
Chương 17 Đe doạ
" Bé nghĩ rằng ta không biết bé đã làm gì à? " - Giọng hắn trầm và đầy tức giận, từng chữ thốt ra như lưỡi dao bén ngọt cắt vào không gian tĩnh lặng
" Bé dám trở nên thân thiết với con nhỏ đó ư? Bé nghĩ ta không nhìn thấy cái cách bé nhìn cô ta, cái cách bé cười nói với cô ta sao? "
" Bé nghĩ bé có thể lừa dối ta? "
Liam trong sự hoảng loạn và đau đớn, cố gắng nói thành lời, nhưng giọng cậu nghẹn ngào vì nỗi sợ hãi. Cậu vừa khóc vừa lắc đầu, ánh mắt đầy sự khẩn thiết và đau thương. Cuối cùng cậu cũng bập bẹ nói được.
" Liam...Liam chưa bao giờ nghĩ sẽ phản bội chú mà... chưa từng...mà "
" Hức... Em chưa từng có ý nghĩ như vậy, em chưa từng... " - Giọng cậu yếu ớt nhưng chân thành, đầy nước mắt
" Chú đừng như vậy nữa mà... hức "
Nhưng ánh mắt của Mortimer vẫn lạnh lẽo, không chút thương xót. Hắn cúi xuống gần hơn, đôi tay hắn siết chặt lấy vai cậu như thể muốn bóp nát sự phản kháng nhỏ nhoi còn lại.
" Bé nghĩ rằng ta ngu ngốc sao, Liam? Ta ghét Evelyn. Ta ghét tất cả những ai bé dám tiếp xúc "
" Mọi ánh mắt bé trao cho ai khác ngoài ta đều là phản bội. Bé nghĩ ta sẽ để yên chuyện đó sao? "
Liam run rẩy trong cơn sợ hãi, cậu khóc nức nở, cố gắng nói qua dòng nước mắt.
" Có phải chú không còn thương Liam nữa rồi phải không? "
" Hức...Liam ghét chú "
" Chú hết thương em rồi... " - Giọng cậu nấc lên, nghẹn ngào, trái tim cậu vỡ vụn trong tuyệt vọng khi đối diện với con người mà cậu từng tin tưởng, yêu thương
Nhưng Mortimer không nghe. Hắn không còn chút dịu dàng nào, không còn sự giả tạo ngọt ngào mà hắn từng dùng để chiếm lấy lòng tin của cậu. Giờ đây chỉ còn lại sự chiếm hữu và tàn bạo, chỉ còn lại cơn giận dữ không thể kìm nén được nữa. Hắn ghì chặt lấy cậu, ánh mắt hung bạo chiếm đoạt từng khoảng khắc của sự yếu đuối mà cậu bộc lộ.
" Thương bé sao? " - Hắn bật cười khinh bỉ, nhưng tiếng cười đó lạnh lùng như một cơn gió độc
" Bé thuộc về ta Liam à "
" Ta chỉ cần bé biết rằng không ai, kể cả con nhỏ đó, có quyền cướp bé khỏi ta. Đừng bao giờ quên điều đó đấy Liam "
----
Sau khi cơn tàn bạo của hắn đã dịu lại, Mortimer đứng dậy, chỉnh lại trang phục trong bóng tối mờ mờ của căn phòng. Ánh trăng của trời gần sáng nhợt nhạt chiếu qua khung cửa sổ làm nổi bật những dấu vết đáng sợ mà hắn để lại trên cơ thể của Liam. Hắn nhìn xuống cậu, ánh mắt lạnh lẽo, tàn bạo, không còn chút vương vấn nào của sự dịu dàng giả tạo mà hắn từng dùng để đánh lừa cậu.
Liam nằm co quắp, toàn thân run rẩy, hai tay ôm chặt lấy cơ thể trần trụi của mình, nước mắt không ngừng chảy. Mỗi hơi thở đều nặng nề và đầy đau đớn, trong lòng cậu dâng lên nỗi sợ hãi kinh hoàng mà chưa bao giờ cậu cảm nhận rõ đến thế.
Mortimer cúi xuống, ngón tay thô bạo nắm lấy cằm Liam, ép cậu phải ngước lên nhìn thẳng vào hắn. Giọng hắn khàn đặc và lạnh lùng, không chút xót xa.
" Nghe cho kỹ đây, Liam. Từ giờ trở đi, nếu bé dám hé răng nửa lời về những gì đã xảy ra đêm nay... "
Hắn rướn người sát lại gần hơn, đôi mắt đen tối của hắn dường như xuyên thấu vào tận tâm can Liam, rồi hắn thì thầm như một lời nguyền rủa.
" Ta sẽ giết chết tất cả. Không chỉ tên cha sứ đó... mà cả con khốn Evelyn nữa "
" Bé nghĩ rằng bọn chúng vô tội và đáng được sống sao? "
Liam nghẹn ngào, cố gắng nói nhưng cổ họng cậu dường như bị bóp nghẹt bởi nỗi sợ hãi tột cùng. Hắn buông cằm cậu ra, đẩy cậu ngã xuống giường mạnh bạo như thể muốn cậu cảm nhận rõ sự yếu đuối và bất lực của mình.
" Bé không còn là ai ngoài món đồ của ta, Liam. Bé mãi mãi thuộc về ta, hiểu chưa? " - Mortimer nói, giọng đầy quyền lực và đe dọa, từng chữ thốt ra như lưỡi dao đâm sâu vào tâm trí Liam
" Đừng bao giờ nghĩ đến chuyện bé có thể trốn thoát khỏi tay ta. Kể cả khi bé có cố gắng chạy trốn, ta vẫn sẽ tìm được bé "
" Và khi đó, mọi thứ sẽ còn tồi tệ hơn nhiều "
" Bé hiểu lời ta nói chứ! "
Hắn đứng thẳng dậy, nhìn xuống cậu lần cuối cùng, đôi mắt lạnh lùng của hắn chứa đựng sự khinh bỉ.
" Mọi thứ đều nằm trong tay bé hết đây "
" Sống chết của bọn chúng phụ thuộc vào biểu cảm của bé đấy Liam cục cưng à "
Liam cảm nhận rõ ràng sức ép từ sự đe dọa nặng nề của hắn. Mỗi lời hắn nói như một sợi dây xiết chặt quanh cổ cậu, không cho cậu lối thoát. Mortimer bước về phía cửa, cánh tay mạnh mẽ của hắn đẩy cửa ra với một lực rất dữ dội. Trước khi rời đi, hắn quay phắt lại nhìn cậu, giọng đầy cảnh báo.
" Bé nên nhớ ta vẫn luôn theo dõi bé "
" Đừng để ta quay lại vì một lý do nào khác, bởi lần sau, ta sẽ không nhẹ nhàng như thế này nữa đâu "
Cánh cửa đóng sầm lại, để Liam với sự yên tĩnh đến đáng sợ. Liam nằm bất động trên giường, đôi mắt đỏ hoe từ những giọt nước mắt chưa kịp khô. Ánh sáng lờ mờ của buổi sáng sớm rọi qua cửa sổ, chiếu lên thân thể rã rời, đau đớn của cậu. Những dấu vết hôn và cắn còn hiện rõ trên làn da trắng mịn, mỗi một vết đều in sâu vào tâm trí cậu, như lời nhắc nhở về đêm kinh hoàng vừa qua.
Hơi thở của cậu run rẩy, trái tim đập mạnh vì nỗi kinh hoàng. Mọi thứ vẫn như một cơn ác mộng, nhưng cơ thể cậu đau đớn nhắc rằng đó không phải mộng tưởng. Mortimer đã chiếm đoạt tất cả của cậu, biến cậu thành con mồi dưới sự kiểm soát tàn ác của hắn. Giờ đây, cậu không còn sức mà phản kháng, không còn đủ tinh thần để kêu gào, chỉ có thể co ro ôm chặt lấy tấm chăn như lớp áo bảo vệ mong manh cuối cùng.
Bên tai cậu vẫn còn văng vẳng lời đe dọa của Mortimer, giọng nói trầm thấp, đầy quyền lực và chết chóc của hắn vang lên như tiếng gọi từ bóng tối.
" Đừng bao giờ nghĩ đến việc nói ra chuyện này... nếu không từng người ở đây, từ tên cha sứ đến Evelyn, tất cả sẽ chết dưới tay ta. Và bé sẽ là kẻ phải chứng kiến tất cả "
Câu nói đó khiến cả cơ thể Liam run lên vì sợ hãi. Nước mắt không ngừng rơi, cậu cắn chặt môi để ngăn tiếng nấc nghẹn ngào. Cậu không thể, cậu sẽ không để hắn giết người vô tội. Nhưng chính cậu cũng không biết phải làm gì để thoát khỏi vòng vây của hắn. Bất lực và tủi nhục, cậu chỉ biết thu mình lại, như một con chim nhỏ bị nhốt trong lồng không có lối thoát.
Cậu khẽ thở dài, đôi bàn tay yếu ớt nắm chặt tấm chăn, nhưng càng nắm chặt thì nước mắt lại càng trào ra nhiều hơn.
" Hức...Tại sao... tại sao Liam lại rơi vào cảnh này? " - Liam tự hỏi, nhưng không có câu trả lời nào
" Hức...Liam ghét chú "
" Đồ xấu xa... hức " - Cậu khóc nấc
Cậu nhớ đến cha Gabriel, đến Evelyn, đến những ngày tháng bình yên hiếm hoi mà cậu có được ở nhà thờ này. Những hình ảnh đó giờ đây như xa vời, bởi bóng tối của Mortimer bao trùm lên tất cả.
Cậu kéo chăn lên che kín cơ thể mình, cảm thấy lạnh lẽo vô cùng, dù bên ngoài ánh nắng đã bắt đầu tràn ngập khắp căn phòng. Liam nằm lặng im, nước mắt thấm ướt gối, trong lòng là một nỗi đau không thể diễn tả thành lời.
Trong cơn mê man của đau đớn và mệt mỏi, cậu nghe thấy tiếng bước chân ngoài hành lang, tiếng bước chân nhẹ nhàng nhưng đều đặn của cha sứ đang tiến đến. Cậu hoảng hốt ngồi dậy, lau vội nước mắt, cố giữ cho giọng mình bình tĩnh nhất có thể. Cậu không thể để ai biết chuyện này, không thể để ai phải chịu liên lụy.
Tiếng gõ cửa vang lên.
" Liam, con đã dậy chưa? " - Giọng cha Gabriel vang lên ấm áp, chứa đựng sự quan tâm chân thành
Liam hít một hơi sâu, đáp lại bằng giọng yếu ớt.
" Dạ... Liam dậy rồi. Con ổn ạ "
Cha Gabriel chần chừ một chút, có lẽ ông đã nhận ra sự khác thường trong giọng nói của cậu, nhưng cuối cùng ông cũng không nói gì thêm.
" Nếu con cần gì, cứ nói với ta "
Liam nghe thấy tiếng bước chân xa dần, lòng cậu như thắt lại. Cậu biết rằng nơi này vốn là nơi an toàn nhất, nhưng giờ đây, dưới bóng tối của Mortimer, không còn nơi nào có thể thực sự che chở cho cậu. Mọi thứ đều bị phá vỡ và chỉ còn chính bản thân cậu mới có thể đối diện với cơn ác mộng không hồi kết này.
Hết chương 17
Votes+Comment nhen bây ơi!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro