Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Khúc nhạc dạo


NHỮNG MẢNH ĐỜI ĐƯỢC CHẮP VÁ
(-Third Reich gửi tới người tình trong mộng-)

"Đôi lời muốn bộc lộ nhưng chẳng dám nói..."
Em vẫn nhớ dáng anh — dáng hình người từng cầm súng chĩa về phía em, nhưng ánh mắt lại chất chứa cả bầu trời những điều không thể thốt. Ở phía cuối chân trời, em đã nhìn thấy anh... thật xa... trong ánh chiều tàn của Stalingrad đẫm máu. Mà cũng thật gần... trong từng giấc ngủ em chẳng còn mộng mị nữa.

Em cứ nghĩ mình mạnh mẽ. Em đã từng thống trị cả một vùng trời với đôi bàn tay nhuốm đỏ. Trong xa hoa, trong quyền lực, em ngỡ rằng mình có thể kiểm soát cả anh — Soviet, kẻ kiên cường và lạnh lùng hơn cả mùa đông Matxcơva.

Nhưng... em đã sai.

Sự phù phiếm đã che lấp trái tim em. Em đuổi theo những giấc mộng không thật, để rồi khi ngoảnh lại, anh đã chẳng còn ở đó.

Nỗi nhớ em chôn giấu trong ngực như hòn than hồng — không ai thấy, nhưng thiêu cháy tất cả những gì còn lại.

"Chẳng biết ngọt ngào ra sao nhưng em lại để vụt mất anh..."

Ngày anh bỏ đi, Matxcơva không còn tuyết, chỉ có khói và tiếng bom gào thét. Em chạy theo, gào tên anh, máu em ướt cả nền gạch đen nơi cung điện Reich cũ kỹ. Nhưng anh không quay đầu, Soviet à. Em không trách anh.

Chúng ta đều là những kẻ bị lịch sử nhào nặn đến méo mó. Em sinh ra để phá hủy. Anh sinh ra để tái thiết. Em chọn kiêu hãnh, anh chọn lòng dân. Em chọn vinh quang giả tạo, anh chọn sự hy sinh thực thụ.

Và em mất anh.
Không vì định mệnh, mà vì chính em.

"Gạt bỏ thế giới lộng lẫy ngoài kia, em Nazi chỉ muốn cùng anh Soviet vượt qua bóng tối vĩnh cửu..."

Bây giờ em hiểu rồi.
Nếu có thể quay lại một khoảnh khắc, em không chọn lúc em bước vào Paris, cũng không chọn ngày em nắm toàn quyền.

Em sẽ chọn cái đêm hôm ấy... khi em ngồi bên anh, giữa đống đổ nát, đôi tay đầy máu, và anh – lặng lẽ trao em tách trà đen còn bốc khói.
Chẳng có gì xa hoa, chẳng có gì vĩ đại.
Chỉ có anh. Và em.
Và sự yên bình ngắn ngủi tưởng như không thật.

Em muốn một lần nữa... nhìn anh dưới ánh nắng ban mai, không phải với tư cách kẻ thù, mà là người em yêu.
Chúng ta – những mảnh đời rách nát – liệu có thể chắp vá lại, để dựng lên một tương lai không còn chiến tranh?

Dù cả thế giới ruồng bỏ em, Soviet à, chỉ cần anh ở lại... em sẽ từ bỏ tất cả.

Em không cầu xin tha thứ. Em chỉ cầu... một cơ hội, để cùng anh ngắm bình minh rạng rỡ, không còn nỗi đau.

– Nazi, gửi người tình trong mộng, từ đống tro tàn của Thế giới cũ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro