
Gõ Cửa.
Trái tim Winter như thắt lại ngay lập tức khi nhìn thấy bóng dáng cao lớn của ông Ferrer đang đứng trước cửa nhà.
"Bác có thể vào được không?" Ông Ferrer nói nhanh.
“Vâng mời bác vào” Winter nói với một cái gật đầu.
Ông Ferrer bước vào rồi quay lại chờ Winter đóng cửa lại và bắt đầu nói.
"Bác đã nghe chuyện xảy ra tối nay từ Karina và một trong những khách quen Shamus McMaster anh ấy đã chứng kiến toàn bộ sự việc."
Winter thấy mình không thể nhìn vào mắt bố Karina thay vào đó cúi đầu xuống để nhìn vào đôi giày.
“Cháu hiểu cháu sẽ bị đuổi phải không?"
“Đó là lý do cháu nghĩ bác đến đây à?”
Ông Ferrer trả lời có vẻ hơi ngạc nhiên.
Hơi bối rối Winter ngước nhìn ông Ferrer.
"Thành thật mà nói, vâng cháu đối xử với viên trung sĩ đó khá thô bạo chưa kể cháu đã làm anh ta bẽ mặt nhưng do bố đã dạy cháu cách chiến đấu. Ông ấy muốn con gái của mình có thể tự vệ được."
Ông Ferrer mỉm cười nhẹ và lắc đầu.
"Không, Winter, cháu sẽ không bị đuổi. Thực ra bác muốn cảm ơn cháu."
"Sao ạ?"
"Bác biết Karina muốn giải quyết mọi việc theo cách của con bé nhưng cháu đã thực hiện vượt quá nhiệm vụ của mình với tư cách là một người hầu."
“Cảm ơn bác” Winter lặng lẽ lẩm bẩm.
Mặc dù phần cuối cùng của những gì ông Ferrer nói vẫn đọng lại trong tâm trí Winter như thể bằng cách nào đó ông ấy đang nhắc nhở.
"Để tỏ lòng biết ơn bác sẽ tăng lương cho cháu thêm 2 xu một tuần và đến nay cháu đã làm rất tốt."
Winter hơi cúi đầu.
"Cảm ơn bác rất nhiều. Karina thế nào rồi ạ?"
"Con bé hơi khó chịu nhưng sẽ nhanh chóng nguôi đi thôi.Cảm ơn vì sự quan tâm của cháu".
"Không có gì đâu ạ."
Ông Ferrer bước ra cửa.
"Bác phải giải quyết một số công việc. Chúc ngủ ngon, Winter."
"Bác ngủ ngon."
Winter đáp lại khi dẫn ông Ferrer ra cửa rồi đóng nó lại.
Một lát sau Winter chỉ có một mình Karina có lẽ vẫn còn giận. Hơn nữa không biết khi nào cả hai có thể nói chuyện nữa hay không. Thở dài Winter ngồi xuống và cố gắng tìm cách lấy lại sự ân cần tốt đẹp của Karina.
Winter vẫn đang ngồi đó khoảng nửa giờ sau thì có tiếng gõ cửa khác.
"Cái gì nữa vậy trời?"
Bối rối không biết bây giờ ai đang ở ngoài cửa Winter mở cửa ra và thấy Karina đang đứng trước cửa không giống như trước cô ấy trông không hề tức giận.
"Tôi có thể vào được không, Winter? Tôi muốn nói chuyện với cô nếu có thể."
Không hoàn toàn chắc chắn đây là chuyện gì Winter ra hiệu cho Karina vào.
Khi Winter quay sang liền nhanh chóng nhận ra Karina đang lóng ngóng với đôi tay với thái độ khá lo lắng.
“Vậy tôi có thể giúp gì, cô Karina?”
Winter xưng hô với Karina như bình thường.
"Tôi đến để xin lỗi tôi xin lỗi về cách hành động vừa rồi hành vi của tôi thật đáng sợ. Cô đang cố gắng bảo vệ tôi và tôi đã phản ứng rất tệ."
Karina nói nhỏ trong khi cúi đầu xuống sàn trông giống như một đứa trẻ vừa bị mắng.
Đầu tiên là ông Ferrer đến cảm ơn và giờ Karina đang xin lỗi Winter không chắc chắn điều gì sẽ xảy ra tiếp theo nhưng trong thâm tâm cô tự hỏi phải chăng là thần linh chỉ là giở trò thêm thôi mặc dù không chắc liệu đó có phải là một ý tưởng hay hay không nhưng Winter vẫn quyết định thẳng thắn.
"Không có ý gì, nhưng bố cô có bắt cô làm việc này không? Ông ấy vừa mới đến đây, ông ấy đã cảm ơn tôi."
Karina ngước nhìn Winter một lúc, với đôi mắt gần như cầu xin.
“Không, là tôi tự đến.”
Karina ngồi xuống đưa tay vuốt tóc và một giọt nước mắt rơi xuống.
"Mẹ tôi có cách đối xử với cả những kẻ say rượu mẹ có thể quyến rũ bất cứ ai và tôi chỉ muốn được như mẹ. Khi cô làm vậy những gì cô đang bảo vệ tôi, nhưng tôi tức giận vì tôi không thể cố gắng như mẹ đã làm. Tôi xin lỗi, xin hãy chấp nhận lời xin lỗi của tôi."
"Không sao đâu. Cô nhớ bà ấy phải không?"
Winter hỏi.
Một vẻ mặt rất buồn hiện lên trên khuôn mặt Karina.
"Đúng vậy."
"Nhìn xem mọi chuyện đã kết thúc và những kẻ đó đã đi rồi nếu chúng gây ra rắc rối gì và như tôi đã nói, lời xin lỗi đã được chấp nhận."
Trong khoảnh khắc dường như có một sự im lặng khó xử nhưng đã bị phá vỡ bởi Karina.
“Ngày mai cô có muốn đi cưỡi ngựa với tôi không?” Karina đột ngột hỏi.
Ngạc nhiên không kém về lời xin lỗi và vô cùng ngạc nhiên trước lời mời cưỡi ngựa bất ngờ của Karina. Trên thực tế Winter phải mất trọn 2 giây để xử lý những gì mình nghe được.
"Cưỡi ngựa?" Là từ duy nhất Winter có thể nói ra.
Karina bước tới với nụ cười lo lắng.
"Đúng vậy. Cô đã bày tỏ sự quan tâm đến việc cưỡi ngựa cùng tôi vài tuần trước. Tôi biết ngày mai là ngày nghỉ. Tôi định đi cưỡi ngựa vào buổi chiều cô có muốn đi cùng không? ?"
Winter chợt nhận ra trái tim mình đang đập dữ dội.
“Ừm được!” Winter nói với vẻ nhiệt tình hơn một chút so với những gì muốn thể hiện.
Nụ cười của Karina càng lớn hơn một chút khi tiến về phía cửa.
"Được rồi.Chúng ta gặp nhau ở chuồng ngựa vào khoảng 2 giờ nhé. Tôi sẽ chuẩn bị sẵn một con ngựa cho cô."
Lúc này Winter đã có thể kiềm chế bản thân tốt hơn một chút.
"Cảm ơn, ngày mai gặp lại."
"Chúc ngủ ngon, Winter."
Karina chào tạm biệt trước khi bước ra khỏi cửa.
Một lúc sau khi Karina rời đi Winter ngơ ngác nhìn chằm chằm vào cửa một lần nữa hy vọng đã được thắp sáng Winter chỉ có thể tự hỏi điều gì sẽ xảy ra tiếp theo nhưng chỉ có thời gian mới trả lời được.
***
Aunote
Bây giờ chúng ta sẽ xem Karina đã viết gì trong nhật ký tối hôm đó.
Ngày 23 tháng 5 năm 1869
Winter! Winter, người Mỹ bí ẩn đã làm việc cho bố tôi được hơn 3 tuần. Tôi hầu như không biết bắt đầu từ đâu. Hôm nay có vài người lính trông thô lỗ ở quán trọ và một trong số họ đã túm lấy tôi cố hôn tôi và chạm vào ngực tôi. Tôi cảm thấy thật bẩn thỉu và ghê tởm trước sự đụng chạm đó trong khi không ai khác trong quán giúp tôi thì Winter lao vào và theo một cách đáng kinh ngạc nhất kéo anh ấy ra khỏi tôi. Cô ấy thậm chí còn bắt anh ấy xin lỗi tôi. Tôi chưa bao giờ thấy một người phụ nữ làm điều đó trước đây. Tôi rất ngưỡng mộ cô ấy. Nhưng một lần nữa, tôi nghĩ tôi đã như vậy rồi.
Cô ấy khác biệt hơn bất cứ ai tôi từng gặp. Ngoại trừ ngày đầu tiên ăn trưa, cô ấy là một người làm việc chăm chỉ và tôn trọng, nhưng cô ấy thì khác. Mỗi ngày trôi qua, tôi lại càng say mê cô ấy hơn một chút. Tôi cần phải thú nhận rằng tôi đã thấy mình lén lút nhìn cô ấy nhiều lần. Winter thật đẹp. Thực tế là cô ấy dường như ngày càng xinh đẹp hơn.
Tôi biết đó là một tội lỗi nhưng tôi luôn tự hỏi hình dáng khỏa thân của cô ấy trông như thế nào những suy nghĩ xấu xa như vậy sẽ hủy hoại tâm hồn tôi nhưng tôi cần phải biết cô ấy.
Tất nhiên Winter là người hầu còn tôi ở địa vị cao hơn thực tế khi cô ấy cứu tôi, tôi đã phản ứng như thế nào. Tôi hét vào mặt cô ấy. Tôi muốn giải quyết mọi việc giống như mẹ tôi đã làm. Nhưng khi tôi giải thích điều gì đã xảy ra với bố và bố nói rằng điều Winter làm chắc chắn là không đúng nhưng có hiệu quả trong việc giải quyết vấn đề. Bố nói với tôi rằng người Mỹ có tinh thần rất độc lập và không dễ dàng lùi bước trước một cuộc chiến. Tôi đoán đó là một đặc điểm mà tôi không hiểu lắm.
Gần như ngay khi cô ấy rời đi, tôi bắt đầu cảm thấy tội lỗi. Tôi muốn cô ấy... Tôi thậm chí không dám hy vọng vào điều đó. Tôi muốn biết cô ấy nhiều hơn và muốn trở thành bạn của cô ấy. Sau khi nói chuyện với bố về vấn đề này bố cho tôi biết rằng bố đánh giá cao những nỗ lực của Winter trong việc bảo vệ tôi. Tôi sợ rằng bố sẽ cho cô ấy nghỉ việc.
Sau khi bố nói xong tôi đã đi tới đó để xin lỗi. Tôi vô cùng lo lắng và càng lúc càng cảm thấy khủng khiếp hơn về hành vi dã thú của mình. Cảm ơn Chúa Winter rất duyên dáng và chấp nhận lời xin lỗi. Tôi đã quá lo lắng. Thậm chí còn hơn thế khi tôi xin lỗi. Tôi ngạc nhiên là Winter không nhận thấy tôi đang run rẩy. Tôi sợ cô ấy sẽ từ chối yêu cầu của tôi. Nhưng thật may mắn là cô ấy đã không làm vậy.
Tôi hy vọng cả hai sẽ có một khoảng thời gian vui vẻ và tôi có thể quên đi tất cả những chi tiết về đám cưới đang khiến tôi đau đầu.
Mỗi lần nghĩ đến Winter tôi lại cảm thấy một cảm xúc cuộn xoáy kỳ lạ trong mình nó giống như một cơn bão ngày càng mạnh hơn tôi sẽ phải là một kẻ ngốc mới nghĩ rằng cô ấy có thể hoặc thậm chí muốn ở bên tôi. Tôi không muốn nghĩ đến những điều này nhưng tôi thấy càng ngày càng khó để đẩy chúng ra khỏi tâm trí.
Tôi nhận ra rằng bố có thể không chấp nhận việc tôi kết giao với cô ấy. Tôi luôn làm được điều mà bố mẹ mong muốn.
Nhưng tất cả những điều này sẽ sớm không còn quan trọng nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro