vội vàng ôm chặt lấy nàng.
- Nếu ta biết ta sẽ thú nàng, một thông phòng ta cũng không muốn.
- Thật sự?
- Thật.
Triệu Đạc Trạch gật đầu:
- Ta thề với ánh trăng, Dao Dao, ta chỉ muốn ở cùng một chỗ với nàng.
Khương Lộ Dao buông lỏng đầu ngón tay, nhẹ nhàng xoa chỗ vừa nãy nàng véo đến tím da tím thịt, đầu lưỡi thương tiếc liếm một cái, Triệu Đạc Trạch khàn khàn nói:
- Dao Dao.
Tiểu yêu tinh!
- Rất đau đúng không?
- Không đau.
Triệu Đạc Trạch vội phủ nhận:
- Nếu nàng không hài lòng, cứ véo tiếp đi.
Hắn thực sự khinh bỉ chính mình, từ khi nào thì hắn lại thuận theo như thế? Chỉ là đối mặt với Khương Lộ Dao, hắn hận không thể đâm mình hai đao.
- Dao Dao, ta biết...
- Ta rất đau.
Khương Lộ Dao rũ mi, ngón tay chọc chọc trước ngực Triệu Đạc Trạch:
- Rất đau, ngươi biết không?
- Phải làm như thế nào mới có thể khiến nàng không còn đau nữa?
Triệu Đạc Trạch kéo ngón tay của Khương Lộ Dao đưa vào trong miệng. Khương Lộ Dao khẽ nhếch môi:
- Ngươi sẽ nghe ta?
- Chỉ cần nàng cao hứng, như thế nào cũng được.
Ta đang chờ ngươi nói những lời này đây!
Hiện giờ đang tân hôn, Khương Lộ Dao tự tin nàng có lực hấp dẫn trí mạng với Triệu Đạc Trạch.
Lúc này đừng nói là xử trí mấy cái thông phòng, cho dù đuổi mấy di nương ra phủ, Triệu Đạc Trạch cũng sẽ không chau mày mà gật đầu.
Chống chọi đương nhiên không thích hợp, cho nên bắt đầu từ bây giờ, Khương Lộ Dao đi từng bước khiến Triệu Đạc Trạch đáp ứng yêu cầu của nàng.
- Thật sự?
- Ừ.
Triệu Đạc Trạch gật đầu nói:
- Chỉ cần nàng cao hứng, Dao Dao, đừng tức giận nữa.
- Nếu ta bán các nàng đi thì sao? Ngươi có mất hứng hay không?
- ...
Triệu Đạc Trạch bị ý niệm của Khương Lộ Dao dọa rồi, hắn có thể bảo đảm không cần nha hoàn thông phòng hầu hạ.
Nhưng vẫn vì thể diện của vương phủ, hôn ước của hắn cũng là lão Tần vương định ra, vì vậy trước khi đích nữ của Vĩnh Ninh hầu thế tử gả vào cửa, người từng hầu hạ Triệu Đạc Trạch đừng nói trắc phi, dù là di nương cũng chưa từng nâng.
Tuy năm sáu người là không ít, nhưng cũng chỉ là nha hoàn thông phòng, cho dù lúc trước Triệu Đạc Trạch từng đáp ứng sẽ nâng ai đó làm di nương.
Chỉ cần Khương Lộ Dao không nhận, không uống trà do các nàng kính, thì các nàng không có tư cách thăng làm di nương.
- Ngươi luyến tiếc các nàng! Ta biết mà, ngươi chỉ dỗ ta...
- Không phải, không phải.
Triệu Đạc Trạch bị Khương Lộ Dao khóc nháo làm cho tay chân luống cuống, trong lòng hắn là kiều thê mới vừa rồi cùng Tần vương phi giao thủ?
Như thế nào cũng không giống? Triệu Đạc Trạch dỗ Khương Lộ Dao một lúc lâu.
- Dao Dao, nếu các nàng không được lưu lại, người khác sẽ nói thị phi, nàng chỉ cần bài trí các nàng là được.
- Không được, ta nhìn thấy các nàng liền phiền lòng, nhìn thấy các nàng liền mất hứng.
Khương Lộ Dao nhìn Triệu Đạc Trạch, thấp giọng nói:
- Ta không cần bài trí các nàng.
- Nhưng người ngoài sẽ nghị luận?
- Nếu ta dám làm, sẽ không sợ người khác nói.
Khương Lộ Dao hơi nhếch môi:
- Chỉ cần chúng ta càng ngày càng tốt, người khác chỉ biết nói chúng ta cầm sắt cùng minh, tình so kim kiên, a Trạch...
- Hử?
- Nếu ngươi ở địa vị vạn người khó địch, ai dám nói ta là đố phụ? Thanh danh của chúng ta, không cần di nương thông phòng điểm tô, chỉ cần thực lực đủ cường, người khác phải câm miệng, huống chi chuyện trong phòng ngươi, còn cần người ngoài bình luận?
Triệu Đạc Trạch suy nghĩ một hồi, hôn môi Khương Lộ Dao.
- Được, nghe nàng.
- Ngươi không miễn cưỡng?
Khương Lộ Dao chớp chớp mắt, Triệu Đạc Trạch ôm eo nàng, bất đắc dĩ nhận mệnh nói:
- Nàng nói nhiều như vậy, nếu ta cảm thấy miễn cưỡng hoặc hối hận, nào có tư cách thú nàng?
Mặc kệ thế nào, Khương Lộ Dao ghen tuông, khiến Triệu Đạc Trạch tự đắc, cọc hôn sự này, không phải hắn một bên tình nguyện hoặc đơn giản là hôn ước mà ký kết, Khương Lộ Dao cũng để ý hắn.
Hắn chơi đã nhiều năm, cũng nên ngừng, nếu hắn có địa vị cao, quyền bính lừng lẫy, không ai dám nói Khương Lộ Dao là đố phụ, này, coi như là một lý do.
- Ta chỉ lo lắng bên phía vương phi...
- Giao cho ta giải quyết, nàng có ý kiến hay không, cũng không quan trọng.
Khương Lộ Dao dựa vào người Triệu Đạc Trạch:
- Chỉ cần chúng ta tín nhiệm lẫn nhau, nâng đỡ nhau, không ai có thể tính kế chúng ta, không phải sao? A Trạch...
- Hử?
- Ta có từng nói với ngươi chưa? Ta đối với ngươi là nhất kiến chung tình?
- Thật sự?
Triệu Đạc Trạch hưng phấn cực kỳ, quấn lấy Khương Lộ Dao hỏi:
- Dao Dao lặp lại lần nữa cho ta nghe.
- Không nói.
Khương Lộ Dao ở trong lòng hắn khanh khách cười, trốn tránh Triệu Đạc Trạch quấy rầy, để hắn hôn lại không cho ăn.
Đại bổng cùng sách lượt cà rốt, Khương Lộ Dao chơi đến bốc hỏa, một mặt yêu cầu, yêu cầu mà không cho chỗ tốt, sao Triệu Đạc Trạch cam tâm tình nguyện sa lưới?
Huống chi nàng cũng không nói dối, chuyện thân mật nhất cũng đã làm, lời âu yếm không khó nói ra.
Chỉ cần biết giữ lửa, tuy Khương Lộ Dao không am hiểu làm thơ cổ, nhưng thơ tình hiện đại còn nhớ rõ mấy cầu, ừ, lần sau tìm được cơ hội đọc cho Triệu Đạc Trạch nghe...
Người chờ bên ngoài nghe trong phòng truyền ra tiếng cười, sắc mặt bọn họ có chút khó coi, nhưng các nàng có thân phận ti tiện, có bất mãn, cũng không dám biểu hiện ra ngoài, nếu thế tử phi không thừa nhận, các nàng ở trong vương phủ rất khó có địa vị.
Tiêu ma ma đi theo Khương Lộ Dao xuất giá, là người mà lão phu nhân Gia Mẫn quận chúa đề cử, Khương Lộ Dao không có nhũ mẫu, nha hoàn bên người cũng hiểu chuyện.
Nhưng ma ma thì không có ai cơ linh, trước khi nàng xuất giá, lão phu nhân đem Tiêu ma ma cùng Nguyễn ma ma hầu hạ bên người lão phu nhân đã lâu, đều ban cho nàng.
Hai vị này ma ma này có phẩm hạnh thế nào Gia Mẫn quận chúa biết rõ, lại được dạy dỗ, tương đối thích hợp ở vương phủ khuyên nhủ hầu hạ Khương Lộ Dao.
Khương Lộ Dao đang thiếu người, đối với nhãn lực của tổ mẫu vẫn rất tín nhiệm, bởi vậy nàng liền mang theo hai vị này gả vào Tần vương phủ.
Tuy nàng là nữ nhi thổ hào, nhưng cũng có ma ma cao cấp hầu hạ!
Chỉ là Tiêu ma ma cùng Nguyễn ma ma đã được Gia Mẫn quận chúa nhắc nhở, nói cho các nàng biết, nhị tiểu thư...
Tần Vương thế tử phi không giống các vị tiểu thư khuê các khác, cho dù trong lòng các nàng đã sớm chuẩn bị, cũng không ngờ ngày hôm sau...
Chủ tử không chỉ không uống trà do nha hoàn thông phòng kính, còn để đám thị thiếp đứng chờ, cuối cùng Khương Lộ Dao còn ra lệnh, toàn bộ thị thiếp thông phòng đem đi phân phát.
Quan trọng nhất là, khi truyền lời này, Khương Lộ Dao cũng không lộ mặt, chỉ kêu Tiêu ma ma đi vào, nói hai câu, các nàng một người một trăm lượng bạc, một phần của hồi môn, tìm người phát gả.
Khương Lộ Dao ra tay rất hào phóng, rốt cuộc một trăm lượng bạc có thể mua hai mươi tiểu nha hoàn, nhưng cũng không thể tính như vậy, thông phòng thị thiếp tốt xấu gì cũng từng hầu hạ thế tử gia, liền như vậy phát gả đi?
Nhất định sẽ có người tới tìm Khương Lộ Dao.
Tiêu ma ma còn định khuyên, nhưng Khương Lộ Dao tỏ vẻ kiên quyết, cứ quyết định như vậy đi.
Nếu không muốn gả phu, để cho phụ mẫu của các nàng lãnh về.
- Này nọ đều là nha hoàn thông phòng, đuổi liền đuổi, ta cũng muốn tốt cho các nàng, đỡ phải ở hậu viện vương phủ hao mòn thanh xuân, ta được chút thanh tĩnh cũng tốt, đỡ cho sau này vì các nàng nháo ra chuyện gì không tốt, ai biết các nàng có tâm tư gì? Là người của ai?
Lúc nói những lời này, Khương Lộ Dao cố ý nghiêm trang nhìn thẳng Triệu Đạc Trạch đang ngồi trên kháng sàng đọc sách.
Triệu Đạc Trạch lấy sách chống đỡ che lại khuôn mặt, nghĩ lại cũng đúng, nếu các nàng là người của Tần vương phi thì sao?
Tương lai sau này Dao Dao có nhi tử nối dòng, Tần vương phi mượn tay các nàng xuống tay với Dao Dao, thì phải làm sao bây giờ?
Triệu Đạc Trạch lật một trang giấy, thuận miệng nói:
- Tiêu ma ma, cứ dựa theo lời Dao Dao nói mà làm, nhưng trước khi thả, sai người kiểm tra xem xét, đừng để lại hậu hoạn.
- Ha?
Khương Lộ Dao nhướng mày, hoá ra trước khi kết hôn ngươi cũng không thành thật? Cái gì hậu hoạn? Còn không phải sợ các nàng châu thai ám kết (mang thai)?
- Khụ khụ.
Triệu Đạc Trạch không dám nhìn Khương Lộ Dao, thanh thanh giọng nói:
- Ở Tần Vương phủ, đều dùng dược.
- Ngươi đi xuống làm việc, ta cùng thế tử gia còn có chuyện muốn nói.
- Dạ, chủ tử.
Tiêu ma ma cảm giác sau lưng lạnh buốt, thế tử đã rơi vào tay chủ tử, là ma ma có kinh nghiệm đương nhiên biết nên làm như thế nào, mới có thể ngăn chặn hậu hoạn.
Nếu lúc này tra các nàng đều không có thai, tương lai sau này cho dù các nàng dẫn nhi nữ tìm tới cửa, chủ tử Tần vương phủ cũng không tin tưởng.
- Dao Dao, ta không có, ta thề, ta thật sự không có...
- Ta thấy ngươi tinh lực vô dụng, phải cấm dục dưỡng thân, nửa tháng sau lại nói.
- Dao Dao...
- Một lát nữa ta sai người đun chén dược cho ngươi bồi bổ.
Triệu Đạc Trạch cúi đầu, ánh mắt tội nghiệp nhìn Khương Lộ Dao:
- Đang tân hôn mà, hoàng thượng cũng chỉ cho nghĩ nửa tháng.
- Ngươi chỉ nhớ thương việc này?
- Không làm việc này, còn có thể làm cái gì?
- Có phải chúng ta nên đến Dương gia bái phỏng? Còn có một số chuyện, chúng ta mượn cơ hội giải quyết từng chuyện đi.
Triệu Đạc Trạch nhíu mày, muốn nói lại thôi, Khương Lộ Dao hỏi:
- Thế nào?
- Từ khi ngoại tổ phụ qua đời, ta cũng không thể gặp ngoại tổ mẫu, các vị thẩm thẩm cả ngày ở Phật đường, giống như giếng cạn cây khô, chỉ thủ tiểu biểu đệ, kỳ thật các nàng cũng không vui khi thấy ta...Rốt cuộc ta vẫn là cốt nhục của phụ vương, có lẽ ngoại tổ mẫu oán hận phụ vương, ta...Cũng rất lâu rồi không đến Dương gia.
- Từ Nghiễm Lợi bị xử trảm, ngươi cũng không qua?
- Ừ, ngoại tổ mẫu chỉ truyền tin, nói người rất cao hứng.
Khương Lộ Dao ôm phía sau Triệu Đạc Trạch, gương mặt cọ cọ lưng hắn, thấp giọng nói:
- A Trạch, ngươi còn có ta.
- Ngoại tổ mẫu cùng các vị thẩm thẩm không thường gặp mặt ta, nhưng là các nàng rất đau ta, rất quan tâm ta...
- Ta biết, ta biết.
Khương Lộ Dao cười nói:
- Năm đó Dương gia quá oan, quá thảm, ngoại tổ mẫu không muốn gặp người, cũng rất bình thường, các vị thẩm thẩm thủ tiết nhiều năm, nhất định tâm như tro tàn, ta biết làm quả phụ không dễ dàng, nhưng mà, ngươi là ngoại tôn duy nhất của Dương gia, nói như thế nào, chúng ta cũng nên đi bái kiến, dù không thể gặp ngoại tổ mẫu, ở trước cửa phòng của người cúi đầu vài cái cũng được.
- Ta là sợ nàng cảm thấy ngoại tổ mẫu vắng vẻ nàng...
- Ta có thể vì chút chuyện nhỏ này mà so đo cùng trưởng bối? Bọn họ là trưởng bối của ngươi, ta biết nặng nhẹ.
Khương Lộ Dao chớp chớp mắt, ngã vào lòng Triệu Đạc Trạch, kiêu ngạo nói:
- Nói cho ngươi biết, ta am hiểu nhất là dỗ lão nhân gia, ngươi xem tổ mẫu của ta cũng rất lợi hại, còn không phải bị ta dỗ đến nổi đau nhất là ta sao? Có thứ tốt đều cho ta, trước khi ta xuất giá, người còn rơi lệ, dặn dò ta thường trở về.
- Ta biết nàng có khả năng.
Triệu Đạc Trạch sủng nịch nhéo nhéo chóp mũi của nàng, hy vọng nàng có thể khiến ngoại tổ mẫu quên đi thống khổ năm đó.
Hắn cũng không gặp ngoại tổ mẫu nhiều, chỉ nhớ rõ ngoại tổ mẫu là một lão thái thái khô gầy, ánh mắt tĩnh mịch.
Cũng bởi vì Dương gia hiu quạnh, tràn ngập bi ai, thống khổ, Triệu Đạc Trạch càng thêm hận những người đã hại ngoại tổ phụ.
Đối với Tần vương, Triệu Đạc Trạch không có cách nào ngừng oán trách.
Khương Lộ Dao thấy ánh mắt Triệu Đạc Trạch táo bạo cùng phẫn nộ, ôm chặt thân thể hắn:
- Kẻ thù đã chết, mẫu thân cùng Dương gia sẽ vì ngươi mà cảm thấy kiêu ngạo.
- Dao Dao...
Khương Lộ Dao thuận theo tùy ý hắn ôm, Khương Lộ Dao gắt gao ôm hắn, tận lực dùng mềm mại mềm hoá táo bạo...... Dương gia rốt cuộc là như thế nào?
Triệu Đạc Trạch làm như vậy còn chưa đủ sao?
Kẹp giữa Dương gia cùng Tần vương, thống khổ nhất chính là Triệu Đạc Trạch, vì trên người hắn có huyết mạch của Dương gia, bị hoàng thượng nghi kỵ cùng biến thái "sủng ái".
Mà Tần vương, mặc kệ nói như thế nào, đối với Triệu Đạc Trạch mà nói đều có một phần khúc mắc khó gỡ.
Nếu không thể giải khai khúc mắc giữa Dương gia cùng Tần vương phủ, Triệu Đạc Trạch càng thêm khó xử, thân nhân lạnh nhạt ngăn cách chính là thương tổn, so với thù địch thọc đao càng sâu hơn.
Triệu Đạc Trạch nhìn thì có vẻ cái gì cũng không để bụng, nhưng thật ra hắn rất khát vọng quan ái, chớ trách phụ thân nói hắn như dã thú bị nhốt, chỉ có thể xé bỏ chính mình mới giảm bớt táo bạo......
- Ngày mai chúng ta đi Dương gia, sau đó đi gặp phụ thân ta, được không?
- Ừ.
- Phụ thân ta dưỡng một con Lục Đầu nguyên soái, ngươi giúp ta trộm, thế nào?
- Không được, Quắc Quắc không phải là mệnh của nhạc phụ sao?
- Sai, ta cùng ca ca, tẩu tử cùng ngươi, mới là mệnh của phụ thân ta, Quắc Quắc chỉ là thú chơi tùy hứng mà thôi, ta nói cho ngươi nghe, đã rất nhiều lần ta cố ý hành Quắc Quắc đến bệnh, phụ thân ta tức giận đến dậm chân, nhưng từ trước đến nay không bao giờ vì Quắc Quắc mà đánh ta.
-...
Triệu Đạc Trạch một tay ôm Khương Lộ Dao, một tay che mắt, nhạc phụ, làm người khác cảm giác thật ấm áp.
Sao hắn có thể quên nhạc phụ từng cõng hắn? Từ nhỏ đến lớn, Khương nhị gia là người duy nhất cõng hắn.
- Nàng muốn Quắc Quắc làm gì? Cũng không dưỡng, đừng làm khó dễ nhạc phụ.
- Hừ, ngươi thật sự hướng về phụ thân của ta.
Khương Lộ Dao bĩu môi, chọc chọc ngón tay vào ngực Triệu Đạc Trạch:
- Không thường gõ phụ thân ta, sao biết hắn ở bên ngoài gặp phải chuyện gì?
- Cho dù nhạc phụ chọc phải chuyện gì, ta cũng sẽ hỗ trợ, nàng đừng khi dễ nhạc phụ.
-...
Thật ra Triệu Đạc Trạch chính là hiếu tử, chỉ là chân tâm che dấu rất sâu, chỉ cần có người duỗi tay giúp hắn, hắn sẽ hồi báo thiệt tình.
Nam nhân ngốc, Khương Lộ Dao cũng không biết nên làm gì với hắn bây giờ.
Dương gia một môn quả phụ nhìn thấu án oan năm đó, biết địch nhân lớn nhất là ai, cho nên nhắm chặt môn phủ mặc kệ tục sự.
Chỉ có Triệu Đạc Trạch nhìn không thấu, nhìn không thấu, liều mạng tìm người trả thù...
Trả thù tất cả ai đã thương tổn Dương gia, hoàng đế cao cao tại thượng có thể chịu đựng hắn lâu như vậy, chỉ sợ chỉ vì hắn không có chạm đến đến điểm mấu chốt của hoàng thượng.
Có lẽ Từ Nghiễm Lợi là điểm mấu chốt cuối cùng của hoàng đế, lẽ ra, hoàng thượng không nhất định phải từ bỏ Từ Nghiễm Lợi.
Cũng không phải vì Triệu Đạc Trạch bức ép, mà là hắn chọn thời cơ quá tốt, còn có Tiêu Duệ Hoa cùng các hoàng tử quạt gió thêm củi.
Nếu không chỉ dựa vào Triệu Đạc Trạch một mình nhảy nhót lung tung, có lẽ hắn đã sớm bị hoàng thượng tìm lý do trị chết.
Khương Lộ Dao càng nghĩ càng minh bạch, đau lòng hắn càng ngày càng nhiều, nếu Tần vương không đau hắn, nhạc phụ cũng là phụ thân.
Khương Lộ Dao thầm hạ quyết định nhất định phải mang Triệu Đạc Trạch thường xuyên đi tìm Khương nhị gia chơi đùa.
- Ngươi này sao lại xem phụ thân ta tốt, chờ đến lúc hắn chọc phải phiền toái, ngươi sẽ không nghĩ như vậy, ngươi có biết hay không ta vì phụ thân hao tốn ít nhiều tâm tư? Ngươi nghĩ trước kia phụ thân ta sẽ nghe lời như vậy? Vì muốn phụ thân tiến bộ, bảo đảm an toàn, ta quả thực là...
- Vôi, bản đồ kinh thành, các loại tác chiến kéo bè kéo lũ đánh nhau.
Triệu Đạc Trạch tươi cười càng dày đặc:
- Về sau, hãy giao cho ta, ta bảo đảm nhạc phụ bình an.
- Đây chính là ngươi nói.
- Bảo đảm bảo hộ nhạc phụ đại nhân một giọt nước cũng không lọt.
Triệu Đạc Trạch hôn má Khương Lộ Dao:
- Hắn là phụ thân tốt, Dao Dao, nàng rất có phúc khí.
- Ừ, ta biết.
- Thú được nàng, ta cũng có được nhạc phụ tốt, nàng chính là phúc tinh của ta.
Triệu Đạc Trạch ôm chặt Dao Dao tuyệt đối không buông tay, nếu Khương Lộ Dao cho hắn khát cầu, cũng đừng mơ tưởng rời đi, còn có Khương nhị gia, hắn còn chờ Khương nhị gia giáo hắn làm phụ thân tốt là như thế nào.
Nếu Dao Dao có hài tử, hắn nhất định rất đau, rất đau bọn chúng, cho bọn chúng thứ tốt nhất, nhìn bọn chúng lớn lên....
Tần vương phủ chủ trạch.
Tần vương phi cách mành che nhìn thân sinh nhi tử vây quanh thỉnh giáo Triệu Đạc Dật.
Khóe miệng hơi nhếch lên, ở cùng Triệu Đạt Dật tài hoa hơn người càng lâu, đối với nhi tử của nàng cũng có chỗ lợi, tỷ như nhị tử của nàng ở binh doanh làm sai việc, mới vừa rồi Triệu Đạc Dật đã đáp ứng với Tần vương phi, sẽ chiếu cố đốc xúc đệ đệ hướng tới.
Binh doanh có Triệu Đạc Dật chiếu cố, con đường làm quan cùng binh pháp sẽ có tiến bộ.
Vì Triệu Đạc Dật có được hảo cảm của rất nhiều vị tướng quân, hơn nữa còn được ẩn sĩ cao nhân phá lệ thu làm đồ đệ truyền thụ trận pháp.
Vị ẩn sĩ cao nhân kia vốn định dạy dỗ Triệu Đạc Trạch, đáng tiếc Triệu Đạc Trạch không có hứng thú, tùy hứng hồ nháo......
Mà Triệu Đạc Dật lại có thiên phú dị bẩm, vì vậy Triệu Đạc Dật có thêm một sư phó khó lường.
Chủ tử, nô tỳ đã đem chuyện Khương gia không đem Thương Hải Minh Châu làm của hồi môn truyền ra ngoài.
- Ừ.
- Chủ tử, người xem thế tử phi?
- Không dễ đối phó, chỉ là còn có thế tử, nàng cũng không tạo ra sóng gió quá lớn.
Tần Vương phi chậm rãi nói:
- Hôm nay ta xem thường nàng, chỉ biết thế tử phi là người tranh cường háo thắng, không ngờ da mặt nàng còn rất dày, lại rất dối trá, ở trước mặt thái phi...
- Có chủ tử ở đây, nàng còn không thành thành thật?
- Nhìn thử xem, nàng có thể chơi chiêu thức gì, chỉ dựa vào hôm nay ở trước mặt thái phi giả ngu nịnh nọt, bán da mặt, ta cũng có biện pháp ứng phó.
- Thương Hải Minh Châu chính là bảo bối của tiên vương phi, cũng là chí bảo của Dương gia, phu thê Vĩnh Ninh hầu thế tử để lại như vậy, cho dù người ngoài không nói, Dương gia lão thái quân cũng bất mãn với thế tử phi.
Tần vương phi khẽ cong khóe miệng, Khương nhị gia càng không có kiến thức, càng hại thảm Khương Lộ Dao, có chút bảo bối không phải Khương gia có thể có được.
- Chủ tử.
Nha hoàn từ bên ngoài đi vào phòng, thấp giọng nói nhỏ bên tai Tần vương phi:
- Thế tử phi dùng một trăm lượng đem tất cả nha hoàn thông phòng của thế tử gia phát gả đi...
- Cái gì?
Tần Vương phi hỏi lại:
- Đều phát gả?
- Đều phát gả, có mấy người không vui, ma ma hồi môn của thế tử phi để cho người nhà lãnh các nàng về, tự chủ xứng người. Lý ma ma quản sự tiền viện đang ở ngoài cửa, khóc la muốn gặp chủ tử, khuê nữ của nàng là nha đầu được thế tử gia sủng nhất, trước kia hạ nhân trong vương phủ đều nghe Lý ma ma nói, thế tử đã hứa hẹn với khuê nữ của nàng sẽ nâng làm di nương, nếu nàng có thể sinh hạ nhi tử, liền thỉnh phong trắc phi...
- Nam nhân nói những lời ở trên giường, cũng có thể tin?
Tần vương phi bĩu môi nói:
- Nếu thế tử gia đã nói như vậy, sao nàng không tìm thế tử gia? Tìm ta làm chi?
- Không biết thế tử phi dùng thủ đoạn gì dỗ thế tử gia, thế tử gia ngay cả mặt cũng chưa lộ, Lý ma ma không thể thấy được thế tử.
- Ngươi đi nói với nàng, chuyện trong phòng thế tử, ta quản không được.
Tần vương phi vẫn luôn không đụng tay vào chuyện của thế tử, đương nhiên sẽ không vì nha đầu thông phòng mà phá lệ, chậm rãi nói:
- Ngươi lặng lẽ chỉ cho nàng, người duy nhất có thể khiến khuê nữ của nàng lưu lại bên người thế tử là người của thái phi.
- Chủ tử cao minh, năm đó Lý cô nương được thái phi thưởng cho thế tử gia, hiện giờ thế tử phi đem người này bán đi, cũng phải xem thái phi có đồng ý hay không...
- Nàng làm rất dứt khoát lưu loát, đáng tiếc mọi việc làm quá mức, sẽ không tốt, năm đó ta vào cửa cũng phải chậm rãi mới có thể bài trí các vị di nương? Tân nương tử vào cửa liền dám làm như vậy, thật sự chưa từng nghe qua, tuy đám nha đầu này không phải quật cường trinh liệt, nếu không...Vương phủ không thể nháo ra mạng người. Tuy nha hoàn là ti tiện, nhưng không phải a miêu a cẩu.
- Thế tử phi không có tâm từ bi bằng người.
Tần vương phi rũ mắt, sờ sờ chuỗi ngọc trên cổ tay, người hầu hạ bên người đương nhiên sẽ tự hiểu nên làm sao mới có thể khiến nàng vừa lòng.
Có chút lời nói không cần phải nói quá rõ ràng.
- Vương phi điện hạ...
- Làm sao vậy?
Tần vương phi nhướng mày, sau khi Khương Lộ Dao vào cửa, không có một ngày yên ổn.
- Thân gia lão gia, Vĩnh Ninh hầu thế tử tới cửa, dẫn theo một đám người, nô tài thấy, hình như sắp phát sinh chuyện xấu.
- Hắn uống quá nhiều? Đến Tần vương phủ nháo sự?
- Nghe nói là vì của hồi môn cùng sính lễ, hắn muốn cùng Tần vương điện hạ, cùng vương phi điện hạ giảng đạo lý...
Tần vương phi sửng sốt một lúc lâu, giảng đạo lý? Khương nhị gia càng ngày càng có bản lĩnh, nàng muốn nhìn xem hắn có thể nói ra đạo lý gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro