Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

5.

Ngày hôm sau Yunho thức dậy, liền nghe thấy được cả phòng đều là mùi khét. Có thể là khí đốt rò rỉ hay không? Yunho lập tức từ trên giường đứng lên chạy đến nhà bếp, trông thấy một bóng người đang lúng ta lúng túng mà đối phó với cái nồi trứng luộc, không khỏi cau chặt mày.

"A! Anh Yunho, anh thức dậy rồi?! Anh chờ một chút, bữa sáng lạp tức có thể ăn, anh ra bên ngoài ngồi một chút đi ^^" Jaejoong quay đầu lại nhìn thoáng qua người đàn ông tựa vào trên cửa thuỷ tinh, vui vẻ mà nở rộ một nụ cười: "Cái này tuy rằng cháy rồi, nhưng em ăn là được, chờ một chút em làm lại nhất định không thành vấn đề..."

"Cậu rốt cục đang làm cái gì?"

"Làm bữa sáng a!"

"Tôi có nói qua cậu có thể động tới nhà bếp sao?"

"A, thực xin lỗi! Em sợ anh ngủ dậy sẽ đói bụng, cho nên nhịn không được nên.."

"Quên đi, có cái gì đợi lát nữa nói sau." Yunho lạnh lùng mà bỏ qua vẻ mặt uỷ khuất của Jaejoong, đi thay đồ rửa mặt.

Đợi khi mọi thứ đều chuẩn bị tốt, Yunho ở bên cạnh bàn ăn thuỷ tinh kéo ghế ngồi xuống, thế nhưng Jaejoong lại ngây ngốc mà đứng ở bên cạnh cũng không ngồi xuống.

"Ngồi xuống đi." Giọng điệu Yunho không tốt mà nói, Jaejoong nhíu mày.

"Oh, được!" Jaejoong nhất thời cười lên, đôi mắt cong cong trông rất đẹp mắt. Yunho lại đưa ánh mắt dời hướng đến hai cái đĩa bên bàn ăn.

Trên hai cái đĩa đều chứa đồ vật giống nhau, một quả trứng luộc thêm một lát chân giò hun khói, chỉ là một phần cháy đen một phần khồn cháy khét.

"Tay nghề của cậu thật không sai ha." Yunho hừ lạnh một tiếng, đưa tay kéo qua phần cháy sém trước mặt kia, nghĩ thầm dù sao so với bụng đói vẫn tốt hơn.

"Không, anh ăn phần kia, em ăn phần này là được rồi." Jaejoong lập tức đem phần cháy sém kia kéo đến trước mặt mình, chân thật đáng tin mà đem phần còn lại kia đẩy đến trước mặt Yunho.

Thấy Yunho nhìn mình, khônv khỏi cúi đầu có chút ngượng ngùng. "Muốn cho anh nếm thữ tay nghề của em, cũng không thể cho anh cảm thấy không xong được..."

Yunho cũng không nói nhiều, cầm lấy cái nĩa không chút khách khí mà hướng trứng luộc xiên vào, lòng đỏ trứng vàng vàng liền chảy ra đầy cả đĩa.

"Thì ra không cháy khét nguyên nhân bởi vì ko chín.."

"Hức...việc ấy...thực xin lỗi! Em lập tức đi làm lại...chỉ có điều trong nhà của anh không còn trứng nữa, em phải đi ra ngoài mua, cho nên anh có thể chờ hay không a..."

"Không cần, không chín cũng không tồi." Jung Yunho giương mắt nhìn Jaejoong xấu hổ đến vô cùng, nghĩ tên nhóc này như thế nào trở nên kỳ quái như vậy, cùng trước đó hoàn toàn là hai người.

"Thật không?" Jaejoong hồi hộp mà nhìn Yunho.

"Ừ."

"* ^ ^ *"

Yunho không cần nhìn cũng biết Jaejoong nhất định cười đến mức rất vui vẻ. Chẳng lẽ cậu thật sự cứ như thế thích mình?

"Được rồi, cậu không phải muốn ở nhờ sao, vậy cứ ở đi." Yunho giả vờ không chút để ý mà nói ra, nghĩ thầm cũng không thể để cậu đắc ý.

"Cái...gì?"

"Lời giống vậy tôi không muốn nói lần thứ hai." Yunho đem trứng luộc ăn xong, cảm thấy mùi vị cũng còn có thể ăn được.

"Anh Yunho, ý của anh là nói...em có thể ở lại sao?" Jaejoong cảm thấy có chút không thể tin, thanh âm có chút run rẩy, đang mở to hai mắt tràn ngập mong chờ mà nhìn hắn.

"Cậu...hết sốt rồi sao?"

"Oh yeah! Hô... thật tốt quá..." Jaejoong không có nghe được câu hỏi của Yunho, cả người như là tảng đá lớn trong lòng đã rơi xuống rồi, mãn nguyện đến cả người tê liệt ngồi ở trên cái ghế gỗ màu trắng, trên mặt cười thoả mãn vô cùng.

"Này...tôi nói cậu..." Yunho cho một ánh mắt khinh bỉ, thì ra câu nệ như vậy, nhu thuận như vậy đều là giả vờ, trách không được kỳ cục như vậy. Tên nhóc thối tha này...

"Quá tốt rồi, anh Yunho anh thật là một người tốt!" Jaejoong lập tức từ trên ghế phóng lên ôm chằm Yunho đang ăn lạp xưởng, ở trên mặt hắn hôn một cái, "Em tin anh nhất định sẽ đồng ya mà!"

Yunho đang ăn lạp xưởng bị hôn, cả người lập tức bị mắc nghẹn không khỏi vỗ vỗ ngực—lại có thể bị một nam sinh hôn?

Trong lòng nhất thời có loại cảm giác khác thường, lập tức quẳng dao nĩa xuống, đẩy Jaejoong đang vui đến ngốc ra, vẻ mặt chán ghét nhìn chằm chằm cậu.

Bị Yunho nhìn chăm chú như thế, trên mặt biểu tình chán ghét kia rất rõ ràng, Jaejoong có chút mờ mịt : "Anh Yunho?"

"Cậu không cần đắc ý. Cậu không biết sao? Có lẽ tôi chưa từng nói cho cậu đi, tôi, Jung Yunho, chán ghét, hơn nữa ——khinh thường tình yêu đồng tính."

Jaejoong giống như choáng váng mà nhìn hắn, hoài nghi mình có nghe lầm hay không.

"Cậu không có nghe sai, tôi lặp lại lần nữa, tôi tuyệt đối sẽ không yêu một người cùng giới tính với tôi, hơn nữa tôi cũng rất chán ghét, rất khinh bỉ đồng tính luyến ái, nếu cậu nghĩ ở lại thì không nên làm những động tác làm cho tôi chán ghét, lại càng không nên đối với tôi có vọng tưởng gì, hiểu chưa?" Yunho vẻ mặt lạnh lùng kèm kiên quyết mà nhìn Jaejoong, đưa tay đến chỗ vừa rồi Jaejoong hôn qua hung hăng mà chùi, lại ở hộp khăn giấy trên bàn ăn rút ra khăn giấy chà lau lần nữa.

"Yunho anh... nói những lời này...đều là thật sự sao?" Jaejoong mờ mịt mà nhìn động tác của Yunho, sau một lúc lâu mới khó khăn mà mở miệng hỏi.

"Tôi không muốn nói lần thứ hai."

"Thế nhưng...trước đó anh nói qua..."

"Những thứ ấy đều là tuyên truyền! Cậu như thế nào ngu ngốc như vậy, cái loại lời nói ứng phó truyền thông này cậu cũng có thể tin? Thực sự đủ ngu ngốc rồi!" Yunho quát Jaejoong. Thật sự là mất công, vì sao đồ ngốc này lại ngây thơ như thế? Nếu biết Kim Jaejoong này là gay mình tuyệt đối sẽ không nói ra lời như vậy.

"Em..." Jaejoong bị rống như vậy biểu tình trên mặt lập tức uỷ khuất lên, đôi mắt lã chã chực khóc, cả người suy sụp ngồi trở lại trên ghế, ngây ngốc nhìn chằm chằm sàn nhà, không biết đang suy nghĩ gì.

"Phù..." Yunho không muốn cứ như vậy cùng cậu dây dưa thêm, đứng dậy sửa sang lại quần áo trên người, quyết định rời đi trước kẻ ngu ngốc này rồi hãy nói, miễn cho sự việc này khiến tâm tình mình trở nên càng hỏng bét.

"Tôi hiện tại đi đài truyền hình, muốn rời khỏi cũng được hoặc quyết định ở lạu cũng tốt, cậu muốn làm như thế nào tuỳ ý cậu. Thế nhưng nếu quyết định ở lại thì phải nhớ kỹ lời của tôi, nếu không lập tức đi khỏi cho tôi, biết không?"

Sau khi thấy đối phương nhu thuận mà gật đầu, Yunho mới yên lòng mà ra ngoài.

Thế nhưng trong lúc đi ra lại nhịn không được quay đầu lại nhìn người nọ một chút, vẫn như trước cúi đầu ngốc ngốc ngồi ở bên cạnh bàn ăn, trong lòng bỗng nhiên bay lên một cái hy vọng nho nhỏ.

Hy vọng khi trở về cậu vẫn còn ở lại.

Yunho lập tức lắc đầu đem ý tưởng này đuổi khỏi đầu, ra ngoài làm việc thôi.

Hết 5.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #sưutầm