Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

13. end ss1.

Sóng đập vào mạn thuyền, tung bọt trắng xóa. Mặt trời chưa lên hẳn, những tia sáng đầu tiên còn lẩn khuất sau màn sương mù dày đặc.

Trong chiếc ghe đánh cá cũ kỹ lênh đênh giữa đại dương, một ngư dân tuổi trung niên đang dọn lưới thì bất chợt nhìn thấy một vật thể lạ trôi lềnh bềnh giữa làn nước lạnh buốt. Khi đến gần, ông sững sờ nhận ra đó là một người đàn ông – toàn thân ướt sũng, cánh tay rũ xuống, một vết máu loang đỏ nơi vai.

Không chần chừ, ông kéo người ấy lên thuyền, kiểm tra nhịp tim rồi nhanh chóng đưa thuyền quay đầu về đất liền.

Jun Ho tỉnh dậy sau gần hai ngày chìm trong cơn mê man. Mắt anh mờ đi vì ánh sáng, đầu đau như búa bổ và vai thì tê cứng. Khi ánh nhìn trở lại rõ ràng, anh thấy mình đang nằm trên một tấm phản gỗ đơn sơ, thân quấn băng trắng, bên cạnh là tiếng sóng vỗ và mùi mặn của biển.

Một giọng nói khàn vang lên:

"Cậu may mắn lắm. Nếu trôi thêm vài giờ nữa chắc đã trở thành mồi cho cá rồi."

Jun Ho cố gượng dậy, môi khô khốc, nhưng ý chí trong mắt anh vẫn cháy rực. Anh không chết. Không thể chết. Không khi còn quá nhiều bí mật chưa được phơi bày, và... không khi Eun Ha còn ở lại nơi địa ngục đó.

Trong khi đó, ở hòn đảo biệt lập kia, trò chơi cuối cùng đã kết thúc.

Một đêm dài căng thẳng với bao ánh mắt dõi theo từ những màn hình khổng lồ, kết thúc trong sự yên lặng đến rợn người. Máu vương khắp sân chơi. Những tiếng la hét, tiếng thở dốc và tuyệt vọng đã tắt lịm.

Chỉ còn một người chơi duy nhất đứng vững.

Số 067. Người đàn ông ấy – cha của Soo Min.

Eun Ha trở về trung tâm điều khiển trong bộ đồ đỏ loang vệt đất và bụi, cơn mệt mỏi chưa kịp nguôi ngoai thì mọi âm thanh như nín bặt. Trên màn hình lớn giữa căn phòng điều khiển, hình ảnh quen thuộc hiện lên.

Người đàn ông ấy... khuôn mặt ấy...

Anh đã sống sót.

Cô đứng bất động trước màn hình, ngón tay siết chặt và môi run lên. Cảm xúc trong lòng cô như những con sóng lớn ập đến – vỡ òa – rồi lặng xuống, chỉ để lại sự trống rỗng.

Cô đã cược cả linh hồn và tự do của mình, thậm chí bắn vào người từng yêu thương mình nhất... để đánh đổi điều này.

Anh đã sống.

Và ngay khi cô còn chưa kịp thở ra, một giọng nói trầm khẽ vang lên sau lưng.

"Cô không cần phải run rẩy như thế."

Phó Chỉ Huy xuất hiện như một cái bóng – lặng lẽ, uy quyền và nhấn chìm mọi ánh sáng trong phòng.

Eun Ha quay đầu nhìn anh.

Gương mặt ấy vẫn lạnh lùng. Vẫn là chiếc mặt nạ hình vuông đen tuyền che nửa khuôn mặt. Nhưng ánh mắt anh, dù bị che khuất, vẫn mang theo thứ gì đó vừa nhẫn tâm, vừa dịu dàng đến méo mó.

"Tôi đã giữ đúng lời." – Anh nói, tiến lại gần.
"Người cô muốn cứu... đã sống sót đến cuối cùng. Tôi không để ai đụng vào anh ta. Không một ai."

Eun Ha nhìn anh thật lâu. Không còn đôi mắt phản kháng như trước, cũng chẳng còn những lời cứng rắn. Giờ đây, cô chỉ lặng lẽ gật đầu.

"Tôi hiểu." – Cô nói, giọng như gió lướt qua mái nhà bỏ hoang.
"Từ giờ... tôi sẽ nghe theo mọi mệnh lệnh."

"Không chỉ là nghe theo." – Anh ngắt lời.
"Tôi muốn cô trở thành con tốt trung thành nhất của tôi. Không đặt câu hỏi. Không phản kháng. Không bỏ trốn. Và đặc biệt... không được phép quan tâm đến bất kỳ ai khác ngoài tôi."

Lời nói ấy, không phải là mệnh lệnh thông thường.

Đó là sợi xích.

Một loại xích vô hình, được rèn bằng quyền lực, đúc bằng cảm xúc méo mó và niềm ám ảnh chiếm hữu.

Eun Ha cúi đầu.
Cô không trả lời. Không từ chối.

Cô đã không còn lựa chọn nào khác.

Eun Ha trở về trung tâm điều khiển trong bộ đồ đỏ loang vệt đất và bụi, cơn mệt mỏi chưa kịp nguôi ngoai thì mọi âm thanh như nín bặt. Trên màn hình lớn giữa căn phòng điều khiển, hình ảnh quen thuộc hiện lên.

Người đàn ông ấy... khuôn mặt ấy...

Anh đã sống sót.

Cô đứng bất động trước màn hình, ngón tay siết chặt và môi run lên. Cảm xúc trong lòng cô như những con sóng lớn ập đến – vỡ òa – rồi lặng xuống, chỉ để lại sự trống rỗng.

Cô đã cược cả linh hồn và tự do của mình, thậm chí bắn vào người từng yêu thương mình nhất... để đánh đổi điều này.

Anh đã sống.

Và ngay khi cô còn chưa kịp thở ra, một giọng nói trầm khẽ vang lên sau lưng.

"Em không cần phải run rẩy như thế."

Phó Chỉ Huy xuất hiện như một cái bóng – lặng lẽ, uy quyền và nhấn chìm mọi ánh sáng trong phòng.

Eun Ha quay đầu nhìn anh.

Gương mặt ấy vẫn lạnh lùng. Vẫn là chiếc mặt nạ hình vuông đen tuyền che nửa khuôn mặt. Nhưng ánh mắt anh, dù bị che khuất, vẫn mang theo thứ gì đó vừa nhẫn tâm, vừa dịu dàng đến méo mó.

"Anh đã giữ đúng lời." – Anh nói, tiến lại gần.
"Người em muốn cứu... đã sống sót đến cuối cùng. Anh không để ai đụng vào anh ta. Không một ai."

Eun Ha nhìn anh thật lâu. Không còn đôi mắt phản kháng như trước, cũng chẳng còn những lời cứng rắn. Giờ đây, cô chỉ lặng lẽ gật đầu.

"Tôi hiểu." – Cô nói, giọng như gió lướt qua mái nhà bỏ hoang.
"Từ giờ... tôi sẽ nghe theo mọi mệnh lệnh."

"Không chỉ là nghe theo." – Anh ngắt lời.
"Tôi muốn em trở thành con tốt trung thành nhất của tôi. Không đặt câu hỏi. Không phản kháng. Không bỏ trốn. Và đặc biệt... không được phép quan tâm đến bất kỳ ai khác ngoài tôi."

Lời nói ấy, không phải là mệnh lệnh thông thường.

Đó là sợi xích.

Một loại xích vô hình, được rèn bằng quyền lực, đúc bằng cảm xúc méo mó và niềm ám ảnh chiếm hữu.

Eun Ha cúi đầu.
Cô không trả lời. Không từ chối.

Cô đã không còn lựa chọn nào khác.

Ở đất liền, Jun Ho đã tỉnh hẳn.

Vết thương nơi vai vẫn còn âm ỉ, nhưng ý chí trong anh mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Anh đã nhờ người ngư dân giúp đỡ, gửi báo cáo khẩn đến một người liên lạc tin cậy trong ngành cảnh sát.

Anh chưa từ bỏ.

Vì Eun Ha. Vì tất cả những người đã ngã xuống. Và vì sự thật tàn độc đang bị giấu kín sau trò chơi máu lạnh ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro