Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

PN12: Cuộc Sống Hôn Nhân (7)


Một thời gian dài sau khi lên chức bố, Vương Dịch cảm thấy vô cùng hối hận, thế giới hai người bỗng chốc biến thành thế giới bốn người.

Bản thân cô không thích trẻ con, dù bên cạnh luôn có y tá hỗ trợ nhưng giữa có con và không có con là hai việc hoàn toàn khác nhau.

Hai cậu nhóc rất bám mẹ mình, đã vậy còn ồn ào hay khóc, khiến cuộc sống hạnh phúc của Vương đại tiểu thư bị xáo trộn hoàn toàn.

Trong đó trách nhiệm lớn nhất là tập cho con thói quen ngay từ nhỏ.

Lúc nào nên bú sữa, lúc nào nên chơi, lúc nào nên ngủ, lúc nào nên gần mẹ, lúc nào nên chơi một mình...

Thi Vũ nhìn bản kế hoạch, hai mắt trợn to: ''Có sớm quá không?''

Đương nhiên quá sớm, dù Vương đại tiểu thư có khó ở đến đâu cũng đành hết cách với hai đứa nhóc, bảo mẫu sợ cô nhưng hai nhóc không sợ cô.

Vương Dịch mà hung dữ thì thế nào cũng dính bãi mìn.

Vương Dịch sống ngần ấy năm, ngoài Thi Vũ ra chắc không có người thứ hai dám ngang ngược trước mặt cô. Người làm cha nào đó bị cơn giận che mờ lí trí, định tháo tã sạch thay bằng tã ị hòng chơi khăm con mình, thực tế là cô làm vậy thật, chỉ tiếc vừa mới đưa tã ị tới gần, hai đứa nhóc lập tức khóc ré.

Lo người khác không biết hai nhóc đang chịu cảnh 'ngược đãi sinh hóa'.

Thi Vũ và bảo bảo tâm linh tương thông, nghe tiếng khóc liền sốt sắng chạy lại.

Thi Vũ ôm bảo bảo lên: ''Sao hai đứa nhỏ khóc vậy?''

Vương Dịch thản nhiên ném 'chứng cứ phạm tội' vào thùng rác, xem như chưa từng có cuộc chia ly: ''Ai biết, thích khóc thì khóc thôi.''

Như muốn phản đối lời ba mình, bảo bảo không được ôm xì hơi rõ to, nước mắt tuôn rơi.

Thi Vũ bất đắc dĩ: ''Nhất, hai đứa chị ôm không xuể, còn em lại đứng đó nhìn, sao không ôm đại bảo.''

Nếu Vương Dịch nhớ không lầm, tên nhóc đại bảo kia chính là thủ phạm nôn vào người cô nhiều nhất, giờ còn ra vẻ vô tội nữa hả, rốt cuộc ai mới là ba ai mới là con?

''Ôm đi, bộ thằng bé không phải con em à?''

''...''

Vương Dịch buồn bực ôm đại bảo, ấy thế đại bảo vẫn chưa chịu yên, cứ nhoài người về phía mẹ mình: ''A a...''

Cuối cùng, Vương phu nhân bị hai đứa con trai chiếm mất.

Những chuỗi ngày không hồi kết.

Tự dưng Vương Dịch kích động muốn nhét hai đứa nhóc này vào bụng.

*

Đợi bảo bảo tròn trăm ngày, Thi Vũ mới bay về nước, tuy người nhà họ Lý từng qua Mỹ thăm cháu, nhưng dù sao chỉ là người đại diện.

Lần này đưa hai bé về nước mới thật sự được coi là ra mắt họ hàng.

Người đầu tiên gặp mặt con họ không ai ngoài Thẩm Mộng Dao và Viên Nhất Kỳ.

Vợ chồng hai người không báo nhau tiếng nào, mạnh ai nấy đi. Thẩm Mộng Dao tới trước, không quên xách theo cả tá quà tặng.

Tuy không phải tiểu công chúa đáng yêu nhưng bé con non nớt kế thừa nhan sắc của cha mẹ, gương mặt thanh tú không phân biệt nam nữ.

Hừm, tóc nhiều đấy, có thể thắt bính được rồi.

Thẩm Mộng Dao và Thi Vũ quay lại tuổi thơ chơi búp bê, cho hai nhóc mặc váy công chúa mà chẳng hề cắn rứt lương tâm.

Thậm chí còn mang vương miện, cầm gậy ngôi sao các kiểu.

Mặc chơi thì không sao nhưng đừng quên nhiếp ảnh gia thời trang nổi tiếng đang ở đây, Thẩm Mộng Dao mà không chụp thì quá phí của giời.

Chụp xong tiện tay Thi Vũ gửi vài tấm.

Thi Vũ chán cảnh 'thanh niên nghiêm túc' nên lâu lâu cũng muốn làm 'thanh niên hài hước', nàng đăng ảnh hai đứa nhỏ lên weibo, một tấm 'tiểu công chúa', một tấm 'mỹ nhân ngư': [Ai mới là chàng trai đáng yêu?]

[Tiểu công chúa chắc chắn là con trai!]

[Mỹ nhân ngư mới là con trai, mấy người nhìn mắt bé đi.]

[Tiểu công chúa!]

[Mỹ nhân ngư!]

Fans và cư dân mạng choảng nhau xem ai đúng ai sai, nào ngờ cả hai đứa đều là con trai.

Đáng thương cho hai vị tiểu thiếu gia, vừa lọt lòng đã vướn scandal giả gái.

Thi Vũ và Thẩm Mộng Dao vui đến quên trời quên đất, đợi bảo mẫu bế hai bé xuống thay quần áo tắm rửa, Thi Vũ thấy Thẩm Mộng Dao có vẻ không vui.

Một năm trôi qua, màu tóc bà lão biến mất, thay vào đó là mái tóc đen dài nguyên bản trông càng ngây thơ hơn trước, nhìn không kĩ còn tưởng nàng ta là hoa khôi của một trường trung học nào đó. Thẩm Mộng Dao mặc áo T-shirt quần Jean, chân mang giày đinh ngồi xếp bằng trên thảm xem ảnh.

Nhìn nàng ta như vậy, rất khó để tin người con gái này là ''Viênphu nhân'' nổi tiếng gần xa.

Năm rồi Thi Vũ không ở trong nước nên chỉ biết Thẩm Mộng Dao và Viên Nhất Kỳ ngầm đấu đá nhau, nói chung tin lá cải xoay quanh vợ chồng họ đủ để nuôi sống đám paparazzi và giới truyền thông.

Hình tượng ăn chơi của Viên Nhất Kỳ đã ăn sâu vào tâm trí mỗi người, riêng Thẩm Mộng Dao luôn được cư dân mạng ủng hộ nhiệt tình.

Người đi kẻ đến, vô cùng đặc sắc.

Thi Vũ bưng hai ly cà phê, đưa bạn thân một ly: ''Sao rồi, định ly hôn thật à?''

Thẩm Mộng Dao uống một hớp: ''Ừ.''

''Ly hôn là cách tốt nhất, hai người đấu tới đây thôi, dù không can thiệp vào cuộc sống của nhau nhưng đôi khi vẫn khó tránh cãi vã, mà cậu lại không thích nhịn ai.''

''Do cô ta ra tay trước, thái độ của mình rất nghiêm túc.''

Thẩm Mộng Dao nằm ườn trên ghế sô pha, không muốn nhắc những chuyện không vui trước đây: ''Ly hôn nhưng của hồi môn vẫn thuộc về mình, công ty người mẫu đã hoạt động trở lại, giờ ly hôn cũng đỡ lo chuyện tái hôn.''

Thi Vũ khó hiểu: ''Nhà cậu đòi tái hôn?"

Nói đến đây, Thẩm Mộng Dao mỉm cười trấn an: ''Không có, lúc biết tin mình chuẩn bị ly hôn, bọn họ không ai dám nói nửa chữ 'không'. Thậm chí mời còn luật sư để mình mau chóng ly hôn, gia đình khuyên mình đừng tranh tài sản, thiếu bao nhiêu họ bù bấy nhiêu bởi nhà họ Thẩm không thể chấp nổi loại người như cô ta. Cậu biết không, khi ấy mặt bà mẹ kế mình xanh mét, thiếu điều muốn nuốt sống mình!''

Thi Vũ chợt nhớ tin đồn nghe từ chỗ Lê Mẫn, nàng buột miệng: ''Bình thường, chắc cậu chưa biết, nhờ cậu mà mấy cô thiên kim bây giờ kén chọn hơn trước, họ sợ vơ trúng hạng cặn bã như Viên đại tiểu thư nhà cậu.''

Giới hào môn rất trọng sĩ diện, dù chồng ăn chơi nhưng hiếm có người vợ nào dám công khai trước báo chí.

Thẩm Mộng Dao cười tươi rói: ''Ai nha, công nhận mình tạo nghiệp ghê!''

Thi Vũ xì cười: ''Cô em gái quý hóa của cậu cũng đâu kém cạnh, trước mặt người nhà thì vờ ngoan hiền nhút nhát, sau lưng người nhà thì ăn chơi đàn đúm, bay lắc thâu đêm suốt sáng. Mình nghe nói nhà họ Thẩm giới thiệu cô em gái cho Viên Nhất Kỳ nhưng phút chót lại đổi qua cậu?''

Thẩm Mộng Dao vẫy tay: ''Tên Viên Nhất Kỳ kia mê tín, cô ta nói đối tượng coi mắt phải là người tuổi Thân, sinh nhật phải ngay tháng 5 cô ta mới đồng ý. Viên Nhất Kỳ biết em mình tuổi Dậu, thế là vỡ kế hoạch. Sau đó cha mình thấy mình tuổi Thân, sinh nhật vừa khéo ngay tháng 5, thế là bị người nhà đẩy ra hứng bão.''

Thi Vũ líu lưỡi: ''Mê tín quá coi chừng mê tín hại, cậu xem, cậu đã thành trong công cuộc đàn áp cô ta.''

Thẩm Mộng Dao trừng mắt: ''Là mình đàn áp cô ta hay cô ta đàn áp mình, kết hôn với cô ta để cô ta thừa cơ đàn áp mình thì có, mới một năm mà da mặt mình nhăn nheo hết rồi này.''

''Không nhăn, vẫn mịn.''

''Nói quá.''

Thẩm Mộng Dao chỉ chỉ mắt mình, Thi Vũ ghé đầu nhìn theo: ''Được rồi, đừng khoe nữa, định hại mình lên máu sản hậu đúng không? Da mặt mịn màng còn than nhăn, thế mình được tính là gì?''

Thẩm Mộng Dao cười nhào tới: ''Cậu là nữ thần, dù già cũng là nữ thân, mình khác cậu, mình muốn trẻ mãi không già.''

''Gien cậu tốt, thỏa sức trẻ mãi không già.''

''Thôi thôi, cậu lại giễu mình giống học sinh tiểu học!''

''Ha ha ha.''

Thi Vũ và Thẩm Mộng Dao tám đến tận trưa, cơm nước xong, Thẩm Mộng Daoh bận việc nên về trước.

Thi Vũ tiễn nàng ta ra cổng: ''Dạo trước cậu ra nước ngoài du lịch nên giờ phải tăng ca à?''

Thẩm Mộng Dao đáp: ''Cuối năm chán ở nhà đón Tết, khổ não lắm mới lấy lại tự do, không tự thưởng một chuyến thì quá có lỗi với bản thân.''

Thi Vũ nở nụ cười bất đắc dĩ, thấy bạn thân lái xe đi, vừa định trở vào thì nghe tiếng kèn xe, có khách tới.

Ra là Viên Nhất Kỳ – người sở hữu làn da lúa mạch, sống mũi cao thẳng, gương mặt đẹp trai cùng nụ cười đậm chất 'bad boy'.

Bạn có thể dễ dàng đoán được mức độ đào hoa của một người thông qua vẻ ngoài của cô ta.

Nhưng hình như gần đây Viên Nhất Kỳ phạm sao thái tuế thì phải, sắc mặt trông không được tốt, quần áo âm u chướng khí, y như đi dự đám tang.

Viên Nhất Kỳ thấy Thi Vũ, cô ta cất giọng chào: ''Đã lâu không gặp.''

Thi Vũ cười nhạt: ''Cũng không hẳn gọi là lâu, hai tháng trước cô và Dao Dao mới đến Palm Beach thăm bảo bảo.''

Viên Nhất Kỳ thất thần.

Thi Vũ vốn tưởng hai người vẫn còn chút hy vọng, nào ngờ mọi chuyện lại đi tới nước này, đứng trên cương vị của một người bạn, Thi Vũ cảm thấy bất bình thay bạn thân.

Nhưng giữa vợ chồng với nhau, rất khó để phân biệt ai đúng ai sai.

Vì lẽ đó, Thi Vũ vẫn giữ thái độ lịch sự, chờ Vương Dịch ra liền nói: ''Hai người nói chuyện đi, chị ngủ trưa.''

Đợi Thi Vũ lên lầu, Viên Nhất Kỳ nhíu mày: ''Vợ cậu có vẻ ghét tôi, Dao Dao có kể xấu tôi không?''

Vương Dịch ôm hai đứa nhóc bằng một tay, tay còn lại dỗ bé bú: ''Cậu quan tâm nhiều làm gì, dù sao hai người cũng sắp ly hôn.''

Vừa nhắc hai từ ly hôn, Viên Nhất Kỳ lập tức đen mặt, cô ta cải chính: ''Không có, tôi chưa ký tên, ai nói chúng tôi sắp ly hôn.''

Vương Dịch đáp: ''Vợ cậu.''

Sắc mặt Viên Nhất Kỳ u ám, một dao trúng tim.

Vương Dịch không quan tâm cô ta nghĩ gì, cho nhóc nhỏ bú xong liền quay qua lo nhóc lớn, đúng chuẩn hình tượng người ba của năm, nhìn mà há hốc mồm. Đặc biệt là Viên Nhất Kỳ, người chưa bao giờ thấy bạn mình ân cần chăm sóc ai.

Viên Nhất Kỳ hết nhẫn lại nhịn, nhịn tới khi không nhịn nổi nữa: ''Chuyện con cái đâu tới phiên cậu lo, nhà mướn bảo mẫu làm gì?''

Vương Dịch liếc xéo cô ta: ''Cậu không biết thì đừng nói bậy, cái này gọi là vun đắp tình cảm, phải vun đắp mới có tình cảm, có tình cảm mới có nền tảng giáo dục bọn nhỏ. Giờ cực khổ, sau...''

Tâm trạng Viên Nhất Kỳ đang nát, không rảnh nghe Vương Dịch tính chuyện dạy dỗ con cái, rõ ràng Vương Dịch chỉ muốn khoe khoang, không sai, là khoe khoang.

''Cậu đang khoe mình có vợ con đầy đủ sao?''

''...''

Vương Dịch im lặng nhìn người ngồi thừ trên ghế sô pha, không nỡ xát muối vết thương: ''Vậy cậu biết mình sai ở đâu chưa?"

 Viên Nhất Kỳ ngẩng đầu, tròng mắt vằn vện tơ máu.

Vương Dịch mím môi: ''Nếu cậu không buông được thì đừng vội bỏ cuộc, bản thân cậu đâu phải con nít ba tuổi, đừng hành xử như kẻ không có đầu óc.''

Viên Nhất Kỳ hít sâu một hơi, cắn răng nói: ''Chuyện này không thể trách tôi, có trách thì cô ấy cố ý chọc giận tôi, ngày đầu còn hòa nhã, sang hôm sau liền dẫn tiểu thịt tươi đi du lịch. Mẹ nó, tên kia mới mười tám tuổi đã dám chạy tới chỗ tôi nói tôi không thể mang lại hạnh phúc cho Dao Dao, còn bảo tôi đừng làm lỡ thanh xuân của Dao Dao, rồi gì mà cậu ta sẽ thay tôi chăm sóc cô ấy... Lúc đó tôi chỉ muốn đập cậu ta một trận.

Vương Dịch hiểu cảm giác của Viên Nhất Kỳ, vỗ vai an ủi: ''Lấy dao đâm chết cậu ta.''

Viên Nhất Kỳ rút điếu thuốc, buồn bực nói: ''Đừng nói đâm cậu ta, dù nhiều 'cậu ta' hơn nữa tôi vẫn thừa sức đâm chết từng người một.''

Vương Dịch giơ tay dập tàn thuốc: ''Đừng hút thuốc, vợ và con tôi đang ở đây.''

Sao cứ hở tí là nhắc 'vợ con' thế nhỉ, định kháy cô ta không có 'vợ con' à?

Viên Nhất Kỳ tức điên: ''Đồ mất nhân tính, đồ có vợ quên anh em, dù tôi có nhảy lầu cậu cũng không cho tôi hút đúng không?''

Vương Dịch cười nhìn cô ta: ''Vậy nhảy đi, có điều nơi này mới lầu ba, nhảy cũng chẳng giải quyết được vấn đề.''

Viên Nhất Kỳ ném hộp thuốc lá qua một xó: ''Đồ ác độc!''

Tiểu bảo bị dọa hết hồn, chu miệng khóc lớn, đại bảo không chịu yếu thế, tiếng khóc vang vọng khắp phòng.

Viên Nhất Kỳ nghe như ma âm(*) xuyên qua não. (*Âm thanh ma quỷ)

Vương Dịch tập mãi thành quen, vừa dỗ con trai vừa dạy Viên Nhất Kỳ 101 chiêu theo đuổi vợ: ''Nếu cậu cứng rắn ngay từ ngày đầu thì mọi chuyện đã không ra nông nỗi như hôm nay. Không cần biết ai cướp của cậu, quan trọng là cậu có bản lĩnh đoạt lại hay không.''

Không người nào chấp nhận được chuyện bản thân cô ta không đủ bản lĩnh, huống chi còn liên quan đến vợ mình.

Lại nói, Thẩm Mộng Dao vốn là vợ hợp pháp của cô ta.

Nên gọi là của về chủ cũ.

Thấy Viên Nhất Kỳ đắn đo, Vương Dịch gợi ý: ''Đúng rồi, trước khi cậu tới, vợ cậu cũng mới tới đây.''

Viên Nhất Kỳ sững sốt: ''Lúc nào, cô ấy về rồi sao?''

Vương Dịch nhìn đồng hồ: ''Về hồi trưa, giờ đuổi theo chắc còn kịp.''

Viên Nhất Kỳ đứng phắt dậy.

Vương Dịch nhìn cô ta, Viên Nhất Kỳ thấy mình phản ứng hơi quá, lại ngồi phịch xuống ghế: ''Tại sao tôi phải đuổi theo trong khi tôi không hề có lỗi trong chuyện này, rốt cuộc cậu có coi tôi là anh em không vậy, cứ thích chà đạp lòng tự tôn của tôi.''

Vương Dịch nhíu mày: ''Không đuổi theo?''

''Không đuổi?''

Viên Nhất Kỳ khoanh tay ngồi bất động như núi, giằng co hai phút, mông lại nhốn nháo không yên.

''Ồ, tùy cậu.''

Vương Dịch bình thản ôm hai đứa nhóc, miệng hát ru dù giọng hát dở tệ.

Viên Nhất Kỳ cảm tưởng mình sắp ù tai tới nơi.

Tim đập ì xèo.

Qua một phút, Viên Nhất Kỳ đứng dậy, Vương Dịch nhìn cô ta: ''Mới nói không đuổi theo mà?"

Viên Nhất Kỳ hừ lạnh: ''Ai nói tôi muốn đuổi theo, tôi về công ty giải quyết công việc, không phiền cậu nữa.''

Viên Nhất Kỳ ung dung lấy áo khoác, từ tốn mặc vào, sau đó xoay người đi.

Vài bước đầu còn nhàn nhã, qua bước sau bắt đầu nhanh dần, nếu không muốn nói là chạy vội ra ngoài.

Chốc lát sau, tiếng giẫm chân ga vang vọng dưới hầm xe.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro