Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

PN11: Cuộc Sống Hôn Nhân (6)


Hạ đi thu đến, tiết trời không còn cái nắng chói chang giữa hè, rừng núi khoác lên mình màu áo mới, sắc xanh phủ khắp đất trời.

Đoàn phim bước vào giai đoạn chạy nước rút.

Lúc ấy bụng Thi Vũ đã nhô cao, thời điểm này nên hạn chế vận động mạnh, cần phải tốc chiến tốc thắng.

Thi Vũ là người có thâm niên trong nghề nên phần lớn các cảnh quay đều thuận lợi thông qua.

Tiến trình quay phim diễn ra suôn sẻ, không chỉ Thi Vũ suôn sẻ mà toàn bộ ekip đều suôn sẻ.

Có nhà đầu tư hỗ trợ, không chuyện gì là không giải quyết được.

Nhân viên công tác đồng loạt thở phào, vợ chồng nhà đầu tư cứ ân ái trước mặt bọn họ, ai mà ăn cẩu lương cho nổi.

Ngày đoàn phim công bố [Phong Vân Lục] đóng máy, Thi Vũ lập tức leo thẳng lên top hot search.

[Kết thúc 180 ngày quay, chắc bảo bảo cũng đã thành hình.]

Nhưng bức ảnh vừa được tung ra mới là sự kiện thu hút sự quan tâm của đông đảo cư dân mạng, trong tấm siêu âm Doppler bốn chiều, hai bé con ngồi đối diện nhau, trông vô cùng đáng yêu.

[Tôi đi chết đây, mang thai thiệt hả!!!]

[Sinh đôi, mạnh thật! Chúc mừng!]

[Mang thai vẫn miệt mài đóng phim, nữ thần nhà tôi lại liều mạng.]

[Hơn nữa còn quay ở vùng núi, tuy cảnh đẹp nhưng không bảo đảm an toàn, đủ gian khổ.]

[Diễn viên thực lực! Đáng được tôn trọng!]

[Theo một nguồn tin đáng tin cậy, lúc phim đi được nửa chặng đường thì Châu Thi Vũ mang thai, cứ ngỡ bộ phim sắp bị đóng băng vô thời hạn, rất may điều đó đã không xảy ra.]

[Đứa bé là cháu đích tôn của nhà họ Vương, ai dám mạo hiểm? Nghe nói Vương đại tiểu thư là nhà đầu chính của bộ phim.]

[Không những đầu tư mà còn theo chăm sóc vợ mình, trời ơi tin được không?]

[Woc, thật hay giả???]

[Thật, fan hâm mộ qua thăm còn chụp ảnh hai người nữa mà, có người nói bụng Châu Thi Vũ mới mấy tháng thôi, cái gọi là 'cưng vợ lên tận mây xanh' chính là đây.]

[Nhìn lạnh lùng vậy mà cũng biết chăm vợ cơ á?]

[Chồng Châu nữ thần chu đáo dã man, gặp người khác làm ba chắc áp lực lớn lắm← ←]

[Tất nhiên, có nhà đầu tư theo dõi sát sao, lỡ sơ sẩy là cả đoàn 'ăn hành', doge doge doge/]

Ngoài những lời chúc phúc đến từ cư dân mạng, đông đảo các diễn viên trong đoàn [Phong Vân Lục] cùng hơn nửa giới giải trí đều gửi lời chúc mừng Thi Vũ.

Đáng tiếc sau thông báo này, thậm chí đến ngày hai bảo bối chào đời, các phương tiện truyền thông vẫn không moi được tấm hình nào từ vợ chồng Châu nữ thần.

Hóa ra sau khi Thi Vũ kết thúc công tác, nàng và Vương Dịch phải về Mỹ gấp.

Vương Dịch giấu kĩ tới mức ông cụ Vương Lực chỉ mới biết cách đây vài ngày thông qua báo chí.

''Gan cháu lớn hơn ông tưởng, vợ mang thai đôi mà dám để vợ mình đóng phim, đã vậy còn cho con bé đóng cảnh nguy hiểm, đầu óc cháu bị watt(*) hả??? Cái gì, xong hết rồi à? Vậy thì thế nào, lỡ gặp chuyện bất trắc có hối hận cũng không kịp!'' (*Watt (Oát) đơn vị đo công suất, ở đây ám chỉ đầu óc BTT bị giảm công suất, hay còn gọi là ngu nhất thời )

''Không nói nhiều nữa, mau về Mỹ ngay, đội ngũ bác sĩ đang chờ tụi cháu đây này.''

Vương Lực tuổi già sức yếu, hiện đã về hưu, bình thường ông không can thiệp cuộc sống riêng của cháu nội và cháu dâu, nhưng giờ không thể tiếp tục ngó mắt làm lơ.

Nếu cứ ngó mắt làm lơ, sớm muộn gì nhà họ Vương cũng bị báo chí soi mói, vì sự bình yên của gia tộc, ông buộc phải sử dụng biện pháp mạnh.

Vương Lực không những răn dạy cháu nội mà còn ép vợ chồng họ về đây.

Thi Vũ cảm thấy tính cách của Vương Dịch chịu ảnh hưởng rất lớn từ cách giáo dục của ông mình, hành xử không theo ý ai, sức không chế mạnh mẽ, chỉ cần là người mà cô nhìn trúng, thế nào cũng bị cô nhét dưới lớp cánh bảo vệ.

''Chị cười gì?''

Vương Dịch thấy vợ mình cầm sách dưỡng thai cười khúc khích, không khỏi nhìn sang: ''Nội dung buồn cười?''

Thi Vũ mỉm cười: ''Mỗi lần nhớ tới ông cụ là chị lại trộm nghĩ, đợi sau này em cỡ tuổi ông, chắc em sẽ thành Vương Lực thứ hai mất.''

''Chờ em già, hai đứa nhóc đã lớn hết rồi.''

Vương Dịch gối đầu lên đùi nàng, nghe tiếng động trong bụng: ''Nhưng chị yên tâm, không đời nào em quản bọn nhóc như cách em quản chị.''

''Em cũng biết em quản chị?''

''Chị có thể quản ngược lại em.''

''Chị quản em làm gì?''

''Xem có ai lăm le cướp chồng mình không.''

Thi Vũ nhướn mày, bật cười ha hả: ''Phải phải, để chị bí mật theo dõi coi còn ai lăm le cướp chồng chị không?''

Vương Dịch tự tin đáp: ''Còn, còn rất nhiều.''

Thi Vũ không ngạc nhiên chút nào, với điều kiện của vị đại tiểu thư này, ai mà không mơ mộng trèo cao, nhưng nghe cứ khó chịu.

Thi Vũ nổi cơn ghen, vội đẩy cô ra: ''Em giỏi quá ha, đúng là không biết tự lượng sức, dám cho chị đội nón xanh.''

Giọng nàng mất hứng.

Riêng Vương Dịch lại cao hứng không thôi, lần đầu vợ ghen, mùi chua cũng hóa vị ngọt.

Vương Dịch ôm Thi Vũ, phả hơi vào tai nàng, âm giọng gợi cảm: ''Nếu chị sợ thì lo giữ em đi, chỉ nhìn một mình em, không nhìn người khác, không chạy lung tung, theo dõi em 24/24.''

Thi Vũ bật cười: ''Ý em kêu chị mua dây thừng trói em đúng không?''

Vương Dịch khẽ cắn tai nàng: ''Chính xác!''

''Vô lại.''

Thi Vũ cười mắng, bé con trong bụng như muốn phản pháo, tay chân vờn quanh vị trí ba ba đang đặt, tức giận đạp đạp.

Vương Dịch cảm nhận tiếng động của thai nhi: ''Bọn nhỏ đá em?''

''Phải.''

''Sao mạnh vậy, đau không?''

Vương Dịch nhíu mày, đau lòng xoa bụng nàng.

Thi Vũ lắc đầu, tuy nàng nhát gan, sợ đau sợ bệnh, nhưng cái nhấc chân của bé con lại khiến nàng hạnh phúc vô bờ.

*

Về nhà, ông nội giám sát, Palm Beach(*), ba điểm thẳng hàng gói gọn cuộc sống buồn tẻ suốt nửa năm qua. (*Một quận thuộc tiểu bang Florida, Hoa Kỳ)

Palm Beach là thiên đường nghỉ dưỡng của các ngôi nổi tiếng nước Mỹ, các gia tộc lánh đời và giới siêu giàu đều tề tựu về đây.

Họ thích sống ở những nơi 'hoang dã', phong cảnh đẹp và độ an ninh cao.

Châu Thi Vũ và Vương Dịch 'đưa nhau đi trốn', tháng ngày bình yên trôi nhanh như cơn gió cuốn, mới đây mà đã đến lễ Giáng Sinh, ngày sinh cận kề.

Việc cặp song sinh ra đời sớm hơn dự kiến đã làm trên dưới Vương gia gà bay chó sủa.

Dù đã cho đội ngũ bác sĩ và y tá túc trực hàng tháng trời, nhưng khi thật sự nếm trải giây phút thiêng liêng ấy, Vương Dịch vẫn sợ hãi tột cùng.

Lúc Thi Vũ sinh con, cô chỉ biết nắm chặt tay vợ mình.

Đáng ra Thi Vũ phải là người run nhất mới đúng, chẳng hiểu sao tay cô còn run hơn tay nàng.

Nhưng khổ nổi tay Vương Dịch càng run, Thi Vũ lại càng được tiếp thêm sức mạnh, một sức mạnh tinh thần to lớn đến từ chồng nàng, tri kỷ của nàng...

Đồng thời là người quan trọng nhất đời nàng.

Cùng với tiếng khóc nỉ non, hai tay Vương Dịch bất giác buông lỏng, nhưng nhìn trán Thi Vũ túa mồ hôi, tay cô lại nắm chặt.

Giọng Thi Vũ khô khốc: ''Nhìn con...''

Vương Dịch cúi đầu hôn trán Thi Vũ: ''Yên tâm, con chúng ta vẫn ổn.''

Dứt lời liền nghe tiếng hai bảo bối khóc như sấm đánh, hệt như đang kháng nghị ba mẹ mình chỉ lo phát cẩu lương mà quên mất hai anh em họ.

Khóc một hồi mới được ba ba ôm tới.

Thi Vũ giơ tay sờ tóc bảo bảo, mắt nhìn gương mặt nhăn nheo như chuột con, tay kéo tã lót: ''Là con trai hết sao, chị còn tưởng...''

Hai anh em nghe mẹ mình quở giọng ghét bỏ, lại đua nhau gào khóc.

''Ui ui, sao con khóc.''

Thi Vũ luống cuống tay chân, cũng may nàng không cần làm gì bởi nơi này đã có ba hai bé và đội ngũ y tá giúp đỡ.

Tuy sinh non nhưng hai anh em vẫn hoạt bát khỏe mạnh.

Mỗi mẹ hai bé là mang tâm trạng suy sụp, mấy nay cứ tấm tắc tiếc nuối: ''Đành gác số váy công chúa qua một bên vậy.''

Vương Dịch dỗ nàng: ''Không sao, chị thích thì cứ để bọn nhỏ mặc.''

Nếu không nhờ núm vú giả, chắc hai anh em lại khóc rống.

Dù rất lấy làm tiếc nhưng Thi Vũ không có ý định vượt cạn lần hai, nàng không đủ can đảm.

Thực tế ngay cả khi Thi Vũ đủ can đảm đi chăng nữa, Vương Dịch cũng không bao giờ cho nàng có cơ hội đó, khoảnh khắc nhìn nàng oằn mình trong đau đớn, tim cô như muốn nổ tung.

Nền y học hiện đại vẫn chưa thể đảm bảo xác suất an toàn trong sinh nở là 100%

Vương Dịch không muốn mang mạng sống vợ mình ra đặt cược.

Cuối cùng, Vương Dịch đề nghị: ''Chờ hai đứa nhóc lớn hơn, chúng ta nhận con nuôi đi, chị thích con gái thì nhận nuôi con gái.''

Thi Vũ thở dài: ''Vậy chị muốn nuôi hai ba đứa.''

Vương Dịch cười đáp: ''Chỉ cần chị thích, nuôi nguyên đội bóng còn được.''

Đội bóng đá!

Một đội bóng đá nếu tính luôn cầu thủ dự bị sẽ ra tầm hai mươi người.

Thi Vũ khó xử, tức tối đấm vai cô: ''Nhất, chị nói thật!''

''Em cũng nói thật.''

Vương Dịch vừa nắm tay nàng, vừa ôm eo nàng, mập mờ nói: ''Lẽ nào chị không biết, tính em xưa nay không thích nói giỡn.''

Thi Vũ bị vây trong ánh mắt thâm thúy của đối phương...

Đương lúc bầu không khí đang ngày một nóng dần, tiếng khóc lại vang lên.

Lại vang lên!

Vương Dịch vừa phóng đôi mắt hình viên đạn qua, bảo mẫu liền ôm hai anh em đi mất, tránh quấy rầy vợ chồng người ta ân ái...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro