Chương 126: Có tật hay không thì cũng giật mình
Kế hoạch của Thảo là sau khi ăn trưa "nhẹ nhàng" cùng ba mẹ với Minh Châu xong, thì sẽ nhờ anh ba "đánh lạc hướng" ông Chính và bà Bạch một chút để thực hiện lời hứa đi dùng bữa với cậu tám. Sau khi chén hết một đĩa cơm rang, nó lập tức uống nước tráng miệng cho bớt ngán cổ. Sẽ chẳng có vấn đề gì nếu như Thảo là một cô gái có sức ăn "bình thường", hoặc hai người đang ngồi cùng bàn không phải hai vị phụ huynh của nó.
"Dạo này giảm cân hay gì mà ăn ít thế con? Gọi thêm món nữa đi, bữa này ba mẹ vẫn chi tiền cơ mà. Sau làm sinh viên thì cho nếm mùi bữa đói bữa no sau." Ông Chính liếc mắt nhìn con gái với vẻ ngờ vực.
"Ba nói đúng đấy, gì chứ chuyện con ăn nhiều gấp mấy lần người khác chắc anh Châu đây cũng biết rồi đúng không? Có gì phải ngại!" Phu nhân Bạch cười cười theo.
"Vâng cô chú, ở nhà bọn cháu em Thảo 'nốc' phải bằng năm người cộng lại!" Minh Châu không quên phụ hoạ cùng.
Đôi mắt của thiếu nữ đang chập chững bước vào Đại học lườm cậu ba muốn nổ đom đóm. Rõ oan ức! Tính ra trung bình một ngày nó ăn bằng bốn cậu chủ thôi mà, năm ở đâu ra? Anh Châu chỉ biết bắt nạt con gái!
Vài phút trước, Thu Thảo có mượn sạc điện thoại của bà chủ. Việc đầu tiên sau khi khởi động lại chính là nhắn tin cho Minh Khoa, bảo anh đến quán mà định dẫn nó đi ăn trước rồi gửi định vị cho nó. Mặc dù trước đó Thảo có ra "tín hiệu" nhờ Châu gửi địa chỉ quán hiện tại như giải pháp phòng ngừa cậu tám muốn liên lạc với nó mà không được...
Bây giờ Minh Khoa chưa trả lời tin nhắn nó gửi, vậy có hai khả năng. Một là anh dỗi nên chẳng buồn liên lạc nữa. Hai là...
"Cháu chào cô, cho cháu hỏi có bạn nữ cầm theo một chiếc ô màu cam đào, đã vào quán trước rồi phải không ạ?" Giọng nói quen thuộc của Minh Khoa thành công khiến Thảo đang ngồi một góc giật thót tim.
Dù đứng dưới trời nắng nên trán đổ đầy mồ hôi, ánh mắt tỏ ra mệt mỏi không ít, nhưng Hoàng tử của Thảo vẫn thu hút được rất nhiều ánh nhìn của những cô gái khác trong quán. Chỉ tiếc nó không nhận ra điều may mắn ấy, vì vừa nhìn thấy Khoa, Thu Thảo đã lấy một cái túi nilon đen từ trong ví trùm lên đầu mình. Nó còn muốn đưa cho cậu ba một cái với hi vọng mong manh thoát khỏi được tình cảnh này, cho đến khi mẹ Bạch đánh vào cánh tay nó:
"Thảo, con dở à?"
Vậy là nhờ có người vô tình mách nước, Minh Khoa đã tìm thấy cô gái cầm chiếc ô màu cam đào... Nhìn vẻ mặt ngượng ngùng khó xử của Thu Thảo và cả Minh Châu, cùng với sự xuất hiện của cặp vợ chồng lạ mặt mà trông quen quen kia, Khoa đã hiểu đại khái chuyện gì đang diễn ra. Bỗng dưng cậu cũng cảm thấy khó xử...
Vậy nên, có thể nói đó là lần đầu Thảo dẫn "đối tượng" đến ra mắt ba mẹ.
"Khoa à, qua đây đi! Cô chú đây là bố mẹ của em Thảo..." Cảm thấy khó mà mập mờ được nữa, Minh Châu đành đứng dậy giới thiệu luôn: "Còn đây là em trai cháu, tên là Khoa ạ. Em ấy cũng học cùng trường này, có thể coi như đàn anh của Thảo luôn."
Thực ra Thảo muốn ngăn cản Châu đừng cố nhắc đến nó khi đang nói về cậu tám. Không thì ba mẹ lại hiểu lầm các thứ... Nhưng thôi, còn gì nữa đâu mà khóc với sầu.
"Dạ, cháu chào cô chú ạ!" Minh Khoa cúi đầu lễ phép: "Quán này năm ngoái cháu nhập học, anh Châu cũng đưa đi ăn. Từ đấy cháu quen ra đây mua cơm luôn..."
"Ờ, cháu chưa ăn cơm đúng không?" Nhìn gương mặt có phần tiều tuỵ của Khoa, ông Chính tự kéo một ghế bàn bên sang mời cậu tám ngồi. Sự chủ động và thân thiện kì lạ này chỉ khiến Thảo muốn đổ mồ hôi hột: "Ngồi xuống đây luôn để chú hỏi chuyện!"
"Chị chủ ơi, cho em thêm hai đĩa cơm rang nữa nhé!" Quên Hoàng Thái với Diệu Chi đi, ba Chính và mẹ Bạch kết hợp mới là cặp đôi đáng sợ nhất mà Thảo từng biết.
Đối diện với yêu cầu đầy bất ngờ này, Minh Khoa lại điềm tĩnh ngồi xuống "Vâng" một tiếng. May mắn thay, ba mẹ Thảo chỉ hỏi những câu liên quan đến việc trường lớp và học tập. Ví dụ như chương trình học bao nhiêu môn, tốt nghiệp xong ra trường có thể theo những nghề nào, có cách để cân bằng học tập và các việc khác không, cậu tám đang vừa học vừa tham gia hoạt động câu lạc bộ hay làm thêm công việc gì...
Ấy vậy mà Minh Khoa trả lời trôi chảy trơn tru hết tất cả! Thảo chẳng dám tin người vừa mới ngồi vào mâm lại chính là chàng trai lạnh lùng và kín tiếng mình thầm thương trộm nhớ suốt hai năm qua. Nhìn Khoa thay đổi theo hướng tích cực như vậy, nó vui như mở cờ trong bụng, dù vốn dĩ trong nguyên tác tác giả có nói lên Đại học cậu tám như biến thành người khác.
"Em Thảo giúp đỡ gia đình cháu khá nhiều trong thời gian qua, nên nếu được hỗ trợ em ấy vấn đề gì trong khi học ở đây, cháu cũng rất sẵn lòng." Minh Khoa nhìn đồng hồ rồi từ từ đứng lên: "Cô chú và em có câu hỏi gì nữa, hãy cứ nhắn tin và gọi điện cho cháu. Còn bây giờ cháu xin phép đi trước, chiều nay cháu còn có tiết học ạ."
"Ừ, chào cháu! Về nghỉ ngơi đi nhé!" Có vẻ như mẹ Bạch cũng ưng ý cậu con trai này, vừa vẫy tay vừa cười tít mắt với Khoa.
Và thế là lễ nhập học của Thu Thảo kết thúc trong viên mãn... Chắc vậy, nó vừa được tham dự cùng ba mẹ mà vẫn được ăn trưa cùng người mình thích. Dù không được hẹn riêng với Khoa một phút nào và gặp đủ các tình huống "muối mặt", nhưng cũng xong hết rồi. Bây giờ Thảo có thể về nghỉ ngơi và ngủ thật ngon.
"Châu này, em trai cháu, cái bạn học cùng trường với Thảo lúc nãy mình tình cờ gặp ở quán ăn ấy..." Đang lim dim vào giấc, Thảo chợt nghe mẹ mình nhắc đến ai đó quen quen: "À, tên là Khoa, cậu ấy có bạn gái chưa hả cháu? Cô định mối cho cái Thảo nhà cô!"
Chưa cần phải đợi bộ não mơ màng xử lí xong những thông tin mình vừa nghe được, Thu Thảo đã bật dậy kêu la oai oái vì Minh Châu phanh gấp một phen, do cậu ba cũng quá sốc với lời nói của phu nhân Bạch.
"Mẹ!" Đến nước này nó mới lên tiếng, giọng nói chất chứa sự nũng nịu xen lẫn một chút giận dỗi trẻ con: "Con vừa mới nhập học thôi, mai mối cái gì đấy ạ?"
"Chứ không phải con cũng ưng à? Mẹ thấy con còn xấu hổ đến mức trùm cả túi bóng lên mặt thây." Bà Bạch cười khúc khích xong quay sang phía chồng mình: "Bố nó cũng duyệt rồi đúng không hả?"
"Ai bảo thế hồi nào?" Ông Chính ngồi khoanh tay rồi bĩu môi: "Người ốm nhách thế cái Thảo cho một đòn là nằm. Còn làm ăn được trò trống gì nữa!"
Chẳng biết ba đang bênh vực nó hay đổ thêm dầu vào lửa luôn.
Tầm một giờ chiều, cuối cùng Thu Thảo, Minh Châu và ông bà Chính Bạch đã quay về đến chung cư Vũ Thiên. Vì ở nhà còn việc, ba mẹ Thảo tiếp tục "gửi gắm" con gái mình ở chỗ cậu ba. Dù rất nhớ con gái, bà Bạch bảo là thà để nó "quậy" ở nơi khác còn hơn về nhà mình "phá gia chi tử". Không chỉ cô người làm mà cả cậu ba kiêm tài xế cuốc xe vừa rồi, cũng phải nghi ngờ liệu nó có đúng con ruột của hai người này không.
Ngủ một giấc đến ba giờ chiều, Thu Thảo cảm thấy khoan khoái trong người hẳn. Nó vươn vai năm cái, định chuẩn bị đi xem có việc gì cần làm thì lại nghe thấy trong phòng khách có tiếng xôn xao. Với bản tính hóng hớt bẩm sinh, nhà có người lạ đến đương nhiên Thảo sẽ lõ mõ tìm hiểu xem là ai hay có việc gì.
Chưa biết gì thì thôi, giờ nhìn mặt mấy vị khách trong phòng xong Thảo chỉ muốn lặng lẽ rời đi ngay tức khắc. Bởi vì, cả năm người trước mắt, hoàn toàn không có ai lạ lẫm gì với nó cả... Tại sao cả bốn thành viên của ESC đều đến đây? Mấy chị gái thăm hỏi cái gì không biết? Rồi sao người tiếp họ lại là cậu hai Minh Bảo nữa?
Nhìn kiểu gì cũng thấy có điềm! Trong ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách. Bổn cô nương quyết định "chuồn" trước vì thiên hạ thái bình.
"A, Thảo! Đến đúng lúc lắm em, vào đây ngồi cạnh chị!" Chỉ kịp quay lưng, thậm chí chưa nhấc được bước chân nào, cô người làm đáng thương đã bị bà chị Bích Nguyệt tóm lấy cánh tay dẫn đến chỗ lúc nãy vừa ngồi.
Không những thế, chị phó còn đẩy chén nước chè chưa uống về phía Thảo. Chẳng biết chị là khách hay là chủ cái nhà này luôn rồi.
"Thực ra hôm nay bọn em lên là để mời đại gia đình một bữa ăn, nhân dịp Thảo, Hương, với Trà vừa tốt nghiệp cấp ba và đỗ đại học." Đến lúc này, Ánh Tuyết mới từ tốn giải thích với Minh Bảo. Cậu hai khoanh tay một cái nghiêm nghị.
"Bọn em với nhà anh có lạ lẫm gì nhau đâu ạ..." Bích Nguyệt bắt đầu "văn vở", miệng bắt đầu liến thoắng: "Không chỉ thuê nhà của anh, ai trong bọn em cũng từng làm việc với quen biết nhau rồi. Chị Tuyết lúc trước làm trợ lí cho anh Châu. Xong cái Mai thì thực tập ở công ty của anh Vỹ. Hương vừa là bạn cùng lớp của Trà, vừa là người kèm võ cho Đạt hiện tại. Còn em thì... thì..."
Gương mặt Bích Nguyệt bất chợt đỏ lên bất chợt. Rõ ràng với tính lởi xởi của mình, chị phó thân thiết với rất nhiều người trong gia đình họ Dương, đặc biệt là Minh Tuấn... Nhưng cứ nghĩ đến cậu tư, không hiểu sao Nguyệt thấy có gì đó vừa tức tối vừa bất lực trong người. Kiểu này chỉ có thể giải thích là do bị "ám quẻ", ngẫm lại, chắc chắn cô bị "chơi ngải" nên mới thần tượng cái tên hâm dở như cậu tư.
Nếu Thu Thảo biết suy nghĩ của Bích Nguyệt lúc này, chắc nó cười phó giám đốc một vố to lắm.
Về phía Minh Bảo, nguyên nhân của sự chần chờ không phải anh không muốn chúc mừng ba tân sinh viên... Cậu hai vốn là người quán xuyến các việc trong nhà, nhưng lại không để ý được: Dù tổ chức ESC đang là vị khách quý duy nhất thuê cả một tầng chung cư, từ lúc nào gia đình anh với bốn cô gái này lại có nhiều mối liên kết đến thế?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro