Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

7.

Jaejoong ngây ngốc mà sửng sờ ở tại chỗ, ánh mắt tựa như mọc rể dừng lại ở trên người hai người, làm sao cũng dời không ra.

Yunho tựa hồ là chú ý tới có người đứng ở bên cạnh, có chút không muốn mà rời khỏi đôi môi đỏ mọng kiều diễm của mỹ nữ kia, không kiên nhẫn mà quay đầu trừng Jaejoong, thấp giọng kêu lên: "Cậu đứng ở chỗ này làm gì? Chẳng lẽ cậu có sở thích thưởng thức người khác làm tình sao?"

"Em... Không phải. . ." Jaejoong vội vàng lắc đầu, mở miệng muốn nói thêm, "Em làm ăn khuya, anh có muốn hay không. . ."

" Nếu như không có gì để nói vậy hãy mau cút ngay! Tôi cũng không có sở thích bị người thưởng thức!" Yunho phiền chán đẩy Jaejoong ra, ôm người mẫu khẽ giễu cợt cười ra tiếng dời bước hướng về phía phòng ngủ, dọc theo đường đi đã không nhịn nổi bắt đầu làm khúc dạo đầu cởi quần áo, đường tới cửa phòng ngủ là dây lưng, áo sơ mi, áo khoác vứt bừa trên đất.

Jaejoong đứng ở tại chỗ, nhìn bóng lưng hai người dây dưa, trên đường đi rơi loạn quần áo, chậm rãi cúi đầu, yên lặng mà đứng rất lâu, mãi đến khi cảm thấy chân có chút đau nhức.

Bên tai đã loáng thoáng truyền đến tiếng thở dốc của người phụ nữ lúc hứng tình, hơn nữa trong miệng còn gọi tên Jung Yunho.

Đưa tay sờ môi, phát hiện có vết máu, mới biết được thì ra bị mình cắn ra máu rồi.

Gắng gượng khởi động nụ cười, cúi xuống đi dọc theo đường hai người ấy đã đi, đem quần áo nhặt lên đặt ở cửa phòng ngủ, Jaejoong gắng gượng bản thân giả vờ không có nghe được âm thanh giường lắc lư.

Vội vàng thoát khỏi cửa phòng ngủ của Yunho, Jaejoong trốn vào phòng bếp, nhìn cá chép kho tàu sớm đã nguội trên bàn cơm, cùng mình giống nhau, vốn chưa từng có được người ta đặt vào trong mắt.

" Cá chép ơi cá chép à, mặc dù tôi không muốn đem cậu lãng phí, thế nhưng tôi thật sự một chút khẩu vị cũng không có, làm sao bây giờ?" Jaejoong ghé vào trên bàn cơm nhìn cá chép, trên mặt biểu tình cô đơn là rõ ràng như vậy, "Cậu nói tôi nên làm cái gì bây giờ... Anh Yunho thật sự tựa như lời đồn bên ngoài chơi bời trăng hoa mà... Tôi lúc đầu còn không tin..."

Con mắt và miệng cá chép vẫn mở to, thật giống như lắng nghe mình.

"Cậu nói hắn lại khinh bỉ đồng tính luyến ái hơn nữa lại thích mỹ nữ như vậy, cậu cảm thấy tôi sẽ có tỷ lệ thành công là bao nhiêu?" Sau khi Jaejoong nói ra lời này, bản thân mình cũng nhịn không được cười khổ, "Cậu cũng hiểu được không có tỷ lệ gì đúng không..."

" Thế nhưng tôi không muốn nhanh như vậy thì chịu thua... Thật sự không muốn đâu..."

" Tôi thật sự rất thích rất thích hắn, làm sao bây giờ?"

" Tôi Kim JaeJoong muốn phải tin tưởng mình một lần, cho dù sau cùng không có kết quả gì, ít nhất tôi cũng cố gắng rồi. Như vậy thì sẽ không hối hận nữa? Cậu nói đúng không, cá chép?"

Sau khi nói xong Jaejoong nắm chiếc đũa lên, hai tay chắp lại đối với cá chép lạy lạy: "Cám ơn cậu nghe tôi nói chuyện, thế nhưng nếu thật sự không ăn hết, cậu sẽ thối đó, tôi tin tưởng cậu tình nguyện bị tôi ăn hết cũng không muốn tiến vào thùng rác đi? Cho nên, tôi muốn ăn hết cậu rồi...."

Jaejoong gắp thịt cá liều mạng hướng trong miệng nhét vào, mặc dù dạ dày cậu kêu gào, phản kháng, thế nhưng cậu vẫn là cố gắng mà đem cá chép kho tàu ăn sạch, tựa như cậu không muốn làm cho thành quả mình cố gắng cứ như vậy lãng phí mất đi.

Vừa chịu đựng cảm giác muốn nôn vừa cố gắng ăn, vài giọt nước mắt trong suốt từ hốc mắt đào thoát, rơi vào chén đĩa. Thế nhưng Jaejoong lại nghẹn ngào liều mạng đem nước mắt lau, hoàn toàn không cam lòng yếu thế, vừa tức giận mà đối với mình nói: "Kim JaeJoong mày là đàn ông con trai đúng hay không? Tại sao có thể dễ dàng như vậy khóc chứ? Thật không ra gì... Không thể... Không cần nhận thua... Tuyệt đối..."

Buổi tối lẳng lặng mà làm bạn với người cô đơn, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, đâu đó xa xa truyền đến tiếng ve gọi hè, làm cho lòng người buồn bực bất an. Chỉ có người này ghé vào bên cạnh bàn ăn, miên man suy nghĩ rất lâu, mãi đến rạng sáng mới ngủ.

Lúc này Jaejoong mới bi ai mà hiểu được, thì ra yêu làm cho người ta trở nên nhỏ bé, nhưng đồng thời cũng sẽ khiến người ta trở nên dũng cảm.

Sáng sớm hôm sau Jaejoong vẫn làm tốt bữa sáng đặt ở trên bàn cơm, chính là không có gọi Jung Yunho thức dậy cùng cậu cùng nhau ăn điểm tâm thì đi ra cửa đi học. Cậu không muốn trông thấy người con gái kia nằm ở trong khuỷu tay của Yunho mà say ngủ.

Người con gái kia thực hạnh phúc... Jaejoong vừa đi xuống đường cái dọc sườn núi vừa đá hòn đá nhỏ ven đường, phát hiện mình đang ghen tị.

" A!!! Muốn chết... Kim JaeJoong mày làm sao phải ghen tị với phụ nữ? Muốn điên rồi..." Jaejoong nhịn không được vò vò tóc, mang đôi mắt thâm đen băng qua đường, hướng trạm xe buýt.

Bất thình lình một chiếc Ferrari mui trần màu đỏ vụt qua, suýt nữa quẹt vào người, Jaejoong lui về phía sau không đứng vững, cuối cùng đặt mông ngồi ở chính giữa đường.

May mắn sáng sớm đường không có xe cộ đi qua gì, nếu không mình nhất định sẽ bị đâm chết. Jaejoong có chút nghĩ mà sợ, vừa từ trên mặt đất đứng lên, trước mắt một bàn tay duỗi đến.

"Hử?" Jaejoong ngẩng đầu, trông thấy một người đàn ông sắc mặt nghiêm chỉnh lo lắng mà nhìn mình, còn một phen đem mình kéo đến, trên dưới quan sát mình, thấy không có trầy da gì liền mở miệng: "Thực xin lỗi, không sao chứ?"

"Ơ.. Không sao, là tôi tự mình qua đường không quan sát..." Jaejoong vội vàng xua tay, nhìn người đàn ông cao nửa cái đầu so với chính mình, trong lòng vang lên tiếng xì xì: hùm, bộ dạng khá tốt nha.. Nhìn nhìn lại cách ăn mặc, kiểu tóc, vừa nhìn biết là con ông cháu cha~

Nhìn thấy chiếc xe Ferrari màu đỏ dừng ở cách đó không xa, Jaejoong biết người đàn ông này chính là chủ nhân của xe, cho nên mới lo lắng như vậy đi?

" Đây là danh thiếp của tôi, nếu cơ thể phát hiện có vấn đề gì có thể..." Người đàn ông đẹp trai có tiền đưa danh thiếp đến, Jaejoong cũng không thèm nhìn tới một cái thì cự tuyệt —— tôi lớn lên giống người mưu mô vơ vét tài sản quấy rối người sao? Jaejoong nghĩ.

" Không sao, không cần, thật sự không có việc gì. Tôi phải vội đi học..."

" Không được, tôi sẽ lo lắng." Người đàn ông vẫn là đem danh thiếp nhét vào trong tay Jaejoong, cố chấp đến hết mức.

" Tôi thật sự không muốn." Jaejoong biết mình tuyệt đối sẽ không gọi điện thoại, cho nên muốn đưa cũng vô dụng.

" Vậy... Dù sao cũng phải để tôi bù đắp gì đi..." Người đàn ông mặt lộ vẻ khó xử, một đôi mắt sáng ngời hữu thần nhìn Jaejoong.

"Hơ... Vậy anh đưa tôi đến trường được đi." Jaejoong không đành lòng từ chối người đàn ông lương thiện này, nhìn xem giờ mình cũng sắp muộn rồi, nghĩ thầm dù sao không có ngồi qua Ferrari, hơn nữa còn là xe mui trần màu đỏ nha, mình muốn một chiếc rồi, dứt khoát để y đưa mình một đoạn được rồi.

" Được." Người đàn ông sảng khoái mà đáp ứng rồi, cúi đầu đến đối với Jaejoong nở nụ cười. Trong phút chốc, Jaejoong có chút hoảng hốt, cảm thấy nụ cười kia có chút giống một người nào đó.

Hết 7.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #sưutầm