Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 8: SỰ BẮT BUỘC

 Cả bốn người họ đang ở trên bầu trời cao vời vợi. Bên dưới là biển mênh mông, những cơn gió biển lùa vào làm mái tóc Chihiro cứ bay bay. Mát lạnh. Cô nghĩ cảm nhận của mình đơn giản chỉ có vậy. Biển bình yên, nhưng cũng thật dữ dội. Khi yên tĩnh, lắng đọng, lúc lại không kiềm chế được và dậy lên những cơn sóng tưởng chừng nuốt gọn được đất liền. Không biết liệu sóng và biển có khác gì nhau hay khác ở chỗ nào, nhưng đó là anh ấy. Phải, và bây giờ Chihiro đang ngồi trên lưng Haku với những suy nghĩ thoải mái nhất… Lúc là con người dễ mến, bao dung… rồi lại rúc mình vào cái vỏ bọc lạnh lùng, ích kỷ… có lúc tàn nhẫn nữa làm Chihiro cứ tiếc nuối tìm lại con người cô bé yêu quý. Nhưng bây giờ có lẽ cô không phải tìm kiếm sự mất mát đó nữa, Haku chính là mảnh ghép còn thiếu trong cuộc sống của Chihiro, là thứ mà cô bé cho rằng cuộc đời đã quên dành tặng cho cô như lúc trước cô vẫn thường nghĩ, và nó là đây. Trước khi kịp chìm vào những suy nghĩ hạnh phúc đó thêm nữa, Chihiro chợt nghe thấy tiếng “chít chít” của Boh gọi mình. Cô bé ngạc nhiên vì thấy Haku đã hạ cánh từ bao giờ, anh đang nhìn cô bằng ánh mắt thúc giục. Chợt nhận ra mình vẫn còn ngồi trên lưng Haku, cô ngượng ngùng vội bước xuống.

_Em xin lỗi…

              Đứng trước mặt Chihiro bây giờ lại là chàng trai trạc mười sáu khỏe mạnh có đôi mắt màu ngọc lục bảo sâu đến độ tưởng như nhìn thấu tâm hồn người ta. Anh nhẹ nhàng hỏi:

_Em sao thế? Mặt đỏ rồi kìa, bệnh à?

_Dạ không có gì. Chung ta đi tiếp thôi…-Chihiro nói và đặt Boh, Yu lên vai mình. Họ đi qua khu rừng. Có lẽ không quá xa để đến nhà Zaneba. Cánh cửa gỗ lại mở ra. Và điều mừng rỡ tiếp theo, người mở cửa là Vô Diện. Chihiro cùng người bạn cũ chào hỏi nhau rất vui vẻ. Một người phụ nữ cao tuổi vận bộ váy của nữ tu sĩ hiền hậu chào đón:

_”Tình yêu” của cháu đưa cháu đến với ta đấy à?

              Chihiro vừa thấy bóng dáng của bà cụ vội reo lên:

_Grandma!!!

_Haha, nào cháu yêu, lại đây uống một tách trà và chúng ta sẽ nói chuyện nhé!

                Làn khói bốc lên nghi ngút từ tách trà. Chihiro từ tốn nhấp một ngụm và nhìn vào phía bếp. Zaneba, Yu, Boh và Vô Diện đang chuẩn bị ít bánh ngọt. Tiếng cười rôm rả vang lên giữa những người đã lâu ngày mới có dịp hội ngộ. Suýt nữa Chihiro quên mất sự hiện diện của một người nếu người đó không lên tiếng:

_Chắc hẳn bà ấy rất vui khi gặp lại em.

                 Chihiro quay lại và sực nhớ Haku đang ngồi bên cô, từ nãy đến giờ.

_À… Em cũng mong là vậy…

                 Haku mỉm cười. Nụ cười khiến người ta cảm thấy ấm áp với những tương lai hứa hẹn. Zaneba trở lại bàn, đặt dĩa bánh ngọt trong khi Yu, Boh, Vô Diện ngồi ngoan ngoãn...

_Ba năm rồi nhỉ, Chihiro yêu quý…

_Dạ, một khoảng thời gian không ngắn chút nào…

_Có vẻ như… Con còn giữ chiếc buộc tóc đó…-Zaneba vừa nói vừa chỉ vào chiếc buộc tóc màu tím của Chihiro.

_À, vâng ạ! Thậm chí mới vài ngày trước cháu còn không nhớ cháu từng có nó nữa…

_Cháu rất may mắn đấy, cô gái nhỏ… Cháu luôn có những người sẵn sàng giúp đỡ ở bên cạnh. Họ luôn yêu thương cháu.

_Cháu rất biết ơn vì điều đó, thưa bà!

_Cháu đã rất trưởng thành từ những ngày hôm ấy… Ta rất cảm phục về sự dũng cảm, lòng yêu thương mọi người của cháu… Rất cảm phục! Cháu sẽ ở đây đến lúc nào?

_Cháu muốn xin bà ý kiến về chuyện đó ạ!

_Thế à?-Zaneba trả lời với một nụ cười, như thể bà đã biết trước điều mà cô bé muốn hỏi.

_Liệu… cháu có thể đưa ba mẹ…

_Ta thật tiếc khi phải nói không… Hình như cháu chưa biết…

_Biết?

_Cháu có thể đến đây lần thứ nhất, lần thứ hai, nhưng… sẽ không có lần thứ ba đâu! Cháu cần quyết định nhanh chóng, khi đến lúc, cánh cửa kết giới sẽ đóng lại, và cháu sẽ phải ở lại một phía mãi mãi.

_S… sa… sao cơ ạ?

_Ta biết cháu chưa sẵn sàng, nhưng phải chọn lựa thôi, đó là điều bắt buộc và nếu ta đoán không lầm, cháu cũng không còn nhiều thời gian, phải không?

                 Chihiro như rơi xuống cái hố đen vô tận. Cô hoảng hốt. Có lẽ, nụ cười của Haku cũng không giúp đỡ tinh thần cô khá thêm chút nào.

_Cháu của ta, ta không thể không nói cho cháu biết điều này, nhưng dù sao đi nữa, chúng ta rất tôn trọng quyết định của cháu. Hãy quyết định thật đúng!

                 Haku ôm lấy Chihiro để trấn an cô. Boh, Yu thì chực khóc òa. Vô Diện thì yên lặng, chốc chốc lại nấc lên mấy tiếng ư ử muốn khóc. Họ chỉ vừa gặp lại cô bé và không thể tin rằng họ sẽ khó có cơ hội khác.

_Grandny… Không còn cách nào sao bà?

_Rất khó thực hiện. Nó cần một sức mạnh khá lớn về tâm linh để mở được cánh cổng lần thứ ba. Hầu như không ai làm được cả.

                Chihiro vô cùng tuyệt vọng. Cô không còn cơ hội khác à? Chẳng lẽ nới này rồi cũng thành dĩ vãng. Lòng cô bé nhói đau.

_Tất cả rồi sẽ qua thôi…-Haku nhẹ nhàng an ủi Chihiro.

                “Sẽ qua”? Liệu có thật là như thế không? “Sự bắt buộc”... Chihiro thầm nguyền rủa nó. Cô chẳng hinh dung ra nổi cái cảnh tượng mà cô sẽ phải trải qua.

                 Zaneba nhìn cô lúc lâu với vẻ mặt nặng trĩu lo âu, như thể bà mới là người phải chịu sự dày vò đó.

_Ta không muốn gặp cháu lúc này, Chihiro. Ta xin lỗi vì chỉ có thể chúc may mắn cho cháu. Giá như ta có thể giúp đỡ cháu nhiều hơn…

                Không gian chìm trong sự im lặng. Hoàng hôn buông xuống. Chihiro nói ra điều cô suy nghĩ đã mấy ngày nay…

_Grandny! Con sẽ ở lại… Bà ủng hộ con mà, phải không?

_Đừng nói với ta điều đó bây giờ. Hãy suy nghĩ thật kĩ.

_Nếu chúng ta còn cơ hội, sẽ gặp lại tại đây. Còn nếu không, hãy coi đây là giấc mơ đẹp, cháu gái nhé! Tất cả chúng ta sẽ nhớ đến nhau… Haku, cậu đưa con bé về được rồi, nó sẽ còn phải suy nghĩ thật thấu đáo nữa…

                    Chihiro, Haku và 2 người bạn nhỏ bước ra khỏi cửa. Grandny và Vô Diện theo sau. Họ nhìn nhau với ánh mắt khá buồn. Những giây phút cuối cùng, Zaneba nắm lấy tay Chihiro…

_Giữ lấy kỉ niệm đẹp này nhé, giữ lấy nó… Thật chặt… Dù chuyện gì xảy ra nữa…

                  Con rồng trắng vẩy xanh cùng tất cả bay vút lên trời xanh trong sự tiếc nuối tràn ngập. Ánh nắng chiều dần tắt, màn đêm bao phủ không gian… Cái màu đen đen đượm buồn ấy…

                   Chihiro nằm gục trên lưng Haku. Ít ra cô đã cảm thấy an toàn hơn rồi. Yu và Boh chỉ yên lặng nhìn cô bé, như định chia sẻ cùng cô. Biển vẫn thế, vẫn lúc hiền, lúc dữ, khi lắng đọng, khi dâng trào.  Biển đêm… Yên lặng… Trầm lắng… “Chúng ta sẽ gặp lại mà, phải không?...” Suy nghĩ dập dờn mãi trong đầu cô bé…

                  Bạn có bao giờ phải trải qua “Sự Bắt Buộc”???

                                                        oOo END CHAP 8 oOo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro