Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15 Rình rập

Những ngày tiếp theo, cuộc sống của Liam dần trở nên quen thuộc hơn trong ngôi nhà thờ cổ kính. Cậu dậy sớm mỗi ngày, giúp cha sứ Gabriel dọn dẹp những dãy ghế dài, lau chùi các cửa sổ và sắp xếp lại các giá nến đã cạn dầu. Ánh sáng nhạt của những ngọn nến leo lắt trên bàn thờ lớn như một nguồn an ủi vô hình cho tâm hồn cậu. Từng động tác dọn dẹp đều chậm rãi, tỉ mỉ, như thể việc chăm sóc nhà thờ đã trở thành một phần trong cuộc sống của Liam.

Mỗi buổi sáng, khi ánh mặt trời dịu nhẹ soi rọi vào các ô kính màu lung linh của nhà thờ, cậu sẽ bắt đầu ngày mới với nụ cười nhẹ trên môi. Ở đây, Liam cảm thấy an toàn, yên bình, như thể thế giới ngoài kia không còn có thể chạm tới cậu. Evelyn cũng thường đến vào những buổi chiều, khi không gian nhà thờ trở nên tĩnh lặng nhất. Cô và Liam đã trở nên thân thiết hơn, chia sẻ với nhau những câu chuyện nhỏ nhặt về cuộc sống, về những điều vụn vặt khiến cả hai cười khúc khích.

" Liam, cậu nghĩ gì về nơi này? " -  Evelyn hỏi, giọng nói nhẹ nhàng như gió thoảng khi cô đặt cây chổi xuống, cùng Liam đứng bên những bậc thềm đá, ngắm nhìn ánh hoàng hôn buông xuống bên ngoài nhà thờ

Liam mỉm cười, đôi mắt ánh lên niềm vui giản dị.

" Liam thấy ở đây rất tốt "

" Cha Gabriel rất tốt... còn chăm sóc Liam rất kĩ nữa "

Evelyn im lặng một lúc, rồi gật đầu.

" Mình hiểu cảm giác đó. Nơi đây cũng là nơi duy nhất mình cảm thấy an toàn... "

" An toàn khỏi cái gì cơ? Ý của Evelyn là sao... " - Liam hỏi, nhìn cô đầy tò mò

Evelyn không trả lời ngay, đôi mắt cô thoáng nét u buồn. Cô đưa tay chạm nhẹ vào cây thánh giá nhỏ đeo trên cổ, như để tự trấn an bản thân.

" Mình không biết nữa. Có lẽ... là khỏi những gì ngoài kia. Mọi thứ ngoài nhà thờ này đều... có chút đáng sợ, phải không? "

Liam cảm nhận được sự lo lắng trong giọng nói của cô, nhưng cậu không hỏi thêm. Cả hai chìm vào im lặng, chỉ có tiếng gió khẽ lay động những cánh cửa sổ và tiếng kêu rả rích của những chiếc ghế gỗ cổ xưa.

Những ngày tiếp tục trôi qua, Liam thực sự cảm thấy hạnh phúc với cuộc sống mới. Cậu đã quên đi phần nào nỗi kinh hoàng của Mortimer Grimsley – tên hề ma quái đã săn lùng cậu suốt thời gian qua. Cậu cảm nhận được tình yêu thương từ cha sứ và sự thân thiện từ Evelyn, và trong lòng cậu dần xuất hiện niềm tin rằng mọi thứ sẽ ổn.

Nhưng Liam đâu biết rằng, bên ngoài kia, Mortimer Grimsley vẫn đang lẩn khuất, dõi theo từng bước chân của cậu. Hắn không bao giờ thực sự biến mất. Hắn chỉ tạm thời ẩn mình, để Liam có một chút ảo tưởng về tự do. Nhưng trong mắt hắn, cậu mãi mãi thuộc về hắn.

Mortimer không tiến vào khuôn viên nhà thờ – không phải vì hắn sợ hãi trước sức mạnh của Chúa. Hắn không sợ bất cứ điều gì, nhất là những gì thiêng liêng. Hắn không chỉ đơn thuần đang chờ đợi. Hắn thích cái cảm giác để con mồi của mình thoải mái trong chốc lát, cho nó tưởng rằng đã thoát khỏi bàn tay của hắn, trước khi hắn kéo nó trở lại vào bóng tối vĩnh viễn.

Buổi tối hôm đó, khi ánh trăng tròn soi sáng khắp con phố Luân Đôn cổ kính, Mortimer đứng lặng lẽ dưới gốc cây sồi già bên ngoài nhà thờ. Đôi mắt đỏ rực của hắn ánh lên vẻ thèm khát khi dõi theo Liam từ xa. Hắn đứng đó, thân hình cao lớn bị bóng cây che phủ, nhưng sự hiện diện của hắn như một thứ ác mộng sống, len lỏi vào từng ngõ ngách.

" Bé Liam... " - Hắn khẽ thì thầm, đôi môi hắn nở một nụ cười méo mó, ghê rợn

" Bé nghĩ bé có thể trốn mãi ở đây sao? "

Hắn đưa tay lên, chạm vào lớp kết giới vô hình xung quanh nhà thờ. Những ngón tay dài, gân guốc của hắn khẽ rung lên khi chạm vào thứ ánh sáng mờ ảo ấy. Hắn biết rằng, không phải vì hắn không thể phá vỡ kết giới, mà là vì hắn không muốn. Hắn thích cái trò chơi này. Hắn thích nhìn Liam tưởng rằng mình an toàn, rằng mình đã trốn thoát. Nhưng không, tất cả chỉ là một ảo ảnh mà thôi.

Bên trong nhà thờ, Liam đứng bên cửa sổ, đôi mắt lấp lánh khi nhìn lên bầu trời đầy sao.

" Evelyn nè có bao giờ nghĩ... rằng chúng ta có thể thoát khỏi quá khứ của mình không? " -  Cậu hỏi, giọng trầm ngâm

Evelyn đang đứng cạnh Liam, đôi mắt nhìn xa xăm về phía những ngọn đồi xa tít tắp. Cô chậm rãi đáp lời.

" Có lẽ chúng ta không bao giờ thực sự thoát khỏi nó. Nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta không thể sống tiếp "

Liam gật đầu, nhưng trong lòng cậu vẫn còn chút lo âu. Cậu cảm thấy như có điều gì đó đang rình rập mình, như một cơn gió lạnh vô hình len lỏi qua từng kẽ hở của nhà thờ.

Bên ngoài, Mortimer Grimsley đứng bất động như một tượng đá giữa bóng tối dày đặc. Đôi mắt đỏ rực của hắn nhìn chằm chằm vào nhà thờ – nơi Liam và Evelyn đang vui vẻ bên nhau, sự thân thiết giữa họ làm ngọn lửa ghen tuông cháy bùng trong lòng hắn. Từng cơ bắp trong người hắn căng lên, những ngón tay dài gân guốc siết chặt lại, như thể chỉ cần thêm một chút nữa thôi, hắn chắc chắn sẽ phá tan kết giới để vồ lấy cậu ngay lập tức. Nhưng không, hắn thích chờ đợi. Thích cái cảm giác nhìn Liam nghĩ rằng mình an toàn khi hắn vẫn đang đứng đây, quan sát từng cử động của cậu.

Cơn ghen tuông như độc tố chảy xuyên qua cơ thể hắn, mỗi lần Evelyn tiến lại gần Liam, nói chuyện và cười đùa, hắn lại cảm thấy như có hàng ngàn cái móng vuốt đang cào xé trái tim hắn. Hắn không chịu được khi nhìn thấy nụ cười của cậu dành cho bất kỳ ai khác, đặc biệt là Evelyn. Mọi thứ thuộc về Liam đều phải là của hắn – duy nhất hắn.

" Bé nghĩ... cô ta có thể bảo vệ bé khỏi ta sao, Liam? " - Hắn thì thầm, giọng nói đầy sự giễu cợt

" Bé tưởng cô ta có thể thay thế ta sao? Không bao giờ... Ta sẽ không để điều đó xảy ra "

Hắn tiến một bước lên trước, chạm nhẹ vào kết giới vô hình bao quanh nhà thờ. Cảm giác nóng rát lan ra từ đầu ngón tay, nhưng hắn không bận tâm. Hắn có thể dễ dàng phá hủy thứ rào chắn này nếu hắn muốn. Nhưng không. Mortimer thích chơi đùa, thích kéo dài nỗi sợ hãi trong lòng con mồi. Sự ghen tuông ngày càng khiến hắn trở nên điên cuồng hơn. Mỗi khi thấy Evelyn chạm vào cánh tay của Liam, mỗi nụ cười họ trao cho nhau, hắn đều cảm nhận được cơn giận dữ đang bùng nổ trong lòng.

" Bé nghĩ ta sẽ để bé và cô ta yên sao, Liam? Không, không bao giờ " - Hắn nói khẽ, giọng hắn nhỏ như tiếng gió, nhưng vang vọng đầy ám ảnh trong không gian

Mortimer hít một hơi dài, đôi mắt đỏ ngầu của hắn dõi theo từng cử động bên trong nhà thờ. Hắn bắt đầu đi vòng quanh, bàn chân hắn lướt nhẹ trên mặt đất, không phát ra một tiếng động. Hắn ngửi thấy mùi hương của nến, của những cuốn kinh thánh cũ kỹ, và đặc biệt là mùi của Liam – mùi hương hắn luôn khao khát, luôn ám ảnh trong tâm trí hắn suốt nhiều ngày qua.

Hắn thèm khát cậu. Thèm khát đến mức mỗi đêm, chỉ cần nhắm mắt lại là hắn đã tưởng tượng ra cảnh hắn vồ lấy Liam, kéo cậu vào vòng tay của mình và giam cầm cậu mãi mãi. Sự chiếm hữu, ghen tuông và dục vọng hòa lẫn vào nhau khiến hắn trở thành một con quái vật thực sự.

" Bất cứ ai chạm vào bé Liam... sẽ phải trả giá. Evelyn... cô ta sẽ không thoát khỏi đâu "

Tiếng cười của hắn vang lên lạnh lẽo giữa màn đêm. Hắn cười, nhưng tiếng cười của hắn không phải là tiếng cười của niềm vui, mà là tiếng cười của kẻ điên loạn, của nỗi thèm khát và sự hủy diệt. Hắn thèm nhìn thấy nỗi sợ hãi trong đôi mắt của Liam, thèm nghe tiếng cậu cầu xin, và rồi hắn sẽ nhấm nháp từng giọt nước mắt của cậu như một kẻ khát máu.

Đến giữa đêm khuya, Mortimer vẫn lặng lẽ đứng bên ngoài cửa sổ, nơi Liam và Evelyn đang ngồi bên trong. Hắn đứng im lặng, đôi mắt sáng rực theo dõi họ từ xa. Liam đang cười với Evelyn, một nụ cười vô tư và hồn nhiên – nụ cười mà lẽ ra chỉ thuộc về hắn. Mortimer cảm thấy ngọn lửa trong lòng hắn bùng lên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Cậu thân với Evelyn hơn? Cậu dám cười với cô ta? Cậu dám đặt niềm tin và sự an toàn vào người khác ngoài hắn?

"Không thể nào... Bé thuộc về ta, Liam. Ta đã đánh dấu bé rồi "

Mortimer ghét Evelyn. Ghét cái cách cô ta gần gũi với Liam, ghét cái cách cô ta khiến cậu cười. Trong mắt hắn, Evelyn chỉ là một kẻ cản đường – một cái gai cần phải nhổ bỏ. Hắn sẽ sớm loại bỏ cô ta, nhưng trước hết, hắn sẽ khiến Liam phải trả giá cho sự phản bội này.

Hắn đưa tay lên, móng tay dài, nhọn hoắt của hắn khẽ cào lên bức tường nhà thờ, tạo ra những tiếng kêu rợn người vang lên giữa màn đêm yên tĩnh. Âm thanh đó như tiếng thét từ địa ngục vọng về, lạnh lẽo, khô khốc và đầy ám ảnh.

" Bé có nghe thấy không, Liam? Ta ở đây. Ta luôn ở đây " - Hắn thì thào

" Đừng bao giờ nghĩ rằng bé có thể trốn thoát khỏi ta. Cô ta sẽ không cứu được bé... không ai có thể "

Bên trong nhà thờ, Liam giật mình khi nghe thấy âm thanh kỳ lạ đó, nhưng Evelyn không để ý. Cô vẫn đang nói về những câu chuyện nhỏ nhặt trong ngày, còn Liam thì cố gắng xua đi cảm giác lạnh lẽo đang xâm chiếm tâm trí cậu.

Mortimer lại cười khẽ, đôi mắt đỏ rực của hắn lóe lên vẻ điên loạn. Hắn cúi người xuống, đôi môi hắn gần như chạm vào bức tường gỗ của nhà thờ. Hắn thì thầm, như nói với chính mình:

" Chơi đi nào Liam. Chơi với cô ta đi. Nhưng nhớ rằng, khi thời điểm đến, ta sẽ kéo bé về với ta "

" Và lúc đó... sẽ không còn ai ngoài ta và bé... mãi mãi "

" Đến lúc đó bé sẽ nhận được hình phạt thích đáng cho mình... "

" Vì bé dám bỏ trốn khỏi ta.... "

" Có lẽ bé không còn yêu thích đôi chân của mình nữa rồi nhỉ " - Hắn nói ẩn ý

" Hẹn gặp lại bé yêu của ta... " - Hắn cười khúc khích

Hắn quay đi, bóng dáng cao lớn của hắn tan vào màn đêm, nhưng tiếng cười khẽ của hắn vẫn vang vọng, như một cơn gió lạnh lẽo luồn qua cửa sổ nhà thờ.

Hết chương 15

Votes+Comment nhen bây!!

Nhiệt tình đi mấy bé ơi!!!... không tao làm biếng ý.  Ráng lên chương cho nè, KT được vài môn rùi, khá ổn nên cũng vui!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro