17.
". . .Anh Yunho?" Jaejoong giống như ngốc nhìn người này thoạt nhìn tâm tình thật không tốt rồi, nghĩ thầm như thế nào sẽ trùng hợp như vậy? Mới vừa rồi còn đang suy nghĩ hắn khi không có làm việc thì bỏ chạy tới chỗ như thế này uống rượu, kết quả thì thật sự đụng phải rồi.
" Jaejoong, bạn của cậu sao? Hắn hình như là tên.... Jung Yunho? Có đúng diễn viên ấy hay không?" Kim Hyunjoong lên tiếng hỏi.
" Vâng, hắn là... Chủ nhà của tôi. Tôi giới thiệu hai người một chút đi." Jaejoong nhìn Jung Yunho không lên tiếng chỉ là đứng ở tại chỗ gắt gao nhìn chằm chằm mình, trên người có dòng khí lạnh từ từ bốc lên... Có loại dự cảm không lành. Nhưng cậu vẫn kiên trì kéo cánh tay Hyunjoong hướng về phía đối phương đi đến, vừa nặn ra một nụ cười, "Yunho, đây là bạn của em..."
Jaejoong và Hyunjoong bước đến trước mặt Yunho dừng lại, Hyunjoong ôn hòa cười, hướng về phía hắn vươn tay: "Xin chào, tôi là Kim Hyunjoong, Jaejoong..." Lời nói của Hyunjoong còn chưa nói hết, thì thấy một cú đấm vung sang đây, Jaejoong căn bản không kịp phản ứng, cú đấm của Jung Yunho liền vung trên mặt Kim Hyunjoong.
"Yunho! ! !" Jaejoong kinh hô, vội vàng đem Yunho giống như điên rồi đẩy ra, Yunho ném chai rượu xuống, chai rượu đập trên mặt đất trong nháy mắt vỡ vụn thành mảnh nhỏ, hắn xông lên lại vung nắm đấm, Jaejoong chưa từng có gặp qua hắn không khống chế được như vậy, vội vàng đem Hyunjoong đang bụm mũi đau đến gập người che chở ở sau người, máu đỏ tươi theo giữa khe hở bàn tay chảy ra, xung quanh truyền đến tiếng thét của phụ nữ.
Jaejoong trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Yunho vẻ mặt dữ tợn, cảm thấy người này giống như mình hoàn toàn không biết, trong lòng tức giận: "Jung Yunho, anh rốt cuộc đang làm gì đó? Anh vì sao..."
Bỗng nhiên cảm giác được gì đó, Jaejoong nghiêng đầu nhìn về phía bên cạnh, trong lòng cả kinh: "Yunho, anh đi mau! Có phóng viên lén chụp ảnh!"
Thế nhưng Jung Yunho uống rượu say rồi cái gì cũng không để ý, trong ánh mắt chỉ có Jaejoong trước mặt. Cậu lại có thể che chở người đàn ông chết tiệt ấy... Trong đầu có một thanh âm đang không ngừng nói: Kim JaeJoong là của tôi... Kim JaeJoong là của tôi, ai cũng đừng nghĩ vấy bẩn cậu ấy.
Jaejoong lo lắng đẩy Yunho, ngăn cản hắn đi tới. Thế nhưng Yunho uống say khí lực lớn kinh người, Jaejoong khóc không ra nước mắt, đêm nay ra ngoài một chuyến như thế nào mấy con ma men đều cùng mình gây khó dễ!!!
Nhìn qua người đi đường vây xem xung quanh càng ngày càng nhiều, có một số người đã bắt đầu hướng bên này chỉ trỏ: " Đó có phải Jung Yunho hay không? Còn có, cái kia như thế nào có chút giống Kim JaeJoong á?"
" Kim JaeJoong? Kim JaeJoong là ai?"
" Cùng Jung Yunho đóng qua một bộ phim! Bọn họ không phải là quay chung phim ư? Chỉ có điều camera ở đâu thế?"
Jaejoong khẽ cắn môi, không có cách nào, cậu chỉ có thể quay đầu đối với Hyunjoong nói." Thực xin lỗi, Hyunjoong, Yunho hắn say mèm rồi, tôi phải dẫn hắn đi trước! Thực xin lỗi!"
Hyunjoong khoát tay, ý bảo mình không có việc gì, Jaejoong không ngớt nói lời xin lỗi, vội vàng dùng hết toàn lực túm Yunho rời khỏi.
Thế nhưng mới vừa đi khỏi đường dành riêng cho người đi bộ Jaejoong liền căng thẳng mà quay đầu lại nhìn xem, không có thấy bóng dáng phóng viên kia, không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nhưng Jaejoong lại nghĩ thầm lần này chết chắc rồi, ngày mai đầu đề báo giải trí lá cải nhân vật chính một màn vừa rồi, vai chính là Jung Yunho, mình còn có Hyunjoong, chỉ có điều Hyunjoong khẳng định được xưng là "Người nam không biết tên." Nghĩ đến đây Jaejoong cảm thấy đầu đau muốn nổ mạnh rồi.
Ngay khi Jaejoong thả chậm bước chân, cổ tay đột nhiên cảm thấy một trận đau đớn, ngẩng đầu muốn gọi ra tiếng, lại bị Yunho liền túm kéo lê đi về phía trước, "Anh Yunho anh mau buông tay! Đau quá!!" Jaejoong muốn vùng vẫy, nhưng phát hiện hoàn toàn là uổng công, đối phương vốn coi như nghe không được thanh âm của mình rồi.
Bị ép theo Yunho đi tới một bãi đỗ xe ngầm gần đấy, Jaejoong nhìn thấy màu bạc của Porsche trong bóng đêm lẳng lặng mà nằm đó, giống như đang chờ đợi chủ nhân vậy.
Mở cửa xe Jaejoong bị Yunho đẩy vào chỗ ngồi, sau đó chính hắn cũng vào xe, một tiếng "Ầm" dùng sức đóng cửa lại, nhưng không có ý khởi động xe. Jaejoong nghi hoặc mà nhìn hắn, tràn đầy tức giận muốn phát ra, cũng không dám, cậu đang suy nghĩ đối phương có phải muốn cho mình một đáp án hay không.
Ánh mắt Yunho nhìn chăm chăm Jaejoong, ánh mắt kia nguy hiểm giống như dã thú, làm cho người ta cảm thấy một tia nguy hiểm. Đó là điềm báo của cơn thịnh nộ. Jaejoong vừa định có nên rời xa người đàn ông này để hắn tỉnh táo lại rồi hãy nói hay không, kết quả cậu đã bị hành động tấn công bất thình lình của Yunho làm ngã ra, toàn bộ cái ót đánh vào cửa sổ thủy tinh.
"Anh Yunho....Anh..." Jaejoong đau đến hoa mắt bão tố cũng nổi lên, muốn đẩy đối phương ra, nhưng nửa thân dưới đều bị đối phương ngăn chặn, ánh mắt của hắn trong bóng đêm lập loè phát sáng, "Cậu rốt cuộc muốn như thế nào?"
Xuyên thấu qua ngọn đèn lờ mờ của bãi đỗ xe ngầm, Jaejoong hoảng sợ mà nhìn thấy bên môi đối phương kéo ra một nụ cười âm lãnh: "Thật tốt ha, cậu liền như vậy khát vọng đàn ông sao? Lúc đầu nói thích tôi đầu khác thì kiếm được một người khác? Park Yuchun một cái, chạy Ferrari một cái, còn có vừa rồi nữa... Cậu rốt cuộc muốn bao nhiêu đàn ông mới có thể thỏa mãn cậu? Nói ah!"
Jaejoong cắn môi, vẻ mặt ủy khuất mà nhìn người đàn ông gầm gừ này, âm thanh tràn ngập toàn bộ thùng xe, nghe hắn đối với mình chỉ trích, trái tim đau đến sắp nứt ra, sắp hít thở không được, đến một câu nói cũng nói không nên lời.
" Nói chuyện ah! Không nói đúng không? Được rồi, cậu không phải gay sao? Tôi nghe nói gay rất dễ dàng dính bệnh AIDS, không biết cậu có bị đàn ông đè qua hay không? Cậu không phải nói cậu thích tôi sao? Ừm? Có phải vẫn rất khát vọng tôi đè cậu hay không?" Jung Yunho tà ác mà nói xong, vừa xé mở cravat trên cổ mình, Jaejoong loáng thoáng nhận thấy được đối phương muốn làm cái gì, một trận cảm giác sợ hãi trước nay chưa có nảy lên trong lòng.
"Anh Yunho anh... Anh uống say!!! Không cần..." Toàn bộ nửa người dưới của Jaejoong bị ngăn chặn, hai tay bị Yunho bắt được, vội vàng giãy dụa muốn bỏ hắn ra, thế nhưng cravat màu đen đã quấn lên cổ tay của mình, bị đối phương đè ép, ngón tay Yunho linh hoạt đem cravat thắt lại, sau đó nhìn kiệt tác của mình, bên môi nở rộ một nụ cười ác độc.
"Xin anh đấy..." Nước mắt Jaejoong tuôn ra, cậu thực sự rất sợ hãi, rất sợ hãi. Ở trong không gian nhỏ hẹp của chiếc Porsche, Yunho nắm hai bên áo sơmi trắng của cậu hướng hai bên dùng sức xé một cái, nút áo trắng tinh bay ra mỗi cái một góc, ngực Jaejoong lộ ra, sau đó chiếc quần đã ở trong chớp mắt cũng được cởi, bởi vì cảm thấy thẹn mà nước mắt bừa bãi rơi không ngừng.
"Cậu không phải thích tôi sao? Tôi hiện tại sẽ đáp lại tâm ý của cậu, phấn chấn sao? Cậu cho rằng tìm người nhiều như vậy đến kích thích tôi còn có hiệu quả sao? Tôi cho cậu biết, Kim JaeJoong..." Jung Yunho lạnh lùng nhìn khuôn mặt khóc của Jaejoong, hai tay nâng lên hai chân trắng như tuyết của cậu, tách ra hai bên ——
" Ở trong mắt của tôi, cậu ngay cả một nữ nhân cũng không bằng..."
Dục vọng của Yunho không lưu tình chút nào mà đâm vào trong cửa hang nhỏ hẹp giữa hai chân Jaejoong, phát ra một tiếng vì cơ thể bị xé rách trong im ắng mà vang lên.
Cảm giác được vách tường ruột ép chặt, đang gắt gao bao vây lấy dục vọng của mình, Yunho nhắm hai mắt lại ngừng mấy giây, mới mở to mắt bắt đầu di chuyển lên, đem dục vọng hướng ra phía ngoài rút ra một chút, mới hung hăng cắm xuyên vào trong.
" Ah...." Jaejoong thống khổ mà kêu lên tiếng, cổ tay tuy rằng bị trói buộc, nhưng tay của cậu nắm thật chặt thành nắm đấm, không lâu sau mấy móng tay đang từ từ đâm vào lòng bàn tay, thế nhưng mọi thứ đau đớn trên thân thể này cũng kém xa cái đau trong trái tim.
Trong xe vang vọng tiếng thở dốc trầm thấp của Yunho, âm thanh va chạm xác thịt bị phóng đại vô cùng, kích thích màng tai người nghe. Jaejoong gắt gao cắn môi, một chút âm thanh cũng không có, Jung Yunho đắm chìm ở khoái cảm chật chội kia không chút nào để ý đến cảm thụ người dưới thân.
" Kêu lên! Tại sao lại không kêu? Cậu không phải thích tôi sao? Vì sao muốn bày ra bộ dáng muốn chết này cho tôi xem? Kêu giống như đàn bà cho tôi!" Yunho giận dữ hét, vừa tăng thêm cường độ va chạm, hắn không tin sẽ có người không thích loại khoái cảm này!
Jaejoong khốn khổ mà lắc đầu, nhưng chấn động mạnh một cái, trong thân thể một điểm mẫn cảm bị nặng nề mà va chạm vào, một tiếng rên rĩ từ hàm răng để lộ ra —— "A..."
Đắm chìm ở khoái cảm đối phương dường như cảm thấy được một biến hóa nho nhỏ này của Jaejoong, bên môi giơ lên nụ cười đắc ý, càng thêm ra sức hướng về phía điểm mẫn cảm kia đánh tới.
Tay Jaejoong bị trói buộc, bị Jung Yunho giơ lên đỉnh đầu, cơ thể chỉ có thể theo rút cắm của đối phương mà lắc lư theo. Mặc dù động tác của người trên thân rất kịch liệt, thế nhưng cậu lại không còn có phát ra một chút âm thanh nào nữa.
Nước mắt không tiếng động mà chảy thành dòng trong bóng đêm.
Rõ ràng mình là đang cùng người mình yêu làm tình mà... Nhưng... Tôi vì sao không cảm giác một chút vui sướng nào? Chỉ có tràn đầy đau đớn, không chỉ có cơ thể, còn nhiều hơn là nơi ngực trái, đau đớn vô cùng, nỗi đau không bến bờ từ chỗ hạ thân lan tràn ra toàn thân, cho đến trái tim.
Nhìn người đàn ông trên người mình bất chấp mọi thứ cứ tình dục mà đưa đẩy trong mắt tràn ngập sắc dục, đôi môi không biết hôn qua bao nhiêu cô gái khẽ nhếch, phun ra tiếng thở dốc. Mùi rượu nồng đặc kia và mồ hôi hỗn tạp cùng một chỗ, Jaejoong biết đối phương có lẽ là bởi vì mất đi lý trí, có lẽ hắn căn bản không biết mình đang làm cái gì.
Căn bản là không thể hận hắn. Nước mắt mơ hồ tầm mắt, chảy xuống khắp khuôn mặt.
Không biết qua bao lâu, khi Jung Yunho bắn không biết bao nhiêu lần, tinh dịch rót đầy trong cơ thể Jaejoong, hắn mới ngừng lại, thở hổn hển, đem dục vọng đã mềm xuống chậm rãi từ bên trong cơ thể người chỉ còn ý thức mỏng manh rút ra, sau đó yên lặng nhìn đôi mắt nửa mở đang không biết nhìn đi nơi nào ấy.
Jung Yunho thấy được, trong mắt Jaejoong tràn ngập vô thần cùng tuyệt vọng khôn cùng.
Sau đó, hắn gắt gao nhắm lại hai mắt, phát ra một tiếng thở dài đau đớn, giống như là sau khi thanh tỉnh mà hối hận.
Hắn cởi cravat trên cổ tay Jaejoong, trên da thịt trắng nõn kia đã xuất hiện một vòng dấu dây màu đỏ, hít sâu một hơi, cúi thân xuống, vươn hai tay ôm chầm người con trai hơi thở yếu ớt ấy, chặt chẽ kéo vào trong lòng, khuôn mặt người kia thật sâu vùi vào trong ngực hắn.
Hết 17.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro