INTRO
Người tôi yêu nhất cũng chính là người khiến tôi đau nhất... Người đã khiến hoa cắm rễ trong buồng phổi tôi... đẹp lắm ... nhưng tôi không thể thở nổi...
Ngồi bệt trong phòng, cổ họng khô khốc, đôi mắt nhắm nghiền, lông mi cũng đã ướt đẫm. Đối với nàng việc hô hấp bây giờ khó hơn bao giờ hết, nàng mệt mỏi tới mức không muốn thở nữa. Tay cố với lấy cốc nước bên cạnh nhưng sức lực của nàng không cho phép. Tâm trí nàng bỗng nhớ đến một người... Chết tiệt, tại sao nàng không thể quên được hình bóng của cô chứ?
Một trận đau đớn truyền đến lòng ngực, Hitomi khó khăn duy trì hô hấp nhưng vô ích. Từ miệng nàng rơi ra những cánh hoa anh đào mang sắc hồng đã nhuốm đỏ máu màu của nàng. Nàng ôm ngực, một tay che lấy miệng, chỉ mau cơn đau này có thể qua thật nhanh. Lần nào cũng vậy, chỉ cần nhớ đến cô thì nàng luôn phải trải qua những cơn đau đớn tột cùng này.
Vì yêu đơn phương một người, yêu đến chết đi sống lại, yêu đến tan nát cõi lòng nhưng tình cảm ấy vĩnh viễn không được đáp trả. Tại sao đau đến vậy nhưng vẫn yêu? Thật sự... Cũng không biết nữa!
Hanahaki - Là một căn bệnh sinh ra từ những mối tình đơn phương, lồng ngực của người bệnh sẽ sản sinh ra những cánh hoa và tự giải phóng chúng ra theo đường miệng trong suốt quãng thời gian bị giày vò trong thứ tình cảm không bao giờ được hồi đáp ấy. Hanahaki khá hiếm gặp, với tỉ lệ là một trên một trăm ngàn người. Bệnh có thể được chữa khỏi nhờ phẫu thuật, nhưng tất cả những cảm xúc nồng nhiệt kia cũng sẽ biến mất theo đó. Còn một cách khác cũng có thể chữa khỏi căn bệnh này, đó là khi tình cảm của người bệnh được đáp lại. Nhưng nếu hanahaki mãi không được chữa lành thì người bệnh sẽ chết. Nhưng Hitomi không đủ can đảm để nói ra nên... nàng đã chọn cách im lặng.
*
Lại một ngày nữa trôi qua, khuôn mặt nàng càng ngày càng xanh xao, bờ môi khô khốc, đôi mắt xám tro đờ đẫn nhìn những tia nắng ấm áp lọt qua khe cửa. Bất giác lại mỉm cười
- Giống em thật đấy! Vào khoảng thời gian tăm tối nhất của cuộc đời tôi, em lại xuất hiện. Tôi từng nghĩ, giá như em chưa từng có mặt trong cuộc đời tôi thì liệu rằng Honda Hitomi có thảm hại như bây giờ không? Nhưng em đã xuất hiện... kèm theo những tia nắng mà tôi chưa từng thấy... rực rỡ lắm... ấm áp lắm
- Tôi cứ ngỡ... em là tia nắng của tôi. Nhưng trớ trêu thay em lại là tia nắng của người khác mà không phải của riêng tôi. Đau lòng lắm... Em muốn tôi phải làm sao đây... Kim Chaewon?
Những cánh hoa anh đào đang dần lấp đầy khoang phổi nàng, dáng vẻ nàng bây giờ thật thảm hại. Đôi đồng tử xám dần trở nên vô cảm, vẫn hướng về phía cửa sổ, nơi có tia sáng nhỏ lọt qua... nàng dần mơi hồ, đôi mắt mờ đi... và cuối cùng nàng đã ngã xuống...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro