8.
Jaejoong vừa lên xe thì đã nói tới gần học viện diễn xuất hãy dừng xe. Bởi vì không muốn làm cho người ta nhìn thấy mình lại có thể ngồi trên chiếc xe đắt tiền thế này đi học, nếu không nhất định sẽ khiến cho tin tức rầm rầm.
Cậu tuy bây giờ là học sinh, thế nhưng dù sao vẫn là thân phận nghệ sĩ, cũng khó đảm bảo ko có fans hay đội săn tin ngồi chồm hổm gần cửa học viện.
"Đến nơi đây là được rồi sao?" Người đàn ông dịu dàng hỏi Jaejoong, nhưng phát hiện đối phương lại có thể nghiêng cái đầu nhỏ, lưng tựa vào ghế mà ngủ.
Thật sự là tên nhóc này không hề phòng bị, ngủ để vẻ mặt ngây thơ, xe của anh thoải mái như vậy sao?
Người đàn ông hơi cong khoé miệng lên, nghiêng người, lấy tay chống vô-lăng, cúi người dừng ở khuôn mặt Jaejoong, sau đó chậm rãi cúi đầu xuống.
Một cái hôn nhẹ nhàng rơi ở trên trán Jaejoong.
"Tới rồi." Người đàn ông làm như không có việc gì mà ngồi trở lại vị trí người lái, đưa tay đẩy Jaejoong, thấy vẻ mặt mơ mơ màng màng thiếu ngủ chậm rãi mở mắt. Người đàn ông nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng tinh : "Ở chỗ này xuống là được sao?"
"Ừ...? Hở, tới rồi?! Ngại quá, tôi lại ngủ quên!" Jaejoong vừa thấy cổng trường học cách đó không xa, lập tức kinh ngạc mà nhảy dựng lên mở cửa xe xông xuống, vừa vỗ vỗ khuôn mặt làm cho mình tỉnh táo một chút.
"Đừng ngại, lần sau không nên nửa ngủ nửa tỉnh lao ra đường như vậy, rất nguy hiểm." Người đàn ông hảo tâm nhắc nhở.
"Á, xin lỗi!" Jaejoong nhất thời xấu hổ, thì ra y thấy mình mắt nhắm mắt mở lao ra đường, thế nhưng y lại còn nói với mình lời xin lỗi. "Tôi...hưm.."
"Mau mau đi học đi thôi, không sẽ bị muộn à."
"Vậy, tạm biệt, cám ơn anh!" Jaejoong nói xong thì lập tức xoay người bỏ chạy, bởi vì cậu đã nghe được thanh âm cửa điện tại cổng chậm rãi đóng lại.
Nhìn thấy bóng dáng đi xa xủa Jaejoong, người đàn ông ngồi trong Ferrari chậm rãi sờ sờ mặt mình, khẽ cau mày vẻ mặt nghi hoặc: "Em, lại có thể ngay cả tên của anh cũng không hỏi... chẳng lẽ anh đây không có mị lực sao?"
Khi đi học, Jaejoong và HyeMi chuyền tờ giấy, Jaejoong hỏi HyeMi: "Nếu dùng đồ ăn vẫn không có cách nào bắt lấy trái tim đàn ông, vậy cậu sẽ làm sao?"
HyeMi nghĩ, ở trên tờ giấy viết: "Nếu đồ ăn không có biện pháp, vậy dùng thân thể đi!"
"Thân thể?" Jaejoong sau khi nhìn tờ giấy nhịn không được thấp giọng hỏi HyeMi ngồi cách một lối đi.
"Đúng vậy, dùng thân thể của chính mình mê hoặc hắn nha! Có người đàn ônh nào trông thấy dáng người yểu điệu của mỹ nữ mà không động tâm? Đồ ngốc nhà cậu, chẳng lẽ cậu sẽ không?" HyeMi đè thấp tiếng trả lời, vừa giả bộ rất chăm chú mà nhìn đằng trước.
"Thế nhưng..." Jaejoong nghĩ mình cũng không phải mỹ nữ a!
Mình cũng biết Jung Yunho tuyệt đối là thẳng nam, hắn thích chính là phụ nữ 'chỗ nào ra chỗ ấy', mình đối với hắn làm một chút động tác thân mật đều có thể bị hắn chán ghét, càng không cần nói dùng thân thể của chính mình đi hấp dẫn hắn. Vậy giây tiếp theo mình sẽ không nhà để về nữa.
"Nhưng mà cái gì chứ. Cậu không biết sao, nữ sinh chúng tớ vì muốn được đối phương thích đúng là phải hạ công phu rất lớn nha, vừa muốn hỏi thăm hắn thích cái loại hình gì, lại muốn đi học này học kia. Đầu năm nay cho dù là mỹ nữ cũng phải hạ đủ công phu mới có thể đem người yêu câu được...chỉ có điều, vì Kim Thành Vũ của tớ, đáng giá a!
"Ơ..." Jaejoong nhìn HyeMi nói xong câu kia thì lâm vào trong ánh mắt ngây ngất thêm chút mê mang, có chút kinh ngạc, đầu năm nay nữ sinh cũng háo sắc như vậy sao? Vì sao Jung Yunho lại tình nguyện thích nữ sinh mà không phải nam sinh hã?
Thực ra Jaejoong trong chốc lát ấy không nghĩ tới, chính cậu mới là ngoại tộc a.
"Cậu đó ánh mắt gì? Cậu dám nói Kim Thành Vũ của tới không đẹp trai sao? Anh so với cậu đẹp trai hơn! Cậu cũng đừng tưởng rằng mình đóng hai bộ phim thì tự cho là đúng nha. Tớ cho cậu biết, Thành Thành nhà tớ..."
"Ổng so với tớ đẹp trai hơn được rồi chứ!" Jaejoong nhịn không được khinh bỉ, con mắt đảo quanh lại nhếch môi hướng HyeMi cười đắc ý: "Nhưng ổng không đẹp trai bằng Jung Yunho!"
"Cậu..."
"Kim JaeJoong, Ha HyeMi hai người đứng lên cho tôi!" Một tiếng quở mắng sắc nhọn, toàn bộ bạn học đồng thời quét mắt qua, hai người Jaejoong và HyeMi đỏ mặt, cúi đầu, chậm rãi từ chỗ ngồi đứng lên.
"Hai đứa cảm thấy đều học xong rồi đúng không? Được, Kim Jaejoong, cậu đi lên cho mọi người làm mẫu một cái tôi vừa rồi làm mẫu đi!"
Thầy vỗ bàn, Jaejoong lập tức nhún nhún vai, vẻ mặt mờ mịt, hoàn toàn không biết thầy vừa rồi làm mẫu là cái gì.
"Kim Jaejoong, là 'hố sâu của tình yêu vô vọng'!" Một người nữ sinh bàn trước len lén xoay lại nhỏ giọng nói.
"À!" Jaejoong nhỏ giọng nói tiếng cám ơn, bước nhanh phía trước lên bụt diễn nhỏ, rất nhanh tiến vào trạng thái diễn.
Hai mươi mấy ánh mắt đồng thời nhìn chằm chằm Jaejoong. Cậu hít sâu một hơi, bắt đầu chuẩn bị cảm xúc.
Sau mấy phút đồng hồ, một trận vỗ tay nhiệy liệt vây quanh Jaejoong, ngay cả thầy giảng dạy bình thường nghiêm khắc nổi danh cũng nhịn không được hướng cậu giơ ngón tay cái lên. Thế nhưng Jaejoong chỉ là miễn cưỡng thu hồi vẻ mặt, cười cười, trở lại chỗ ngồi phát ngốc.
Sau khi hết giờ học, HyeMi lập tức tiếp cận, thần thần bí bí hỏi: "Jaejoong, lúc ấy cậu đang suy nghĩ gì hã, vì sao lại trình diễn tốt như thật vậy? Tại thời gian ngắn ngủi kia chuẩn bị tốt cảm xúc, cậu thật sự thật là lợi hại a..."
Jaejoong cười cười, lại không biết trả lời thế nào.
Lúc ấy Jaejoong suy nghĩ, sau khi mình cố gắng một phen vẫn là không có được hồi đáp, cuối cùng bị Jung Yunho hoàn toàn chán ghét, đuổi ra khỏi cửa.
Trước mắt là trên mặt đẹp trai kia rành rành có vẻ mặt khinh bỉ, nhìn mình thật giống như đang nhìn thứ gì đó ghê tởm nhất trên thế giới, lạnh lùng mà chán ghét.
Jaejoong dưới đáy lòng hò hét: "Không cần đuổi em đi." Thế nhưng bóng lưng hắn vẫn dần dần đi xa biến mất ở trước mắt.
Vùng vẫy trong tình yêu vô vọng.
Lúc ấy bạn học nào ngồi gần một chút có thị lực tốt một chút rõ ràng thấy được nước mắt đảo quanh trong mắt Jaejoong, giống như sẽ tràn mi mà ra. Thế nhưng Jaejoong lại đột nhiên khôi phục như thường, nhanh chóng lấy ngón tay lau hốc mắt, sau đó hướng mọi người cúi chào.
Thực ra từ trong lòng, cậu luôn sợ hãi ngày nào đó sẽ đến thôi. Jaejoong biết mình mặc dù là một đứa sống vô tư, thế nhưng dưới đáy lòng khó tránh khỏi vẫn sẽ có chút bi quan.
Nhất là đối mặt với Jung Yunho, Jaejoong thường xuyên sẽ cảm thấy vô lực, dù sao làm cho một người thẳng nam biến thành cong yêu gay như mình có chút giống như nói chuyện trên trời.
Nhưng cậu sẽ tiếp tục cố gắng!
Jaejoong vừa hướng mình cổ động, vừa đeo ba lô đi trên đường cạnh quốc lộ, bỗng nhiên phía sau vang lên tiếng động cơ đang đến. Một chiếc Porsche màu xám bạc từ bên cạnh gào thét mà qua, chạy về phía trước.
"A, đó là xe của Yunho!" Jaejoong có chút kinh ngạc, hôm nay tại sao hắn lại trở về sớm như vậy? Có thể nào hắn đêm nay muốn ở nhà ăn cơm sao? Mình còn chưa trở về nấu cơm a. Vừa nghĩ Jaejoong liền cố gắng chạy về phía trước, leo lên con dốc khúc khuỷu, thân ảnh thấp thoáng ở dưới ánh nắng chiều.
Hết 8.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro