Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Special 2: Thợ Săn Yêu Tinh

Một vầng trăng lớn lơ lửng trên bầu trời. Giữa khu rừng, quái thú bắt đầu xuất hiện từ trong bóng tối. Một cơn gió mạnh thổi qua, mang theo mùi hương của hoa dại. Tôi đang ngồi dựa vào một cái cây, khi tỉnh dậy, tôi thấy người trong vòng tay tôi đã biến mất.

"Dao!" Tôi hét lên ngạc nhiên và nhìn quanh. Tôi chỉ thấy cây cối xung quanh, còn ngọn lửa chúng tôi nhóm lên đã tắt rồi.

Tôi vội vàng đứng dậy đi tìm Dao, trong lòng lo sợ nguy hiểm có thể xảy đến với em. Tôi nhìn thấy những dấu chân lớn dọc đường, tôi lập tức đi theo chúng.

Tôi ngay lập tức nhận ra những dấu chân nhỏ lẫn trong đó.

Đám yêu quái chết tiệt này!!!

Tôi đi theo họ vào khu rừng rậm rạp. Mặc dù rất mệt nhưng tôi vẫn tiếp tục chạy. Khi bước vào lãnh thổ của chúng, tôi rút kiếm và chuẩn bị chiến đấu.

Tôi sốc đến nỗi quên cả thở khi nhìn thấy máu đỏ tươi khắp sàn rừng. Tôi từ từ tiến lại gần và nhìn kỹ hơn, trái tim tôi tan vỡ.

"Dao!!"

Cơ thể nhỏ bé nằm bất động trong vũng máu. Chất lỏng màu đỏ vẫn không ngừng chảy ra từ cổ. Tôi vội vàng ấn vào vết thương đang không ngừng chảy, hy vọng có thể cầm máu, nhưng đã quá muộn...

Dao không còn thở nữa....

Tôi nhìn chằm chằm vào cơ thể đang dần lạnh đi trước mặt mình. Tôi không thể tin vào những gì mình đang thấy. Trái tim vốn đập nhanh giờ đây dường như đã ngừng đập. Tôi cố gắng tự lừa dối mình rằng đây không phải là sự thật, đây không phải là sự thật cho đến nỗi đau đớn quá lớn cùng sự tuyệt vọng kéo tôi trở lại thực tại

Tôi hét lên như một kẻ điên, nước mắt chảy dài khi trong khi trái tim tôi đã vỡ tan thành hàng triệu mảnh. Tôi đưa tay ra và ôm chặt người mà tôi yêu thương vô cùng trong vòng tay cho đến khi toàn thân tôi đẫm máu.

"Áaaaaaaaaaaaaaa!! "

....!!!

"Arthit! Arthit!" Tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc gọi tên tôi. Mắt tôi mở to và tim đập thình thịch. Tôi nhìn quanh và thấy mình đang ở trong một căn phòng. Dao ngồi cạnh tôi nhìn tôi với vẻ bối rối. Tôi ngay lập tức lao vào vòng tay em. Dao ôm chặt tôi và an ủi, lúc này tôi đang thở hổn hển và khó nhọc. "Anh gặp ác mộng phải không?

"Ừ... Đó là một giấc mơ thật sự tồi tệ. Tao mơ thấy chúng ta là thợ săn, cùng nhau phiêu lưu và ngủ qua đêm trong rừng. Tao thức dậy và thấy mày bị bọn yêu tinh bắt cóc và giết chết. Tim tao gần như ngừng đập khi mày nằm đó trong vũng máu như thế, không còn hơi thở thở, cơ thể lạnh ngắt. Chết tiệt, tao cứ tưởng mày đã chết rồi."

Tôi nói nhanh và ôm chặt người yêu bé nhỏ trong vòng tay, tôi dần bình tĩnh lại khi thấy Dao vẫn an toàn, vẫn ấm áp và có hơi thở.

"Không sao đâu, chỉ là mơ thôi mà."

"Ừ, nhưng khi tao mơ, tao không biết mình đang mơ, mày hiểu không?" Tôi thở phào nhẹ nhõm, từ từ buông tay ra.

"Tao đang chạy trong mơ, chạy thật nhanh mà không quan tâm đến nguy hiểm. Chết tiệt, tao đã chạy rất nhanh và cảm thấy sợ hãi. Tao đã rất lo lắng cho mày, lũ yêu tinh chết tiệt, chúng nó dám giết vợ tao."

"Tại sao anh lại mơ thấy yêu tinh?"

"Tao không biết. Gần đây tao không làm gì liên quan đến yêu tinh cả." Tôi lắc đầu và nghĩ lại, tự hỏi liệu mình có làm điều gì liên quan đến yêu tinh không. Tuy nhiên, tôi không thể nhớ được. "Vậy tại sao bọn yêu tinh lại bắt cóc và giết em? Yêu tinh có giết người không?"

"Yêu tinh là quái vật trong game nhưng cũng giết người."

"Ừ." Tôi gật đầu. "Tao phải đi tắm trước đã, người tao ướt đẫm mồ hôi rồi, tao mệt quá."

"Được rồi, vậy em sẽ đi nấu ăn"

"Đã đến giờ rồi sao?"

"Vâng, bây giờ là tám giờ."

"Mày ngủ tiếp đi. Hôm nay mày không có lớp mà, đúng không?"

"Không sao đâu, em tỉnh rồi." Dao lắc đầu.

"Tao đánh thức mày dậy phải không."

"Ừ, em thấy Arthit nói gì đó trong mơ và có vẻ có chuyện gì đó liên quan đến em. Có vẻ như Arthit đang gặp ác mộng, nên em tỉnh dậy để an ủi anh. Sau đó, anh bắt đầu hét lên. Thật may là chúng ta đang ở trong phòng ngủ, không phải ký túc xá."

"Ra là vậy."

Tôi thức dậy để tắm rửa và thay quần áo. Tôi đợi đồ ăn và chúng tôi cùng ăn, sau đó Dao tiếp tục làm luận án của mình. Hiện tại, Dao khá bận rộn với dự án của mình vì đây là việc cuối cùng em phải làm trước khi tốt nghiệp.

Về phần tôi, tôi vừa phát hành bài hát mới nhất mà tôi hợp tác với một nghệ sĩ khác. Sau khi làm việc liên tục trong nhiều tháng, cuối cùng tôi cũng có thời gian để nghỉ ngơi. Đôi khi tôi muốn đi du lịch. Nhưng tôi sẽ không bao giờ để Dao một mình trừ khi cần thiết.

Cảm xúc từ cơn ác mộng vẫn chưa hoàn toàn biến mất. Vì yêu tinh không có thật tôi không thể trả thù chúng được. Nhưng chúng lại dám giết vợ tôi trong giấc mơ của tôi. Ai có thể chịu đựng được cơ chứ? Hình ảnh Dao nằm chết trong vũng máu vẫn ám ảnh tâm trí tôi.

Và cuối cùng, tôi đã tìm ra câu trả lời. Câu trả lời cho sự trả thù không hề khó chút nào.

Chúng ta có thể giết yêu tinh... trong game, phải không?

Tôi quá lười để tìm kiếm thông tin về game. Sẽ dễ dàng hơn nếu hỏi một người nghiện game.

"Có chuyện gì không anh?"

"Mày rảnh không?"

"Rảnh. Có chuyện gì thế?"

"Mày có biết game săn yêu tinh không? Giới thiệu cho tao đi."

"Săn yêu tinh? Sao anh lại muốn chơi thể loại này?"

"Chúng nó đã giết vợ tao."

"Cái gì" Giọng nói của North vang lên từ đầu dây bên kia. Tôi có thể ngay lập tức tưởng tượng ra vẻ mặt ngạc nhiên đến ngớ ngẩn của nó. Chỉ cần nghe giọng nói của nó, tôi đã biết biểu cảm trên khuôn mặt đó như thế nào.

"Nói lại lần nữa?"

"Tao mơ thấy nó giết vợ tao, chết tiệt, tao phải giết hết lũ khốn đó."

North im lặng một lúc rồi bật cười. Nó cười gần một phút cho đến khi tôi cảm thấy như nó sắp chết vì cười quá nhiều.

"Mày hài lòng chưa?"

"Được rồi, được rồi. Trời ơi, bụng em đau quá. Anh bị dở hơi à? Sao anh lại làm thế, thằng điên." North nói khẽ, nó kiệt sức vì cười rồi.

"Mày nghĩ tao bị điên à?"

"Chứ còn gì, người nào mà lại ôm hận với một yêu tinh chỉ vì nó đã giết vợ mình trong mơ chứ?"

"Mày thử là tao xem, mày tỉnh dậy và không thấy vợ mình đâu, mày chạy đi tìm và phát hiện em ấy nằm bất động trong vũng máu? Lũ  khốn nạn, hình ảnh đó vẫn còn trong tâm trí tao. Nó gần như đã cắt đứt cổ vợ tao. Không phải là rất quá đáng sao???? North, mày nghĩ sao? Mày thực sự nghĩ thế nào? Vợ tao đáng bị như thế sao? Vợ tao chưa bao giờ làm gì có lỗi với ai cả, mày biết mà."

"Ý em là anh không nên nghiêm túc quá như vậy. Nhưng em hiểu ý anh. Em biết anh rất yêu bạn em. Nếu cả thế giới gọi anh là thằng điên hay thằng mất não, em cũng sẽ tham gia. Đồ ngốc."

"Thằng khốn này."

"Em đùa thôi mà anh. Hình như có game á. Là game tăng level mới mở, hệ thống tốt, đồ họa đẹp, có nhiều quái vật và yêu tinh lắm."

"Được, tao sẽ thử cái đó."

"Thực ra, nếu anh đang tìm một trò chơi tiêu diệt yêu tinh để chơi trên web thì chắc chắn sẽ có."

"Không, tao muốn thứ gì đó hoành tráng, thế nên tao mới nhờ mày giới thiệu."

"Mà sao mày rảnh thế, không phải làm luận án à?"

"Anh đừng có hỏi mấy câu hỏi đại loại như thế nữa. Hãy coi như em đang nghỉ ngơi đi. Em sẽ cùng anh giết bọn yêu tinh để trả thù, cùng nhau đánh bại lũ khốn đó nào."

"Được, tao sẽ tiêu diệt hết chúng nó."

Sau đó, tôi tải game xuống để chơi với North. Trò chơi có đồ họa đẹp như mong đợi. Bước đầu tiên là tạo nhân vật.

"North, mày chơi vị trí gì? Chúng ta có nên lập một đội không?"

"Chơi theo nhóm cũng tốt. Nếu việc lên cấp dễ hơn khi chơi theo nhóm, em nghĩ em sẽ chơi ở vị trí cung thủ. Em là người gánh team."

"Kẻ trộm sẽ rất phù hợp với nhân vật của tao" Tôi nói sau khi lướt qua nhiệm vụ của nhân vật. Tôi cảm thấy dao găm sẽ rất ngầu, tập trung vào các đòn tấn công nhanh và sự nhanh nhẹn. Đây chỉ là một thiết lập nhân vật trong game, tất nhiên tôi sẽ không ăn cắp bất cứ thứ gì của ai đó trong game, nhưng nếu lấy được thì cũng tốt.

"Sao nhiều cái cần chọn vậy, lười quá đi mất", tôi phàn nàn khi thấy có quá nhiều cửa sổ tùy chỉnh nhân vật. Màu tóc, màu da, chiều cao, chiều rộng vai, chiều dài cổ, mọi thứ.

"Đó là điều cần thiết mà anh. Em xong rồi, vào game trước nhá."

"Ồ, tao thích kiểu tóc mohawk này quá. Nó dài ghê, còn nhô ra khỏi mũ bảo hiểm luôn" Tôi bật cười khi thấy tóc của nhân vật này quá dài và thò hết ra khỏi mũ bảo hiểm.

"Chết tiệt! Em chọn kiểu quả dứa."

"Đủ rồi. Đây là gì vậy? Vui lòng đặt tên cho nhân vật. À, tao quên đặt tên cho nhân vật."

"Mày tên là gì?"

"Kỹ sư điện trưởng"

"Tên kiểu gì vậy?"

(Em muốn trở thành kỹ sư điện trưởng. Chúc anh thành công.)

"Ồ," tôi nói khi nhớ ra rằng North đang học ngành kỹ thuật. "Tao nên đặt tên gì đây? Nghĩ hộ tao một cái tên đi."

"Nếu định giết yêu tinh thì hãy tự gọi mình là Goblin Slayer."

"Có người đã sử dụng nó rồi! Ai đã giết con yêu tinh trước mặt tao vậy?"

"Anh là một tên trộm, ừm, 'kẻ đánh cắp trái tim'"

"Không nha mày."

"Kẻ trộm trái tim"

"Khác quái gì cái ở trên đâu."

"Thậm chí có thể trốn khỏi vợ mình."

"Heh, người như tao không bao giờ trốn."

"Trâu Malang"

"Tao không chơi bùa hộ mệnh."

"Vợ  bảo tôi giặt quần áo."

"Một cái tên khác."

"Người bán vé du lịch"

"Có thể tao không bán hàng hóa như công việc chính của mình. Người bán vé du lịch là sao?"

"Chỉ bán hàng ăn cắp."

"Tao là kẻ trộm."

(Anh kén chọn thế. Tao đã nghĩ đến hàng trăm cái tên nhưng mày vẫn chưa chọn được cái nào. Tao sẽ đi vòng quanh map để chờ anh.) North mệt mỏi phàn nàn.

"Mày thử nhìn lại mấy cái tên mày chọn cho tao đi?"

(Anh thường dùng tên gì khi chơi game? Anh có thể dùng tên viết tắt giống mấy trò chơi trước đó.)

"Không, tôi chán rồi."

"Arthit, anh đang làm gì thế?" Giọng nói của Dao vang lên. Tôi ngay lập tức quay lại nhìn em.

"Tao đang chơi game với North. Tao sẽ trả thù lũ yêu tinh đã giết mày đêm qua, mày có muốn chơi không?"

Dao chậm rãi lắc đầu.

"Được rồi, nếu anh có thời gian thì đi mua rau cho em nhé."

"Được, mày muốn mua gì?"

"Em gửi qua Line cho anh đó."

"Khi nào mày cần những thứ đó?"

"Tối nay."

"Vợ bảo tôi đi mua rau, tên của anh đấy."

"Không, tao muốn đặt tên là "Phiw Dao", như vậy có được không?" Tôi trêu chọc. Dao, người đang đứng cạnh tôi, giơ tay lên và vỗ nhẹ vào vai tôi.

"Không được đâu."

"Giúp tao đặt tên nhân vật trong game đi, thằng North vô dụng lắm."

"Vậy tại sao anh lại chọn kiểu tóc này? Chắc chắn mũ bảo hiểm này bị thủng nhiều chỗ lắm", Dao nói sau khi nhìn thấy mái tóc Mohawk thò ra khỏi mũ bảo hiểm.

"Em nghĩ để tên là 'Laem Ta Lum Hat' sẽ hay hơn."

"Tao đoán cái tên cũng không khá hơn tao là mấy đâu anh." North ngắt lời.

"Đúng vậy. Cái tên này thật sự phản ánh tính cách của tao." Tôi đã nhập tên Laem Ta Lum Hat và may mắn là chưa có ai sử dụng tên này nên cuối cùng tôi cũng có thể vào trò chơi. Còn Dao thì quay lại làm việc. "North, mày đâu đấy?"

"Ngay cạnh đài phun nước. Trước mặt người phụ nữ mặc váy màu cam."

"Mọi thứ đều màu cam."

"Anh, màu cam nhạt ấy, mặc váy dài."

"Mày ở đâu? Tao đang đi theo người phụ nữ mặc váy cam."

"NPC không chạy."

"Này, mày không nói mày đi cùng NPC, mày chỉ nói là người phụ nữ mặc đồ cam. Thôi, tốt nhất là mày thêm tao vào đi."

"Được thôi."

"Vậy bọn yêu tinh đâu rồi?

"Kiên nhẫn chút đi anh. Ta phải nhận làm nhiệm vụ trước,  sau một thời gian thì có thể đi tìm yêu tinh trong rừng. Yêu tinh đều ở cấp độ mười trở lên. Nếu anh đi ngay bây giờ, anh sẽ chỉ chết một cách vô ích thôi." North giải thích hệ thống trò chơi. Hệ thống cấp độ trong trò chơi này đúng như tên gọi của nó. Chúng ta phải đánh bại quái vật có cùng cấp độ với mình để nhận được điểm kinh nghiệm. Khi chúng ta có đủ điểm kinh nghiệm, chúng ta sẽ lên cấp.

Nếu chúng ta tấn công quái vật có cấp độ cao hơn mình thì đó là một ý tưởng không khôn ngoan chút nào vì chúng ta không thể tấn công chúng một cách hiệu quả và chúng sẽ càng tấn công chúng ta dữ dội hơn. Nếu chết, điểm kinh nghiệm sẽ giảm và vật phẩm trong túi có thể bị mất.

"Này, mày lên cấp năm kiểu gì thế thằng khốn?

"Tao đã đi giết quái quanh đây trong lúc chờ anh. Thôi nào, chúng ta hãy hoàn thành nhiệm vụ trước đã."

Làm nhiệm vụ sẽ giúp tăng điểm tích luỹ và thăng cấp nhanh hơn.

"Không, tao không muốn làm nhiệm vụ. Tao muốn đi săn yêu tinh."

"Không được đâu anh, anh mới ở cấp 1 thôi, anh lấy gì để đánh bại chúng đây?"

"Hai chúng ta. Hãy tấn công chúng."

Bọn yêu tinh mà nhìn thấy con người sẽ tấn công ngay lập tức. Nếu chúng nó thấy ta có khi là bị tấn công hội đồng đó."

"Đừng sợ, dao của tao sắc lắm. Mày có thấy con dao trong tay tao không? Nó sáng bóng và sắc lắm." Tôi vừa nói vừa nhấn tư thế để làm cho con dao trên tay tôi hiện lên. Nhân vật của North cầm cung quay lại nhìn trong im lặng.

"Đấy có phải là con dao gọt hoa quả không vậy, nhỏ thế. Giết giun giun có chết không anh? Tao chỉ hỏi trước thôi."

"Không ổn thì tao sẽ mua con dao mới."

"Mua luôn à? Anh lấy tiền ở đâu ra vậy? Chúng ta mới bắt đầu chơi thôi mà, hăng thế?)

"Tao hận chết bọn yêu tinh."

"Em biết rồi! Đợi đã, anh đang chạy đi đâu thế?"

"Tìm tên yêu tinh đó. Hắn ở trong khu rừng phía bắc. Mau lên, đi bắt nó thôi."

"Ôi, thằng điên!" North chửi thề và đuổi theo tôi. Chúng tôi chạy nhanh vào rừng. Lúc đầu, chúng tôi gặp một con quái vật cấp độ một, chúng tôi vượt qua nó mà không cần suy nghĩ. Cho đến khi một con quái vật cấp độ năm xuất hiện và tấn công chúng tôi.

"Sia, North, tại sao mày lại tốt với nó thế?"

(Có hai loại quái vật, loại tấn công người trước và loại không tấn công. Giống như con nhện này, nó tấn công anh, những không tấn công em. Yên tâm, em xử lý nó cho. Anh chỉ cần giữ chặt nó thôi."

"Tại sao tao không được giết nó?"

"Anh đang ở cấp 1 thôi đấy. Nó chết rồi, anh, cẩn thận với tên kia."

"Tên khốn kiếp, tao muốn giết nó! Tao muốn giết nó! Nhưng dao của tao không bén chút nào, North, tao còn không giết được một con nhện." Tôi hét lên mặc dù tôi đã biết sự thật rằng dù tôi có cố gắng như thế nào đi chăng nữa thì cũng khôn được, nhưng tôi không thể chờ thêm được nữa, tôi phải làm thế nào đây? "Này, đi nào, nhanh lên và tiếp tục đi."

"Anh định làm gì? Chúng ta sẽ chết hết đấy. Tao đã bảo anh hãy nhận nhiệm vụ trước mà, nhận nhiệm vụ trước."

"Không, bọn yêu tinh đâu rồi!"

Tôi dẫn đường đi tới khu rừng phía bắc. Tôi nhìn thấy một cánh cửa gỗ có ghi là 'Hang ổ của yêu tinh'. Tôi chạy vào mà không chút do dự. Tôi nhìn thấy một con yêu tinh nhỏ màu xanh đang đứng trước mặt tôi. Cơn giận của tôi lập tức lên đến đỉnh điểm. Tôi liên tục sử dụng kỹ năng với anh ta.

"Đêm qua, chính mày đã giết vợ tao đúng không? Chết đi, chết đi, chết đi."

(Mỉa mai thật, thế mà anh  lại chọn cách đánh con yêu quái một. Tôi thấy tội nghiệp cho chúng."

"Sao mày cứ đứng đó như thằng ngốc vậy, North? Không định làm gì đi à? Đánh nó đi. Chết tiệt, chết đi, chết đi đồ khốn. Nó vừa giết tao, tao sẽ quay lại thị trấn." Tôi thở dài khi tên trộm cấp độ một của tôi nằm chết trên mặt đất. Lòng căm thù và oán giận của tôi đối với bọn yêu tinh ngày càng tăng lên. "Việc chúng nó giết vợ tao trong mơ còn chưa đủ, giờ chúng còn giết cả tao trong game nữa."

"Thằng ngu này, tao đã bảo anh lên cấp trước đi đã mà. Chúng ta hãy gặp nhau ở thị trấn trước đài phun nước."

"Được."

North và tôi tiếp tục tăng cấp cho đến khi đạt đến cấp độ đủ cao để giết được yêu tinh. Tôi đi thẳng đến tổ của chúng mà không chút do dự và tiêu diệt giống loài của chúng một cách tàn nhẫn. Suy cho cùng, quái vật sẽ hồi sinh sau khi chết.

"Em giết yêu tinh nhiều đến nỗi bị ám ảnh bởi khuôn mặt và tiếng hét của chúng nó" North phàn nàn sau khi chiến đấu với bọn yêu tinh cùng tôi trong gần nửa giờ đồng hồ. Chúng tôi đã đạt đến cấp độ ba mươi, trông khi bọn yêu tinh chỉ ở cấp độ mười.

"Chơi game khác thôi anh, cấp độ của chúng ta max rồi, không thể tăng được nữa đâu."

"Không! Một chút nữa thôi. Tao ghé tên yêu tinh mang theo thanh kiếm đó, chính nó đêm qua đã giết vợ tao."

"Sao anh biết?"

"Tên đó cầm một thanh kiếm. Cổ họng vợ tao đã bị cắt đêm qua."

"Anh thấy hắn tấn công và cắt cổ Dao sao?"

"Tao không thấy, lúc tao đuổi đến nơi thì vợ tao đã nằm bất tỉnh trên vũng máu rồi."

"Thế sao anh biết tên đó là hung thủ?"

"Bản năng thợ săn mách bảo tao như vậy. Trong giấc mơ, tao là một thợ săn."

"Ờ, được rồi." North miễn cưỡng trả lời và giúp tôi chiến đấu chống lại bọn yêu tinh vì nó thấy chán. Sau khi đã hài lòng với kết cục của bọn yêu tinh, tôi quyết định thoát khỏi trò chơi để mua rau cho vợ.

"Anh, anh bắt em đánh nhau với lũ yêu tinh cùng anh. Và khi anh chơi chán rồi, anh lại bỏ mặc em thế à?"

"Ờ, tao đi đây."

(Được rồi, được rồi. Lúc nào muốn chơi game thì lại ới em nhé."

"Được."

Sau đó tôi cúp máy North. Sau khi tiêu diệt hết bọn yêu tinh trong trò chơi, tôi cảm thấy bình tĩnh hơn. Thấy Dao căng thẳng vì công việc, tôi cũng không làm phiền em. Tôi mở Line, Dao đã lên danh sách các loại rau mà em nhờ tôi mua và ghi lại. Tôi lấy một chút đồ cần thiết rồi đi ra ngoài.

Siêu thị không xa nhà lắm và thời tiết hôm nay khá đẹp, không quá nóng. Căn hộ chúng tôi ở có dịch vụ cho thuê xe đạp dành cho những người thích sống lành mạnh và muốn tiết kiệm tiền. Vì đang muốn đạp xe nên tôi quyết định thuê một chiếc xe đạp.

Tại sao lại là xe đạp?...

Bởi vì tôi thấy nó hợp dùng để đi mua rau.

"Dễ thương quá," tôi khẽ nói khi ngồi trên chiếc xe đạp màu hồng có một chiếc giỏ mây ở phía trước.

Trông chiếc xe đạp không hề hợp với  ngoại hình của tôi chút nào. Nếu tôi đi xe đạp, chắc chắn sẽ có người chú ý đến tôi. Có lẽ họ sẽ nghĩ tôi đã ăn cắp chiếc xe đạp.

Tôi bấm chuông xe đạp một chút để lấy lại tinh thần đi chợ. Tôi nhìn thấy chiếc xe máy đen lớn yêu thích của mình đỗ không xa đó. Tôi tự nhủ 'Thật đáng tiếc, nhưng đây không phải lượt của mày', xe phân phối lớn không hợp để đi mua rau đâu. Tốt hơn hết là nên đi xe đạp

Tôi đạp xe rời khỏi chung cư mà đi về phía đường chính. Đi xe đạp ở đây không an toàn lắm vì không có làn đường dành cho xe đạp. Nhưng không sao, tôi chỉ đi mua rau thôi mà, chuyện này đơn giản.

Tôi đạp xe một cácg thoải mái, gió thổi nhẹ và những đám mây lớn che khuất ánh sáng mặt trời. Ngay sau đó, tôi đã đến siêu thị.

Tôi nhìn vào danh sách rau và mua từng loại một. Tôi không biết một số loại rau này, nhưng sau khi nhìn vào nhãn tên rau, tôi đã mua chúng. Sau khi mua rau xong, tôi chuẩn bị quay lại chung cư. Nhưng...

Trời đang mưa.

Chết tiệt.

Tôi chỉ có thể tự nguyền rủa mình như vậy. Việc này thật là tồi tệ. Trước khi đi, bầu trời không có chút dấu hiệu nào của việc sắp đón một cơn mưa. Tôi đứng đó, tay cầm một túi rau tươi trước siêu thị với tâm trạng trống rỗng.

Nếu bây giờ tôi đạp xe về nhà, chắc chắn tôi sẽ bị ướt. Tôi tự hỏi tại sao mọi chuyện lại đột nhiên trở nên thế này.

Tôi muốn đi xe đạp. Hả? Mày lừa tao đi xe đạp và rồi cho mưa đập vào mặt tao. Đó có phải là điều mày muốn không, Rain?

Sau khi chờ một lúc, tôi thấy mưa vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. Tôi hít một hơi thật sâu trước khi quyết định đội mưa về nhà. Thứ duy nhất tôi mua là rau. Nó cũng sẽ sớm được nấu chín nên sẽ không có vấn đề gì.

Tôi nghĩ vậy và tiếp tục đạp xe dưới trời mưa.

Trời mưa ngày càng nặng hạt. Tôi chửi thề lần thứ mười. Tôi tiếp tục đạp xe thật nhanh. Mắt tôi nhìn về phía trước. Toàn thân tôi ướt đẫm nước mưa. Bất cứ ai ở bên ngoài cũng sẽ nghĩ tên khốn này bị điên.

Lại chờ đèn đỏ...

Tôi bất lực dừng lại chờ đèn đỏ, lau mặt để trôi đi những giọt nước mưa đang nhỏ xuống. Một lúc sau, một chiếc xe máy phân phối lớn đến và dừng lại bên cạnh tôi. Tôi quay lại nhìn. Ánh mắt chúng tôi chạm nhau. Mặc dù anh ấy đội mũ bảo hiểm nhưng tôi vẫn có thể nhận ra đây là một trong số những người bạn thân nhất của mình.

"Johan," tôi gọi lớn, đưa tay ra vỗ nhẹ vào cánh tay người đối diện, vì chiếc xe máy to nên trông tôi thấp hơn nó.

Johan nhìn tôi. Nó im lặng và không thèm trả lời lời tôi. Nó còn giả vờ không nghe thấy và quay mặt đi.

"Đừng giả vờ như mày không quen tao."

"Đừng có nói chuyện với tao"

"Ờ, mày tính đi đâu đó?"

"Tao đã bảo mày đừng nói chuyện với tao mà."

"Sao anh lại đi xe ra ngoài trong lúc trời mưa thế này?"

"Làm sao tao biết được trời sẽ mưa? Trời bắt đầu mưa sau khi tao ra ngoài. Dự báo thời tiết chẳng nói gì cả", Jo mệt mỏi nói, quay lại nhìn tôi. "Thế sao mày lại đạp xe dưới trời mưa thế này? Lại còn là xe màu hồng nữa chứ"

"Tao vừa đi mua ít đồ cho vợ, chuẩn bị về thời trời mưa. Tao không muốn đợi nên đạp xe về luôn."

"Mày có thấy tao dễ thương không?" Tôi hỏi trêu chọc. Jo lập tức quay mặt đi. Tôi liền nói: "Tao nghĩ nếu muốn đi chợ thì phải có xe đạp như thế này, mà tao thì không có lựa chọn nào khác, mang xe phân khối lớn đi thì không phù hợp".

"Ờ, tao hiểu rồi."

"Vậy mày định đi đâu?"

"Đến công ty."

"Trong bộ dạng ướt như một con chó chết trôi thế này?"

"Tao có sẵn quần áo để thay ở văn phòng rồi."

"Ờ, cũng phòng bị sẵn sàng quá."

"Này, đèn xanh rồi. Cẩn thận khi lái xe nhé."

"Ờ, mày cũng vậy."

Sau đó, chiếc xe phân khối lớn màu đỏ lao đi. Không giống như tôi, phải vật lộn với chiếc xe đạp do chính mình chọn. Nếu bạn hỏi ai tuyệt hơn lúc này, tôi hay Jo, thì chắc chắn đó là tôi. Đi chiếc xe đạp màu hồng thế này, sao tôi có thể không ngầu được chứ?

Một lúc sau, tôi đã tới chung cư. Người tôi ướt sũng và đi về nhà. Tôi thấy hành lang cũng ướt đẫm, tôi nghĩ rằng những người khác trong chung cư này cũng vừa về nhà sau khi bị mắc mưa.

Tôi gõ cửa nhà và Dao mở cửa. Em tỏ vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy tình trạng của tôi. Em vội vã chạy đi lấy một chiếc khăn khô mới cho tôi.

"Sao anh lại ướt sũng thế? Em tưởng anh đi xe cơ mà."

"Tao đi xe đạp."

"Hả?"

"Họ cho thuê xe đạp ở tầng dưới. Tao nghĩ chúng phù hợp để dùng đi chợ."

"Ôi trời, anh có thể gọi điện cho em đến đón mà."

"Sao mày lại phải đón? Tao có thể tự về nhà được."

"Nếu anh bị dính cả thì sao?"

"Tao sẽ không sao đâu." Tôi nhướn mày đầy tự hào trước sức mạnh của chính mình. Dao hít một hơi thật sâu.

"Người ta nói người điên không bị cảm lạnh, đúng không?"

"Đúng vậy," Tôi gật đầu.

"Cởi quần áo ra."

"Chúng ta sẽ làm điều đó sao?" Tôi hỏi, mắt tôi sáng lên cho đến khi Dao đấm vào ngực tôi.

"Quần áo anh ướt hết rồi, cởi ra trước rồi đi tắm đi."

"Được thôi", tôi lịch sự đồng ý, đặt túi rau lên chiếc bàn gần đó, cởi hết quần áo ướt và đi vào phòng tắm. "Vậy chúng ta không làm điều đó sao?" Tôi quay lại hỏi với vẻ hy vọng. Dao lắc đầu nhẹ.

"Không phải bây giờ, đi tắm đi."

Trời đã tạnh mưa sau một khoảng thời gian khá dài. Tôi ngồi xem Dao làm việc cả ngày. Trước khi tôi kịp nhận ra thì trời đã tối rồi. Dao nấu bữa tối cho tôi với những loại rau tôi tự mua. Trong lúc chúng tôi đang ăn tối cùng nhau, điện thoại của tôi reo. Thì ra là một người bạn học cùng khoa khác đã gọi điện cho tôi.

"Này, đi uống chút không?"

"Tối nay?"

"Ờ, khoảng 9 giờ tối."

"Có những ai đi? Quán nào đấy?" Tôi hỏi. Sau đó đầu dây bên kia kể tên những người bạn thường uống rượu với tôi, bao gồm cả những người bạn từng chơi bóng đá với tôi.

"Được, để tao hỏi ý kiến vợ trước đã."

"Này bạn tôi, trước đây có bao giờ mày đi mà xin phép đâu. Bây giờ mày lại phải xin phép vợ? Rén hả?" Người ở đầu dây bên kia nói đùa

"Người ta gọi đó là tôn trọng vợ. Ai lại sợ vợ chứ, đúng không Dao?" Tôi ngước lên hỏi người ngồi đối diện. Dao ngước lên nhìn với vẻ bối rối trước khi gật đầu. Tôi đưa tay ra xoa đầu em. "Tao sẽ gọi lại cho mày sau khi xin phép vợ tao."

"Được rồi, được rồi. Khi nào nói chuyện xong thì gọi điện báo cho tao biết nhé."

"Được rồi," tôi cúp máy. "Một người bạn đã rủ tao đi uống nước."

"Ở đâu, mấy giờ, với ai?"

"Ở 'Halfway', khoảng 9 giờ tối," tôi trả lời, rồi liệt kê tên mấy thằng bạn mà tôi nghe trước đó. Dao gật đầu đáp lại.

"Này, hay mày đi cùng tao đi, nếu tao say thì có thể tự về, không cần phải làm phiền người khác nữa."

"Mày cho tao đi à?"

"Ừ."

"Tại sao mày lại đồng ý cho tao đi?"

"Sao thế, Arthit không muốn đi à?" Dao vừa hỏi vừa ngước lên và cho cơm vào miệng.

"Tôi muốn đi, đã lâu rồi tao không uống rượu với đám bạn rồi. Nhưng có thật là mày cho tao đi không?"

"Vâng."

"Tại sao? Thường thì người ta sẽ ghen tị và không muốn người yêu của mình uống rượu, phải không?"

"Vậy sao?" Dao nhíu mày vẻ bối rối. "Em tin tưởng Arthit."

"Được thôi, vậy mày có muốn đi cùng không?"

"Không, anh cứ đi với bạn đi, còn em sẽ tiếp tục làm việc."

"Tao đi một lát rồi về. Nếu mày cần tao giúp gì thì gọi nhé, tao sẽ tìm cớ về với mày."

"Không sao đâu, Arthit cứ đi uống với bạn bè đi", anh nói rồi đứng dậy và đi đến bồn rửa để cất những chiếc đĩa đã rửa sạch. "Anh muốn em cũng chiếm hữu người yêu như những cặp tình nhân khác sao?"

"Tất nhiên rồi, khi tao nói muốn đi bar, mày đã đồng ý mà không do dự. Thật tệ, mày không biết tao cuốn hút đến mức nào đâu." Tôi bũi môi khó chịu nhưng thật lòng tôi rất muốn đi, đã lâu rồi tôi chưa ra ngoài uống rượu. Mặt khác, tôi cũng mong Dao cấm tôi đi, nói với tôi rằng em có tính chiếm hữu và không muốn người khác tán tỉnh tôi. Tôi sẽ lập tức ngoan ngoãn nghe lời và đi vào phòng ngủ.

Dao bước tới, với tay về phía tôi đang ngồi trên ghế để kéo ghế về phía em. Vì vậy, tôi từ từ di chuyển chiếc ghế theo ý muốn của người ngồi trước mặt. Sau đó Dao từ từ ngồi lên đùi tôi. Em giơ cả hai tay lên vòng qua cổ tôi. Tôi đưa tay nắm lấy vòng eo thon thả của em, ngắm nhìn khuôn mặt dễ thương của em

Đôi môi mỏng của Dao hôn tôi nhẹ nhàng. Tôi cũng vươn lưỡi ra để hôn em. Nhịp điệu chậm rãi khiến tim tôi đập chậm lại. Một lúc sau, Dao từ từ di chuyển ra xa, dùng dái tai và bên cổ tôi. Tôi hơi nghiêng cổ để em muốn làm gì thì làm trước khi tôi cảm thấy một cơn đau nhói ở cổ.

"Đánh dấu quyền sở hữu" Dao cười nói. Tôi mỉm cười nhìn em với vẻ hài lòng khi em để lại dấu ấn thể hiện quyền sở hữu. Khi tôi sắp đứng dậy và rời đi, tôi ôm lấy eo Dao và hôn em một cách cuồng nhiệt vì tôi cảm thấy nụ hôn nhẹ lúc trước là chưa đủ.

Bởi vì nụ hôn nồng cháy đó khiến tôi cảm thấy hưng phấn. Trước khi tôi trở nên phấn khích hơn, tôi quyết định dừng lại vì tôi phải ra ngoài. Tôi không muốn để nó bùng cháy thêm nữa.

Chúng tôi hôn nhau thật ngọt ngào, mắt nhìn nhau, đôi môi ướt át áp vào nhau và lại hôn nhau lần nữa.

"Về nhà trước nửa đêm nhé. Đừng để ai đến gần. Đừng uống quá nhiều. Em lo lắng lắm." Giọng nói ngọt ngào của em như cầu xin. Trái tim tôi bắt đầu run rẩy.

"Ừ, anh hiểu rồi."

Dao lái xe đưa tôi đến quán bar đúng giờ đã hẹn. Tôi bước vào quán bar và được chào đón bằng bầu không khí mà tôi đã lâu không được trải nghiệm. Khi nhìn thấy bạn bè, tôi lập tức đi vào và ngồi xuống.

"Tưởng vợ mày không cho đến?" một người bạn ngồi đó trêu chọc.

"Em ấy nói có thể đến, nhưng phải về nhà trước nửa đêm."

"Được rồi, được rồi, đủ rồi. Tao biết mày có người yêu rồi? Cho nên, nè, mang cái ly cho Thít."

Sau đó chúng tôi bắt đầu uống rượu và trò chuyện vui vẻ. Một số người rời khỏi bàn để chạm ly với người khác, trong khi tôi hầu như không rời khỏi bàn.

Hồi đó, tôi không bao giờ bỏ lỡ cơ hội được chạm ly với nhiều người đang đi lại quanh bàn của tôi. Nhưng bây giờ, tất cả những gì tôi có thể nghĩ tới là khuôn mặt của vợ tôi. Có lẽ lúc này em đang làm việc.

Trước khi ra ngoài, chúng tôi chỉ hôn nhau một lúc. Tôi muốn hôn lần nữa. Vị ngọt vẫn còn trong miệng tôi. Nếu tôi không đến đây, tôi đã làm điều đó rồi. Nghĩ về điều đó, tôi bắt đầu cảm thấy hơi chán.

Thấy nhiều bạn bè không có mặt ở bàn, tôi tranh thủ ra ngoài hút thuốc và đổi gió. Mỗi lần uống rượu, tôi lại muốn hút thuốc. Và khi tôi nói muốn hút thuốc, tôi ngửi thấy mùi Dao.

Dao không bận tâm nếu chỉ là một lúc, nên có lẽ cũng không sao. Tôi mượn thuốc lá và diêm của một người bạn trước khi ra ban công.

Một số người ra ngoài hút thuốc và trò chuyện. Tôi không quan tâm. Rượu làm tôi chóng mặt. Tôi không muốn uống quá nhiều vì tôi đã hứa Dao. Nhưng họ nói rằng nếu tôi không say, họ sẽ không cho tôi về. Thế là tôi uống hết. Tôi muốn say rồi quay về với vợ tôi. Bây giờ tôi thấy khá chóng mặt.

Mọi thứ đều dành cho vợ tôi. Tôi xứng đáng nhận giải thưởng người chồng tuyệt vời.

Đột nhiên, có người bước tới chỗ tôi. Đó là một người đàn ông nhỏ bé đang đứng một mình. Tôi muốn bỏ chạy nhưng đã quá muộn. Tôi là người bị chặn lại đầu tiên.

"Này, cậu đứng đây một mình à?"

"Tôi có thể xin một điếu thuốc được không?"

"Của bạn tôi đấy", tôi trả lời. Không phải là tôi keo kiệt, nhưng đó không phải là của tôi. Tôi không biết chủ nhân có đưa nó cho tôi hay không. Người ngồi cạnh tôi im lặng một lúc.

"Được rồi, tên tôi là Tadana. Còn anh thì sao?"

"Arthit."

"Anh bao nhiêu tuổi?"

"Hai mươi ba."

"À, vậy thì tôi phải gọi là 'anh' rồi"

"Ừm."

"Vậy, anh có bạn trai chưa?"

"Tôi có." Câu trả lời của tôi khiến người kia có vẻ hơi chán. Tôi đứng đó và tiếp tục hút thuốc mà không hề lo lắng, nghĩ rằng cơn thèm thuốc sẽ tự biến mất ngay thôi.

"Bạn trai anh cũng đi cùng à?"

Tôi lắc đầu.

"Ồ, sao bạn trai anh không tới? Anh đẹp trai thế, mọi người trong bar đều nhìn anh chằm chằm, người yêu anh sẽ không ghen chứ?"

Không quan trọng.

Tôi muốn trả lời như vậy nhưng chỉ có thể trả lời trong lòng.

"Người yêu tôi đang đi làm."

"Ồ, giờ anh định đi đâu thế? Tôi đi cùng một người bạn, nhưng giờ bạn tôi lại đi với người khác. Thật phiền phức!"

"Tôi không tin điều đó"

"Vậy... anh là thành viên của GK. Cậu tốt nghiệp tuần này à?"

Tôi mệt mỏi vì bị hỏi hết câu này đến câu khác, tôi quyết định quay lại quán bar, nhưng anh ta đã ngăn tôi lại bằng cách kéo gấu áo tôi.

"Bạn đang đi đâu vậy?" Người kia bắt đầu nhìn tôi với ánh mắt cầu xin. "Hay là anh không hợp với đàn ông?"

"Không," tôi lắc đầu. "Như tôi đã nói, tôi có bạn trai."

"Tôi không bận tâm."

...Ý anh là gì? Anh không nghe thấy tôi nói gì sao? Anh muốn nghĩ gì thì tuỳ anh? Vấn đề là đừng làm phiền tôi!

"Đừng đến gần tôi, bạn trai tôi sẽ ghen đấy."

"Bạn trai anh sẽ không thấy đâu."

"Nghe này," tôi nói với giọng nghiêm túc. Trong trạng thái say xỉn hiện tại, tâm trí tôi dần dần bắt đầu xử lý những gì tôi nên nói. "Tôi, để tôi gọi anh là 'Thằng khốn nạn' cho dễ gọi nhé."

Người kia không trả lời gì cả, chỉ tỏ vẻ ngạc nhiên.

"Tôi rất yêu vợ tôi. Anh biết đấy, vợ tôi là người khá trầm tính, hơi lạnh lùng. Không hiểu sao em ấy lại không ghen tuông, mặc dù tôi rất gợi cảm. Anh có thể thấy điều đó, đúng không? Mọi người trong bar đều nhìn tôi. Khi bạn tôi gọi điện mời tôi, tôi muốn vợ tôi nói ít nhất một lời rằng em ấy sẽ không để tôi đi, rằng em ất sẽ ghen. Nhưng anh biết gì không? Em ấy không nói thế. Không một lời nào thoát ra khỏi miệng em ấy. Bất kể tôi nghĩ gì, tôi vẫn buồn."

"Nhưng tôi không thể buồn vì vợ tôi rất ngọt ngào. Em ấy nói rằng em ấy lo lắng. Vâng, tôi hiểu. Tôi hiểu em ấy lo lắng, nhưng điều đó khác với việc ghen tuông, đúng không? Anh nghĩ sao?"

"Hả? Hỏi tôi à?"

"Ờ!:

"Ừm... Tôi đoán vậy"

"Phải, tôi biết em ấy lo lắng, nhưng vợ tôi đã bảo tôi không được để bất kỳ ai đến gần tôi. Đó là ghen tuông phải không? Nhìn vết đỏ trên cổ tôi này. Em ấy đã làm điều đó trước khi tôi ra ngoài. Đó là bằng chứng của sự ghen tuông. Tóm lại, em ấy cũng ghen tuông vì tôi. Có một người chồng đẹp trai như vậy, ai mà không ghen tị chứ?"

*__*

"Này, sao anh im lặng thế? Trước đó còn nói chuyện như ma với cái miệng nhọn hoắt, nhưng giờ anh chọn cách không nói. Anh có vấn đề gì vậy?."

"Được rồi."

"Vợ tôi dễ thương quá. Em ấy dễ thương quá. Tôi muốn mua cả thế giới và đặt vào tay em ấy. Tôi muốn tặng em ấy mọi thứ. Câu nói "cả thế giới dễ thương" chỉ dành cho em ấy. Mặc dù em ấy rất bình tĩnh và giống như một con rô-bốt."

"Người máy?"

"Ồ, vợ tôi cũng là người ngoài hành tinh đấy, anh biết không. Tôi không biết ẹm ấy đến từ hành tinh nào, nhưng em ấy thực sự dễ thương."

"Người ngoài hành tinh juga?"

"Ừ, cả người ngoài hành tinh nữa. Lý do tại sao thức ăn ngày nay không ngon là vì lưỡi người, lưỡi người ngoài hành tinh không khác nhau sao? Ừ, tôi đoán vậy. Không có cách nào con người có thể nấu thức ăn mỗi ngày mà không làm ngon hơn. Này, nhưng nó ngon hơn. Ai nói vợ tôi nấu ăn không ngon? Tôi sẽ tát cho đến khi miệng ai nói thế đau."

"Anh đang nói chuyện với chính mình."

"Nó ngon, ngon hơn nữa. Tôi muốn nói với em ấy rằng tôi luôn muốn ăn cơm em ấy nấu. Đừng căng thẳng, được chứ? Tôi luôn thích em ấy, anh biết không? Tôi thực sự yêu vợ của mình. Bây giờ tôi rất nhớ em ấy, tôi muốn về nhà gặp em ấy. Tôi không biết liệu em ấy có bí mật trở về hành tinh quê hương của mình khi tôi vắng mặt hay không. Vậy, cha mẹ hiện tại của em có phải là người đã đưa em đến đây không? Thỉnh thoảng em ấy lại bí mật trở về hành tinh của mình. Tôi không biết khi nào em ấy sẽ trở lại. Tôi ôm em ấy ngủ mỗi ngày và không bao giờ rời xa em. Hoặc có thể là khi tôi tới New York. Tôi có nên lắp camera trong phòng mình không? Anh nghĩ sao?"

"Chết tiệt, chuyện quái quỷ gì thế này? Tôi phải đi thôi."

"Anh định quay lại gặp bạn bè à?"

"Đừng làm phiền tôi!"

"Ồ, vâng."

...

"Data, thế nào? Anh chàng đẹp trai kia tên gì?"

"Anh ấy tên là Arthit. Anh ấy là đàn anh của tôi. Anh ấy khá đẹp trai, nhưng có vẻ như đầu óc anh ấy không được bình thường. Thật đáng tiếc, nhưng tôi nghĩ chúng ta không nên làm phiền anh ấy."

———

Tôi nhận được cuộc gọi từ Arthit lúc khoảng 10:30 tối và vội vã ra đón anh ấy. Lúc đầu tôi nghĩ anh ấy sẽ ở lại lâu hơn. Khi tôi tới đó, tôi thấy Arthit đang ngồi khom cổ gần ghế sofa. Những người bạn khác ngồi cùng bàn quay lại chào tôi.

"Nó say đến mức mềm nhũn. Nó uống rượu như thể đang cố uống để có thể về nhà", một người bạn của anh cho biết. "Không có ai làm phiền nó đâu, nên em có thể yên tâm. Lần duy nhất nó ra ngoài hút thuốc, anh đã nghĩ nó sẽ bỏ chạy sau khi nói chuyện với anh chàng đó một lúc. Anh không nghĩ anh ta sẽ lại gần Thit, có vẻ như anh chàng đó bị chấn thương tâm lý."

"À, đúng rồi."

"Thit, vợ mày tới đón kìa, dậy đi!"

"Ai cơ?"

"Ồ, người vợ mà mày hằng mơ ước đã tới rồi. Em ấy tới đón mày đấy."

"Vợ tao!" Arthit hét lên bằng giọng dài và nặng nề, lao đến ôm lấy eo tôi khi tôi vẫn còn ngồi trên ghế sofa, dụi mặt vào viền áo tôi. "Vợ ơi! Anh nhớ em nhiều lắm!"

"Thằng khốn này thật sự rất yêu vợ mình."

"Em đã bao giờ thấy Thit như thế này chưa?"

"Thằng ngốc này, sao nó lại có bộ dạng này. Tao vẫn chưa tin được đây là Thit. Nó mềm nhũn như một con chó vô hại, chết tiệt, nhìn cái cách nó rên rỉ kìa."

Tôi thoát khỏi vòng tay Arthit. Bạn bè đã giúp tôi đỡ anh ấy dậy. Tôi từ từ đỡ anh ra khỏi quán bar một cách khó khăn.

"Em biết anh có thể đứng được. Anh không cần phải dựa vào em."

"Chỉ một chút thôi."

"Hử"

Tôi đỗ xe ở một bãi đất trống khá xa quán bar vì khu vực gần quán đã đông. Thật khó khăn mới ra được chiếc xe. Tôi giúp anh ngồi vào ghế hành khách rồi tôi ngồi vào ghế tài xế.

Tôi lái xe và đỗ xe ở cửa hàng 7-Eleven. Arthit tỉnh dậy khi động cơ xe chết máy.

"Em sẽ ghé qua cửa hàng 7-Eleven và mua cho anh thứ gì đó giúp anh đỡ say . Đợi ở đây một lát nhé."

"Ừm."

Tôi khỏi xe để mua chút đồ ăn nhẹ cho anh trong lúc anh say. Một lúc sau, tôi ra ngoài và thấy Arthit đang ngồi trên sàn cạnh chiếc xe, một tay vòng qua cổ một chú chó nâu.

Tôi bước lại gần hơn

"Mày không thấy cô đơn khi ngủ một mình ở đây sao? Hay là mày không có bạn bè? Này, tao thấy tất cả những con chó hoang quanh đây đều đi theo nhóm. Chúng đi theo nhóm. Mặc dù mày không ở trong bất kỳ nhóm nào, tại sao mày ở đây một mình à? Mày nghĩ mình là sói hay sói à?" đại loại thế? Không đúng đâu. Đi theo nhóm sẽ giúp mày tìm được thức ăn."

Con chó không trả lời bất cứ điều gì....

"Mày lo lắng cho sự trong sạch của mình sao? Mày là đực hay cái, cho tao xem trứng của mày đi. Ồ, mày nên nghĩ đến tương lai đi. Giống như tao, tao trước kia cũng từng như vậy, thế nào?"

Tôi, người chỉ đứng đó lắng nghe.

"Điều đó không có nghĩa là tap là một con chó, mày biết đấy. Giống như, tao sống một mình. Đừng lo lắng. Một ngày nào đó, chú chó phù hợp với mày sẽ đến với mày. Nhưng ngay cả khi mày ngủ trước cửa hàng 7- Eleven như thế này, Nếu mày đến đó, mày sẽ có cơ hội gặp được người bạn tâm giao của mình."

"Chỉ cần nhìn mày là tao biết mày đang cô đơn, anh bạn ạ. Không sao đâu, nhưng một ngày nào đó sẽ đến ngày của mày thôi."

Một người say rượu lại cổ vũ một con chó như thế sao?

Tôi hít một hơi thật sâu và định bước về phía anh thì mắt tôi bắt gặp một người đang đi phía trước.

"Xin lỗi, đó là chó của tôi."

Một người đàn ông trung niên bước ra khỏi cửa hàng 7-Eleven. Con chó, vừa ngồi yên được một phút, đã đứng dậy và bước về phía anh khi nhìn thấy chủ của mình. Arthit quay lại nhìn anh với vẻ bối rối.

"Ờ... Xin lỗi. Anh ấy say rồi. Anh ấy không có ý định làm hại con chó đâu", tôi lập tức cúi đầu và xin lỗi chủ của con chó.

"Ồ, không sao đâu. Tôi thấy anh ấy ngồi nói chuyện với chú chó của tôi một lúc. Cảm ơn anh đã cổ vũ chú chó của tôi."

"Không sao đâu," Arthit nói và mỉm cười vui vẻ. Tôi thở phào nhẹ nhõm trước tình hình trước mắt. May mắn thay, anh ấy không nhút nhát đến thế. "Gặp lại sau nhé, con trai", anh nói với chú chó nâu, mỉm cười với nó trước khi lên xe.

"Anh thực sự không thể kiểm soát được bản thân. Anh say rượu và gây rắc rối

"Tao thấy nó ngủ nên đã đến nói chuyện với nó. Ý tao là, tao sợ nó sẽ cô đơn."

"Vâng." Tôi gật đầu.

"Ngủ đi. Em sẽ đánh thức anh dậy khi chúng ta về đến nhà."

"Vợ."

"Hả?"

"Mày đến từ hành tinh nào?"

*__*

"Tôi hỏi ai đã phái mày đến để làm tao yêu mày nhiều như vậy."

"Không ai phái em tới. Em tự mình đến."

"Thật?"

"Vâng, em tự mình đến."

"Sao mày lại đến đây một mình?"

"Bởi vì em biết Arthit sẽ đợi ở đây."

"Sao mày biết?"

"Em biết tất cả mọi thứ"

"Đúng vậy. Mày biết mọi thứ. Mày là người giỏi nhất."

"Được rồi, được rồi. Ngủ đi. Đừng làm ồn nữa."

"Được rồi, được rồi." Athit bình tĩnh lại sau một lúc rồi khẽ nói như thể đang ngủ: "Dao."

"Vâng?

"Ngày mai tao muốn ăn cháo tôm nóng."

"Được, ngày mai em sẽ làm cho anh."

Tôi hứa với anh. Anh ấy cười tươi mà không mở mắt.

"Ôi, mày đúng là người vợ ngọt ngào của tao."

———

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro