
9
Sáng hôm sau, trời chưa kịp hửng nắng, cả hai đã lục đục dậy. Soviet ngồi chồm hổm lục đống dây đồng gỉ trong cái thùng carton, còn Nazi thì tay cầm cái quạt bàn hỏng, lom khom gỡ từng con ốc như gỡ chính thể diện của mình.
"Cẩn thận đứt tay đó, đồ mù cơ khí," Soviet lừ mắt nói, tay vẫn cắm cúi lựa sắt vụn bỏ vào bao.
Nazi khịt mũi, giọng bực bội: "Tao sống sót qua chiến tranh, mày nghĩ đứt tay là chuyện ghê gớm lắm hả?"
Soviet không đáp, chỉ nhếch mép. Hắn quen rồi – cứ đụng chuyện là tên kia lại mang cái chiến tích cũ ra kể như thể ai cũng cần được nhắc nhở. Nhưng lần này, Soviet cũng không muốn gây gổ thêm. Đêm qua cái giường rệu rạo vừa mới rên được ba tiếng thì... sập. Hai người cùng té nhào xuống nền gạch lạnh, lưng đau ê ẩm, nằm im một lúc lâu không buồn nói gì.
Giờ thì hết chịu nổi. Phải có giường tử tế.
Hai người gom hết những thứ có thể tháo ra từ căn trọ cũ nát – dây điện gãy, ống đồng cũ, mảnh sắt rỉ, thậm chí cả khung cửa sổ hư – rồi lếch thếch kéo nhau ra bãi phế liệu cuối phố. Cái bao to hơn cả thân người, nặng như tội đồ, nhưng không ai lên tiếng than.
Trên đường đi, Nazi vẫn càm ràm:
"Lúc đầu mày nhất quyết trả đủ tiền trọ. Bây giờ nhìn lại coi. Trả xong cái phòng dột nát thì giường sập, cửa không khoá được, nhà tắm thì nước lúc có lúc không. Đáng ra mày phải để tôi đàm phán, chủ trọ này nhìn là biết dạng thích bị dằn mặt."
Soviet vẫn đi trước, giọng đáp thản nhiên: "Và nếu để mày nói, bây giờ tụi mình chắc đang ngủ ở bốt điện rồi."
"Ngủ ở bốt điện ít ra còn mát. Phòng này nóng như cái lò, ban đêm nằm nghe mồ hôi nhỏ từng giọt như tra tấn."
"Mày là tên phát xít đầu tiên biết ca thán như mấy bà nội trợ đấy," Soviet liếc nhẹ.
Nazi trừng mắt: "Ít ra tao còn biết quan tâm đến chất lượng sống, không phải sống kiểu 'chỉ cần không chết là được' như mày."
Gió buổi sáng lùa qua, mang theo mùi sắt rỉ và khói xe. Đến bãi phế liệu, ông chủ già đã ngồi chễm chệ trên chiếc ghế bành cũ, mắt nheo nheo nhìn hai người vác bao đồ đến. Ông ta hất cằm:
"Cái gì đây?"
Soviet mở bao, xếp từng món ra như sắp lễ. Nazi thì đứng khoanh tay, mắt sắc như dao cạo, chỉ chực chờ ai đó nói sai một câu là phản pháo.
Sau một hồi mặc cả, họ đổi được một khoản tiền vừa đủ mua một chiếc giường gỗ loại rẻ – không sang, nhưng chắc chắn hơn đống vụn tối qua. Hai người khệ nệ vác về, vừa đi vừa thở phì phò.
Trên đường về, Soviet nhìn Nazi:
"Không cần càu nhàu suốt đâu. Ít ra đêm nay có giường thật sự rồi."
"Tao đâu có càu nhàu," Nazi ngẩng đầu lên, cãi lại, "Tao chỉ... phản ánh thực tế."
Soviet nhếch môi: "Mày phản ánh nhiều đến độ có thể làm phát thanh viên rồi."
Nazi quay đi, nhưng khóe môi cũng nhếch nhẹ – chỉ là hắn không muốn để Soviet thấy. Dù cái thân phận lạ lùng giữa thế kỷ 21 này khiến mọi thứ đều đảo điên, nhưng có một điều chưa thay đổi – là mỗi lần Soviet lặng im làm những việc lặt vặt, chăm chút những thứ nhỏ nhặt không tên, Nazi luôn cảm thấy trong lòng có chút... khó hiểu. Không hẳn là ấm, không hẳn là nôn nao, mà là cái cảm giác bị hiểu – dù hắn không nói ra.
Về đến phòng trọ, trời đã trưa. Mồ hôi chảy như tắm, nhưng cả hai không ai buông tay, cùng nhau kê giường vào góc. Soviet ngồi bệt xuống đất, thở hắt:
"Giờ còn đủ tiền ăn chiều không?"
Nazi ngó vào túi: "Một ổ bánh mì với hai quả trứng. Chia làm hai. Nếu mày thấy không đủ thì... tao ăn trứng, mày ăn bánh."
Soviet liếc hắn: "Tao ăn đất cũng được."
Nazi bật cười khan: "Biết thế khỏi nói."
Sau một hồi nghỉ ngơi, cả hai nằm dài ra giường mới. Gỗ kêu cót két, nhưng chắc chắn hơn nhiều. Ánh sáng chiếu qua khung cửa sổ nhỏ, rọi lên trần nhà bong tróc từng mảng sơn cũ.
Soviet nói khẽ, như sợ làm giường kêu:
"Có lúc tao nghĩ – tụi mình đáng lẽ không nên quay lại."
Nazi nằm im, một lúc sau mới đáp:
"Có lúc tao nghĩ – nếu không quay lại, ai chăm cái thằng đầu gỗ như mày?"
Im lặng.
Gió lùa qua cửa sổ.
Giường không sập.
Soviet quay sang nhìn Nazi, ánh mắt phức tạp:
"Chỉ cần đừng có làm nổ thêm cái gì là được."
Nazi nhắm mắt lại, giọng lười biếng:
"Không hứa. Nhưng sẽ cố."
Và lần đầu tiên sau nhiều đêm, cả hai ngủ được một giấc thật yên. Không mơ thấy tiếng bom, không mơ thấy quá khứ. Chỉ còn tiếng gỗ cọt kẹt, gió khẽ khàng, và một chút tĩnh lặng nhỏ nhoi giữa lòng thế kỷ mà họ không thuộc về
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro